“Bác thấy khá khó diễn tả, phải diễn thử rồi mới nói được.”
Tô Trầm ngại không hỏi thêm được nữa, nói cảm ơn qua điện thoại, buổi tối hôm ấy chỉnh sửa lại bài tập rồi gửi email cho đạo diễn.
Bặc Nguyện chấm điểm B+, xem như không tốt không xấu.
Bạn nhỏ hơi hơi ủ rũ, nhưng trước mắt vẫn chưa nghĩ ra là còn chỗ nào có thể cải thiện thêm.
Cùng lúc đó, các thầy cô đã xếp xong lịch học, tiến hành bố trí cá nhân hóa cho mỗi diễn viên chính.
Ngoài Tô Trầm Tưởng Lộc ra, đoàn phim có thêm 5 diễn viên tuổi vị thành niên nữa, lớn nhất 17 nhỏ nhất 6 tuổi, tất cả đều đóng vai các hoàng tự ở độ tuổi khác nhau.
“Lớp lễ nghi hoàng gia, lớp tiếng nói lời thoại, lớp tư thế hình thể, rồi cả lớp võ thuật cơ bản, từ thứ 2 đến thứ 6 mỗi ngày hai tiết, thứ 7 chủ nhật được nghỉ.” Quản lý học tập sắp xếp thời khóa biểu cho các diễn viên trong phòng học: “Mấy lớp này là trẻ em người lớn học chung, lớp tư thế sẽ có giáo viên chuyên môn hướng dẫn các bạn nhỏ.”
Ánh mắt quản lý dừng lại mấy giây ở chỗ Tưởng Lộc: “Em không phải học lớp võ thuật cơ bản, thời gian đấy được tự do.”
Tô Trầm cầm bút bi cố gắng ghi lại từng câu một của cô, Tưởng Lộc cách đó hai bàn lười biếng giơ tay: “Hình như truyện là giả tưởng hay sao mà ạ?”
“Nên là vụ lễ nghi hoàng gia mọi người đã tham khảo các nét đặc sắc của nhiều triều đại như Minh Đường, kết hợp với nguyên tác để tiến hành điều chỉnh, tất cả các diễn viên đều cần có kiến thức và biểu hiện thống nhất.”
“…”
“Ngoài ra, các diễn viên vị thành niên đều sẽ có gia sư văn hóa 1 kèm 1, cùng với lớp bồi dưỡng nâng cao về lời thoại.”
Màn hình trình chiếu đổi sang trang tiếp, hiện ra ảnh nghiêng của tòa nhà.
“Trẻ vị thành niên ra vào khách sạn đều cần quẹt thẻ thông báo với trợ lý đời sống của mình, khi đến tòa phòng học tạm thời cũng phải quẹt thẻ lần nữa nhằm xác nhận đã đến nơi an toàn.”
“Bài thi đầu tiên tổ chức sau 10 ngày nữa, ai không đạt có thể sẽ được đạo diễn trao đổi riêng, hoặc là… về nhà luôn.”
Thành viên đoàn phim đã lục tục tề tựu, tiếp theo đó bắt đầu triển khai các quá trình huấn luyện liên quan, khiến nơi này bỗng thành ra như trại huấn luyện tập trung của sinh viên nghệ thuật.
Lâu nay đạo diễn Bặc tỉ mỉ nghiêm khắc, một không cho diễn viên chân đạp nhiều thuyền, hai không cho diễn viên qua loa lấy lệ, hồi xưa còn có tin đồn điên lên đuổi nghệ sĩ nổi tiếng cút khỏi trường quay ngay tại chỗ, với một số diễn viên mới thì tên ông không kém ác ma là mấy.
Nhưng phim của ông thì quay bộ nào nổi bộ nấy, mấy chục năm nay một tay ông nâng đỡ không biết bao nhiêu diễn viên thành danh nổi tiếng lên hàng đỉnh cao, trong cuộc tranh luận giữa ‘phái thần tượng’ và ‘phái thực lực’ thì cách quản lý hệ thống cường độ cao hình mẫu quân đội này quá đủ để trấn áp một vùng.
Thế là Tô Trầm bắt đầu cuộc sống hàng ngày sớm đi tối về trong sự chăm nom cổ vũ của Lương Cốc Vân và Tô Tuấn Phong.
Buổi sáng thường là 6 giờ phải dậy, tham gia lớp học thêm lời thoại đợt một mà đạo diễn đã đặc biệt dặn dò chỉ dành riêng cho Tô Trầm.
