Trầm Côn trong linh hồn lo lắng phân phó, hắn cũng không muốn nhìn Thiết Kích Ôn Hầu và Quan Thánh Đế Quân ở chỗ này đánh nhau, Nếu không, hắn còn có cơ hội để tìm kiếm linh hồn của Cơ quan hoàng Mặc Ly sao?
Thế nhưng Yến Nan Quy, hoặc nói cảm giác của Thiết Kích Ôn Hầu vô cùng nhạy bén, sát khí của Quan Thánh Đế Quân vừa toả ra một chút; Trong ánh mắt hắn liền bắn ra một tia lãnh khốc và cao ngạo coi thường cường giả trong thiên hạ, thản nhiên nhìn thẳng Trầm Côn.
- Tiểu huynh đệ, bên cạnh ngươi hình như có một vũ hồn không tệ. Đang khiêu khích ta sao?
Yến Nan Quy cười ưu nhã, hướng về phía Trầm Côn ngoắc ngón tay.
- $%$%#3!
Không ngờ bị Yến Nan Quy phát hiện rồi!
Trầm Côn cười một tiếng, giờ phải làm rõ thân phận, nhưng đúng vào lúc này, chuyện thú vị lại xảy ra.
Một người trẻ tuổi vừa vặn cũng vừa vào Thiên Điện thay quần áo, hắn hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, mặc giáp ngực làm bằng xích, một cái quần xích, hai vai lộ ở bên ngoài, cơ bắp cuồn cuộn, có vẻ hùng tráng uy vũ.
Trầm Côn đứng ở cửa, lúc tên trẻ tuổi này tiến vào tự nhiên đi ngang qua phía sau Trầm Côn, vừa nghe Yến Nan Quy nói, hắn còn tưởng rằng Yến Nan Quy đang nói với mình, liền cười lạnh lùng.
- Khiêu khích ngươi?
Tên trẻ tuổi lách qua Trầm Côn, quan sát Yến Nan Quy vài lần, cười nói:
- Thiết Kích Ôn Hầu, Vũ Trung Tuyệt Thế, Yến đại soái quả thật cũng là một đối thủ tốt, cho dù khiêu khích ngươi, thì làm sao?
Ơ!
Mắt híp của Trầm Côn sáng ngời, thằng ngu ở đâu ra, không ngờ thay bần tăng chịu trận?
Ha ha, hắn vừa đứng ra, sự chú ý của Yến Nan Quy liền chuyển tất cả lên người hắn, còn tưởng rằng sát khí vừa rồi là tên trẻ tuổi này phát ra, đã có người chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.
Trầm Côn cười hắc hắc, làm bộ sợ phiền phức trốn vào chỗ sâu nhất Thiên Điện, vừa thay đổi lễ phục, vừa lén lút quan sát hai người kia.
Đánh giá một chút thì không sao, Trầm Côn không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi vô cùng.
Vũ hồn của Yến Nan Quy rốt cuộc là ai? Thiết Kích Ôn Hầu, chiến thần mạnh nhất tam quốc loạn thế, sau khi hóa thành vũ hồn tên là Vũ Trung Tuyệt Thế. Có thể nói là một trong những vũ hồn mạnh nhất mà Trầm Côn đã từng gặp qua! Thế nhưng vừa đứng trước mặt Yến Nan Quy, trên người trẻ tuổi mạnh mẽ tản mát ra một cỗ khí phách nhàn nhạt. Hiển nhiên cũng là lực lượng của vũ hồn, cỗ khí phách của vũ hồn này không ngờ ngang vai ngang vế cùng Thiết Kích Ôn Hầu, không rơi vào thế hạ phong!
- Giang Đông bá chủ, Thiên Kỵ Định Giang Sơn!
Yến Nan Quy hiển nhiên nhận biết tên trẻ tuổi này, cũng biết vũ hồn của hắn là ai, cười nói:
- Không tệ, không tệ, ngươi ngược lại là một đối thủ không tệ... Có hứng thú thử sức với ta vài chiêu không?
- Nếu Yến đại soái đề nghị, thì ta tự nhiên sẽ phụng bồi!
Nói xong, thân ảnh của tên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Yến Nan Quy, trực tiếp đánh ra một quyền, Yến Nan Quy khinh miệt nhìn lướt qua nắm tay, tay trái chống ở sau lưng, tay phải mở ra, ba một tiếng, bắt được nắm đấm của tên trẻ tuổi.