Bé là vai chính, tuy trong kịch bản cũng mới là trẻ con thôi nhưng lượng lời thoại thì khổng lồ, yêu cầu về mặt diễn giải cảm xúc cũng rất khắt khe.
8 giờ ăn sáng xong, tất cả mọi người đến phòng tự học nghiên cứu kịch bản, rồi từ 8 rưỡi bắt đầu luyện tập tư thái hình thể.
Từ tầm giờ này đổ đi, tòa nhà mới chính thức trở nên nhộn nhịp.
Các thầy cô hình thể khác nhau chia ra dạy về đặc trưng tư thế cho các thân phận khác nhau, từ hoàng tộc phải ngẩng đầu sải bước cho đến nô tỳ phải khúm núm khom mình.
Tư thế đi lại, đứng ngồi, kiểm soát cơ bả vai, điều chỉnh độ cong sống lưng, từng mục một đều phải luyện tập đến cả mấy chục tiếng để hình thành nên trí nhớ cơ bắp khắc sâu.
Buổi chiều thích hợp dạy tiếng nói lời thoại nhất, có khi chỉ riêng việc cắn nhả chữ với thể hiện giọng điệu thôi đã phải học suốt cả tuần lễ.
Qua màn hình, giọng nói chuyện của người bình thường sẽ bị rời rạc bình bình quá mức, không thể hiện được hiệu ứng cần có.
Từng câu nói, từng con chữ, thậm chí cả việc ngắt nghỉ hay chần chừ đều cần hướng dẫn đầy đủ nhằm bộc lộ ra hiệu quả khuếch đại sáng rõ, hoàn mỹ như kịch nói trực tiếp.
Đến tối vẫn còn giờ học phụ trợ các loại kiếm thuật, thư pháp vân vân.
Có môn là tự chọn, có môn thì đạo diễn khoanh riêng một danh sách, yêu cầu bắt buộc phải luyện cho ra dáng rồi mới được diễn.
Dù các động tác độ khó cao đã có diễn viên đóng thế làm thay, nhưng công cuộc luyện tập thực tế cũng sẽ đóng góp nhất định vào việc điều chỉnh, hình thành phong thái cho diễn viên.
Đợi đến khi tất cả các lớp kết thúc thì đã là 10 giờ tối.
Bình thường tiểu học ở Thời Đô 4 giờ 30 đã tan học rồi, 10 giờ đúng là trẻ con đều đã tắm rửa vệ sinh xong xuôi lên giường đi ngủ, bây giờ còn chưa chắc được tan học đúng giờ nữa, Tô Trầm tham gia huấn luyện xong gầy sọp đi trông thấy, tí xíu má bánh bao trên mặt hóp lại rõ ràng, càng lúc càng giống phế thái tử cằn cỗi ở giai đoạn tháo chạy.
Lương Cốc Vân trông mà xót xa.
“Ban đầu còn tưởng bé không đến trường nữa thì chắc ngày nào cũng như nghỉ hè, ai ngờ còn bao nhiêu thứ phải học thế này…”
“Hồi xưa mình phải đến lớp 9 mới bắt đầu có tự học buổi tối,” Cuối cùng Tô Tuấn Phong không ngồi yên được, xin nghỉ trước đến thăm hai mẹ con, gặp xong cũng phải thổn thức: “cần cù như này thì thi Thanh Hoa cũng chẳng thành vấn đề nữa ấy.”
Tô Trầm như kiểu thi đỗ đại học sớm, hàng ngày rời khách sạn lúc bình minh, có khi về được đến phòng còn chẳng muốn tắm táp nữa, bé con nhỏ xíu đổ ập xuống giường cái xong ngủ khò luôn.
Bé ngủ mơ màng mê mệt, nhớ lại lần đầu tiên mình ăn buffet sáng ở khách sạn, lặng lẽ liếc nhìn sang Tưởng Lộc ở cái bàn góc đối diện.
Ở trong mơ anh trai kẹo việt quất cũng vẫn cà lơ phất phơ, trông vẻ ngoài hãy còn tạm tỉ mỉ thong dong, thế mà chỉ chớp mắt đã thấy bê năm sáu đĩa đồ ăn ra bày đầy trước mặt.
Chay mặn chén tất, riêng chân giò kho tàu với bít tết nướng đã làm tận hai đĩa.
Lúc ấy Tô Trầm kinh hãi luôn, thấy e rằng ảnh phải là quái vật ấy chứ.
Sao mà lại —— ăn nhiều thế kia!!
Hiện giờ bí mật đã được bật mí.
Nếu mà ngày nào bạn cũng mệt sống dở chết dở mệt đến kiệt quệ thì bạn cũng sẽ ăn nhiều thế thôi.
Ngoài các nhân viên hậu cần và giáo viên ra thì hàng ngày chỉ còn mỗi hai người dậy lúc 6 giờ sáng.
Trong khi mọi người đang tranh thủ ngủ bù từng giây từng phút thì hai diễn viên chính một dậy gặp chỉ đạo võ thuật, một dậy luyện đọc thoại, thỉnh thoảng còn chạm mặt nhau ở sảnh chính.
Tưởng Lộc có ăn nhiều nữa thì người vẫn gầy khỏe, có khi chạy bộ buổi sáng xong sẽ ra bãi đất trống luyện roi dài kích bạc, múa binh khí tiếng gió vùn vụt, thân thủ phải gọi là hiên ngang.
Vốn dĩ Tô Trầm không cần luyện tập nhiều về sức mạnh thể chất lắm, mãi cho đến khi tổ phục trang cân thử hoàng bào quan miện, lập tức tìm gặp phó đạo diễn.
Phó đạo diễn đau khổ phải đứng ra đóng vai ác, cộng thêm cho bé nhỏ một mục rèn luyện thể chất.
“Mọi người đang giảm bớt cân nặng của đạo cụ rồi, nhưng mà mặc cả bộ vào xong phải quay suốt cả ngày trời, về sau còn kha khá cảnh cưỡi ngựa treo dây cáp nữa, yêu cầu về thể lực không thể hạ thấp được, cho nên…”
Cho nên phải tập chạy, bắt đầu từ 800 m.
Tô Trầm chạy được đại khái tầm 300 m là đã gục ngã trên đường đua, cứ như con cừu đang muốn đình công.
Sáng sớm tinh mơ đường chả có ai, bé con giận dỗi giở trò tí cũng rất là dễ hiểu.
Lương Cốc Vân cũng không ngờ em bé nhà mình kiên trì được lâu thế, lúc này không hề dỗ bé đứng dậy mà nghĩ là ăn vạ dưới đất một lát cũng được, chốc nữa phủi sạch bụi cho con là xong.
“Con không chạy nữa đâu ——” Tô Trầm lăn tròn trông hệt cái áo phao phồng lên, kêu ca phản đối: “Con muốn quay về ngủ!! Đi ngủ!!”
Ba ruột ngồi xổm bên cạnh chọc bé chơi như chọc cây nấm, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.
“Ô chào buổi sáng Tiểu Tưởng.”
Tô Trầm uốn mình bật dậy ngay tại chỗ bằng dáng tôm sông tanh tách, người kia thì lơ đãng liếc một cái xong gật đầu đáp lời với ba mẹ bé, chạy tiếp về phía trước.
Tô Trầm thấy bị xúc phạm ghê gớm:!!!!
“Sao anh ý đến gần mà ba mẹ không bảo con!”
“Chả phải bé đang lăn ra đất đấy à,” Lương Cốc Vân tường thuật đúng sự thật: “chẳng lẽ ba mẹ phải khiêng con dậy?”
“Anh ý thấy hết rồi ạ?”
“Thấy hết rồi.”
“Con ghét ảnh!!”
Tô Tuấn Phong cố nhịn không cười, một tay che miệng: “Người ta sẽ hiểu ấy mà, con còn bé.”
“Sau này con không bao giờ chạy ở cái đường này nữa!!”
Lòng tự tôn của bé nhỏ đáng sợ lắm đó nhe.
Kể từ hôm ấy, sáng nào Tô Trầm kể cả có lết cũng phải lết hết 800 m, kiên quyết không để cho người ta có cơ hội xì xào chê bai nữa.
Tưởng Lộc không hề để ý việc này, xét cho cùng nhóc con cũng là đồng nghiệp vừa mới quen nhau, tự dưng đi cười nhạo nhóc làm gì.
Nhưng hàng ngày cứ đến giờ vào nhà ăn là cậu lại cảm nhận được cái trợn mắt đến từ bé con 10 tuổi nào đó.
Tưởng Lộc: …?
Mùi thuốc trên người mình ghê thế cơ á? Cách 50 m nhóc con cũng ngửi được?
Nhóc mũi chó à.
Càng lúc càng gần ngày bấm máy.