Hai người cứ như vậy giằng co! Mà Trầm Côn đã triệt để ngây dại, Thiên Kỵ Định Giang Sơn... Giang Đông bá vương... Tôn Bá Phù... Hắn cũng thành vũ hồn rồi? Hắn cúi đầu liếc thanh niên hùng tráng mà tâm thần không ngăn được cứ run lên. Hai ngày trước mới cùng Nhất Khúc Thanh Âm Tiếu Đông Phong gây thù chuốc oán, mới vài ngày, không ngờ gặp được chủ cũ của Tiếu Đông Phong!
Chu Công Cẩn, Tôn Bá Phù, Giang Đông song kiêu này ở Xuất Vân Hải Thành, nếu bọn chúng liên thủ. Trầm Côn bỗng nhiên nhớ tới câu nói Nguyên Quân nói trước đây không lâu:
- Vũ Trung Tuyệt Thế tựa hồ là dấu hiệu tham dự Đoạt Nhật Lâu, Thiên Kỵ Định Giang Sơn chính là ở Đoạt Nhật Lâu, Nhất Khúc Thanh Âm Tiếu Đông Phong khó lòng rời cố chủ. Ai đó có phải đơn độc nghênh chiến hay không.
Mấy ngày hôm trước Trầm Côn còn nghe không hiểu ý tứ của câu này, nhưng hiện tại hắn hiểu rồi, Giang Đông song kiêu chỉ cần gặp mặt sẽ liên thủ, Thiết Kích Ôn Hầu cũng không phải loại tốt lành gì, đối mặt tam đại cường địch này, Quan Thánh Đế Quân khẳng định sẽ kiên quyết đòi một mình nghênh địch, thế nhưng một đánh ba... Hắn không có phần thắng.
- Lão đại, mau mau rời khỏi đây.
Tiếng của Cổ Nguyệt Hà từ trong U Minh Hồn Phủ truyền ra, Trầm Côn vội vàng thay y phục, lách qua hai người kia mà chuồn.
Kỳ thực không cần Cổ Nguyệt Hà nhắc nhở, Trầm Côn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, Vũ Trung Tuyệt Thế, Thiên Kỵ Định Giang Sơn, một khi Trung Nghĩa Thiên Thu bị hai đại vũ hồn này phát hiện, nhất định là một trận đại chiến gió giục mây vần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đi mau, đi mau!
Trầm Côn buồn bực bước nhanh hơn, nhưng mà đang lúc đi tới cửa, hắn cảm giác đối diện xuất hiện một bóng ma.
Ngẩng đầu vừa nhìn, hóa ra là lại có người đến nơi này thay đổi lễ phục, là một quái nhân toàn thân bao phủ trong hắc bào, dung mạo không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy hai nhúm tóc buông xuống từ cái mũ đen, là tóc đen dài của thanh thiếu niên, hiển nhiên tuổi của hắn cũng chỉ khoảng ngoài hai mươi.
Cửa Thiên Điện rất hẹp, Trầm Côn không muốn làm ra động tác quá lớn, khiến cho Yến Nan Quy và tên trẻ tuổi kia chú ý, liền chủ động lùi lại để nhường đường, vừa thấy hắn lễ phép nhường đường, người mặc áo đen nhỏ giọng nói:
- Cảm tạ.
Sau đó đi qua cửa, sau đó là đi tới chỗ của Yến Nan Quy và thanh niên hùng tráng. Còn đi tiếp, là có thể bị Yến Nan Quy và thanh niên hùng tráng chặn đường!
- Hai vị, nhường một chút được chứ?
Người mặc áo đen lấy hai tay ra, một cái nắm lấy cổ tay Yến Nan Quy, một cái nắm lấy cổ tay của thanh niên hùng tráng, sau đó nhẹ nhàng giơ lên...
Vũ Trung Tuyệt Thế, Thiên Kỵ Định Giang Sơn, bị chia cách rồi!
- A?
- Ừ!
Yến Nan Quy, thanh niên hùng tráng, trong ánh hai người cùng lúc hiện lên một vẻ kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn người mặc áo đen này, lại cùng bật cười.
- Phóng nhãn Cửu Châu, có thể tách Vũ Trung Tuyệt Thế và Thiên Kỵ Định Giang Sơn, cũng chỉ có Bá Giả Vô Song ngươi.
Yến Nan Quy mỉm cười.