Thợ may riêng đến lấy số đo tiếp tục chỉnh sửa kích thước của vô vàn bộ trang phục diễn, mỗi lúc một đông đảo các gương mặt lạ lẫm kéo hành lý nối đuôi nhau vào khách sạn.
Đoàn phim cứ như một trấn nhỏ ngoại ô, trở nên đông đúc mà nhộn nhịp.
Ngày 16 tháng 10, tất cả mọi người sửa soạn chỉnh tề tập trung đúng quy định, đứng hai bên tấm băng rôn mở máy với đạo diễn là trung tâm.
Mấy chiếc máy quay được dựng ở giữa phủ vải đỏ, phía trên tô điểm cả bằng hoa vải to màu đỏ thường dùng trong đám cưới.
Đối diện các thành viên đoàn phim thì là tượng Quan Công, nến đỏ cao, thủ lợn và rất nhiều đĩa đồ cúng trái cây bánh kẹo.
Hôm nay rượu trắng thượng hạng cũng được mở nắp để kính thần linh.
Lư hương bằng đồng đã mịt mù khói lượn, đạo diễn Bặc Nguyện thắp nén hương đầu tiên, rồi mọi người lần lượt bước lên theo thứ tự vai vế.
Khoản đầu tư cho đoàn phim rất lớn, hương nhang cũng là loại to nặng sang trọng.
Đợi hàng chục người thay phiên kính bái dâng hương, lư đồng to lớn đã đầy ắp kín đặc, khói hương vấn vít.
Trước kia ăn Tết Tô Trầm còn chưa thấy thủ lợn hầm bao giờ, hôm nay lúc dâng hương cứ im ắng cố gắng không nhìn vào mắt nó.
Cái đầu lợn to thế… trông cứ ghê ghê.
Đợi đến lúc bé về hàng, Tưởng Lộc vẫn đang nhìn thẳng phía trước, tiếp tục theo dõi bác mình và mọi người thực hiện nghi thức mở máy, nhưng tiếng cười cứ bán đứng nội tâm.
“Phụt.”
Tô Trầm: …!!
Anh chưa nhìn thấy gì đâu nhé!
Đang làm lễ đến một nửa thì trời đổ mưa phùn li ti.
Nhà sản xuất phát hiện ra đầu tiên, phấn khởi giơ tay lên thật cao hứng mưa.
“Mưa phùn kìa! Mưa phùn kìa!”
“Gặp nước là lộc ấy,” Có người đứng cạnh tâng bốc: “lần này đạo diễn Bặc phải trúng mánh to rồi đây, chắc chắn phải nổi rầm rầm luôn, nổi tận trời xanh!”
“Mọi người trông ông trời cũng nể mặt rồi kia kìa!”
Bặc Nguyện già dặn vững vàng, không nói gì cả, nhưng nụ cười cũng lan tràn trong mắt.
Tưởng Lộc đứng suông chán quá, lại bắt đầu nhỏ giọng thầm thì với Tô Trầm.
Hai nhóc vai chính đứng giữa đám đông cứ như hai chậu cây cảnh, đặt vào đấy cố định luôn đến hết ngày, dâng hương xong là chán chường vô tận.
“Nhóc đã tưởng tượng ra cảnh sau khi nổi tiếng khắp cả nước chưa?”
Tưởng Lộc cố tình trêu bé, hạ giọng thật thấp: “Sau này á kể cả đi vệ sinh cũng sẽ có đến mấy chục người chặn ở cửa chờ nhóc, đút giấy qua khe cửa đòi nhóc kí tên.”
Sắc mặt Tô Trầm tái dần đi: “Anh lừa đảo.”
“Điện thoại nhóc sẽ réo không ngừng từ sáng sớm đến tối mịt, đổi số bao nhiêu lần cũng vô dụng hết.”
“Thậm chí có người còn sẽ lén lút trốn vào tủ quần áo nhà nhóc chỉ để gặp mặt nói chuyện với nhóc!”
“Xong rồi á…”
Đúng lúc ông bác Bặc đi qua, mặt mày thoải mái duỗi người một cái.
“Đói rồi hả, chờ nửa tiếng nữa là xong rồi đó.”
“Anh Tưởng Lộc dọa cháu!” Tô Trầm lập tức tố cáo: “Ông ơi cứu cháu!”
Ông bác tặng cho cái nhìn.
Cái nhìn đăm đăm làm Tưởng Lộc gai hết sống lưng, phải quay đầu sang chỗ khác: “Biết rồi.”
Chậc, chả vui.