Mà thanh niên hùng tráng cười ha ha, thanh âm dũng cảm:
- Hai mươi sáu năm trước, nam nhi Dương gia toàn bộ chết trận, chỉ có Dương Chiêu may mắn còn sống, nhưng thành một tên phế nhân không rời khỏi được xe đẩy. ... Để kéo dài Dương gia huyết mạch, bọn họ thu dưỡng một đứa trẻ bị vứt bỏ, đặt tên Dương Vô Mệnh. Mười năm trước, với sức Dương Vô Mệnh một mình lay động thiên quân, điên đảo Ký Nô sơn, thu được sự tán thành của Bá Giả Vô Song, trở thành trụ cột Dương gia, chính là ngươi, đúng không?
- Là ta, Dương Vô Mệnh!
Người mặc áo đen cười nhạt một tiếng, trong lúc đi qua Yến Nan Quy và thanh niên hùng tráng, vừa chỉnh lại hắc bào của mình vừa cười nói:
- Hai vị nhìn ta như vậy, không phải là muốn cùng ta đánh vài chiêu đó chứ?
- Sao lại không được?
Thanh niên hùng tráng cười to.
- Vũ Trung Tuyệt Thế, Thiên Kỵ Định Giang Sơn. Ta quả thật là muốn lãnh giáo cao chiêu của hai vị, đáng tiếc thân mang trọng trách, ta trước khi làm xong việc không thể ra tay được!
Dương Vô Mệnh rất nhanh liền chỉnh lý được y phục của mình, đi thẳng vào và không thèm nhìn hai người lấy một cái.
Không lâu sau khi hắn đi khỏi, Yến Nan Quy bỗng nhiên lắc đầu cười, gọi thanh niên hùng tráng kia.
- Còn muốn đấu tiếp không?
- Đáng tiếc!
Thanh niên hùng tráng tiếc nuối ra khỏi Thiên Điện.
- Còn tiếp tục đấu, ta và người chỉ có thể để kẻ khác làm ngư ông đắc lợi!
- Anh hùng có chung cách nghĩ!
Yến Nan Quy cũng đi ra ngoài.
Tam đại vũ hồn cứ như vậy gặp gỡ rồi lại tách ra...
Vũ Trung Tuyệt Thế, Thiên Kỵ Định Giang Sơn, Bá Giả Vô Song, Trung Nghĩa Thiên Thu!
Trầm Côn nằm mơ cũng không ngờ, bốn vũ hồn đẳng cấp cao nhất cùng xuất hiện ở trong một tòa Thiên Điện nho nhỏ này.
Nhìn Thiên Điện trống vắng, lòng Trầm Côn bỗng nhiên cảm thấy là lạ, Dương gia không ngờ còn có một người trẻ tuổi, Dương Vô Mệnh, chuyện này không có gì kỳ quái, Dương gia nếu có thể bí mật bồi dưỡng ra Dương Vô Tuyệt, Dương Vô Ngôn (Cửu Châu Trầm Côn), tự nhiên cũng có khả năng đào tạo ra một nam nhân bối chữ Vô khác, nhưng thật sự quỷ dị chính là. Bá Giả Vô Song tuy rằng rất mạnh, đứng đầu thập đại chiến hồn cấp vũ tôn, nhưng nó dù sao cũng chỉ là cấp vũ tôn, trên đấy còn có cấp vũ hoàng, cấp vũ thánh, vậy nó làm thế nào mà chia cách Thiết Kích Ôn Hầu và Giang Đông bá vương cấp vũ thần.
Vừa rồi năng lực Bá Giả Vô Song biểu hiện ra, chí ít cũng là cấp vũ thần!
- Các lão huynh có ai nhìn hiểu trận đấu vừa rồi không?
Trầm Côn hỏi dò mấy vũ hồn của mình ... Bá Giả Vô Song rõ ràng là cấp vũ tôn, vì sao có thể chống lại lưỡng đại vũ hồn cấp vũ thần.
- Lão đại, ngươi tự mình nhìn một cái không phải là hiểu ngay sao?
Thanh âm mơ hồ của Cổ Nguyệt Hà truyền ra. Nhìn một cái? Trầm Côn sử dụng lực lượng của < Hồn kinh >, trốn ở trong Thiên Điện, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng ba người vừa rồi.
Vũ hồn của Yến Nan Quy rất quen thuộc cưỡi ngựa đỏ, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích bộ dạng như thần chết. Còn vũ hồn của thanh niên hùng tráng kia, là một tướng quân trẻ tuổi ngoài hai mươi, mặc giáp màu vàng nhạt, áo choàng đỏ thắm, một thanh Cổ Trản đao kê ở trên vai, trong sự phóng túng mơ hồ có một cỗ khí phách. Mà Bá Giả Vô Song của Dương Vô Mệnh...
Một con ngựa đen!
Bá Giả Vô Song chân thân lại là một con ngựa đen, muốn nói chỗ hiếm lạ, cũng chỉ là nó cao gấp đôi ngựa thường mà thôi.
- Một con ngựa?
Trầm Côn giật mình.
- Một con ngựa có thể chống lại Thiết Kích Ôn Hầu và Giang Đông bá vương ư?
- Một cây trường thương bình thường, ở trong tay Dương gia liền được gọi là Bất Hối Thiên Thương, một đống đá vụn đặt trước mặt lão nhân gia ta liền có thể bày ra Kỳ Môn Bát Trận, một đóa hoa sen bình thường được mông Phật Tổ ngồi lên liền được gọi là Phật Tôn Liên Đài.
Cổ Nguyệt Hà thản nhiên nói:
- Cùng một đạo lý, một con ngựa đen, đã từng tại hiệu lực dưới háng một bá chủ có một không hai, lây nhiễm một điểm khí phách, liền trở thành Bá Giả Vô Song ngày hôm nay!
Hắn thấp giọng cười.
- Bá Giả Vô Song tuy rằng là cấp vũ tôn, nhưng có một thuộc tính đặc biệt, có thể mượn dùng một điểm khí phách mà chủ cũ lưu lại, chỉ bằng điểm khí phách này, nó tuy là cấp vũ tôn nhưng lại không kém bất cứ một vũ hồn cấp vũ thần nào!
- Chủ nhân của con ngựa đen này là ai?
Trầm Côn hỏi.
- Lão đại, ngươi nói xem?
Cổ Nguyệt Hà cười mà không đáp.
Trầm Côn cũng cười cười, Cổ Nguyệt Hà không nói, trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được một cái tên, Vũ Trung Tuyệt Thế và Thiên Kỵ Định Giang Sơn, đều cũng có năng lực băng toái vũ hồn trong thế giới linh hồn, Trầm Côn không dám nhìn lâu, giờ phải thu hồi lực lượng < Hồn kinh >.
Đúng lúc này, khách khứa bên ngoài vang lên một trận kinh hô.
Hóa ra là Y Y đã thay nữ trang, thật không nghĩ tới, nha đầu này sau khi về với nữ trang lại là một chuyên gia đoan trang, mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, thấy nàng đi ra, khách khứa không tự giác rối loạn một lúc.
- Ô kìa, nha đầu này rất đẹp, gần như không thua kém A La!
Trầm Côn cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bất quá hắn đối với mỹ nhân cả ngày nói xéo cái mắt híp của mình này không có hứng thú, rất nhanh liền quay đầu lại.
Nhưng chỉ trong lúc rời mắt đi này, còn chưa giải trừ hết lực lượng < Hồn kinh >, nhìn thấy một linh hồn!
Linh hồn này đứng sau lưng Y Y , tay cầm quạt lông, đầu chít khăn, hào phóng nho nhã, trong đôi mắt thấy rõ sự tự tin nắm trời đất trong lòng bàn tay, hiển nhiên là vũ hồn của Y Y.
Mà Trầm Côn không có lưu ý đến chính là, mượn lực < Hồn kinh > , vũ hồn của Y Y và vũ hồn của Bất Sắc lần đầu tiên đối mặt, tức khắc, thần tướng áo xanh kích động trong mắt hiện lên một vẻ vinh dự, cắm đao xuống đất, khom người cúi chào.
Vũ hồn của Y Y nhẹ nhàng khoát tay áo, môi khẽ nhúc nhích, hình dáng của miệng khi phát âm tựa hồ muốn nói:
- Gió to vừa mới nổi lên, quân hầu tạm thời nhẫn nại một chút, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
Thần tướng áo xanh khôi phục hình dạng cũ cầm đao mà đứng, bất quá khóe miệng đã có một nụ cười mỉm tỏ ý đã lãnh hội.
Hắn lại nhìn Vũ Trung Tuyệt Thế, lại nhìn Thiên Kỵ Định Giang Sơn, lại nhìn Bá Giả Vô Song, trong ánh mắt bỗng nhiên có thêm một điểm khinh miệt. Đây là sự tự tin xuất phát từ việc chinh chiến vài thập niên, có người này đứng ở sau lưng mình bày mưu nghĩ kế, dù có cường địch như vân thì đã sao?