Tô Trầm hốt hoảng trong bụng, còn không dám thở mạnh quá nữa.
Mọi người thấy bé không hung dữ được cùng lắm chỉ cười cười, bảo là bé con tính tình mềm mại quá đáng yêu thật thôi.
Nhưng đối với đạo diễn thì không đạt nghĩa là không đạt, là chậm trễ tiến độ của cả đoàn, đợt trước Tưởng Lộc kẹt cứng mất mấy cảnh thậm chí còn bị mắng một trận xối xả ngay giữa đoàn phim, không nể nang một tí nào hết.
Tô Trầm vẫn nhớ mãi, ông Bặc mắng từ lời thoại cho đến trạng thái tinh thần, anh Lộc tính tình kiêu ngạo vậy mà đứng im thin thít trước mặt mọi người, rửa qua mặt dặm lớp trang điểm xong lại trở vào diễn tiếp.
Khoảnh khắc đạo diễn Bặc đứng dậy, Tô Trầm ngồi ở long ỷ lập tức tỉnh hồn, làm sao còn nhập vai Nguyên Cẩm được nữa.
Trong đầu bé chỉ có đúng hai chữ.
Toi rồi.
Bặc Nguyện đứng lên là phó đạo diễn vẫn còn đang đeo tai nghe điều chỉnh bên cạnh cũng im bặt ngay, xung quanh tất cả lặng ngắt.
"Quay mấy lần rồi?"
Cả người Tô Trầm đều nóng bừng lên vì bị mọi người nhìn chằm chằm, sống mũi cũng cay cay theo.
"Bốn lần rồi ạ."
"Cho cháu 4 cơ hội rồi." Tổng đạo diễn nói lạnh tanh: "Chưa chuẩn bị cặn kẽ thấu suốt trước, thì diễn thêm mấy lần nữa cũng vô dụng thôi."
Tuy lời thoại của bé và Tưởng Lộc có mấy ngàn chữ, nhưng thực tế lần nào cũng vừa diễn được một đoạn đã bị ra hiệu cho dừng, lần dài nhất cũng mới tới một nửa.
Tô Trầm chưa bao giờ cảm nhận áp lực đè nặng như lúc này.
Bé buộc phải diễn tốt, không có bất cứ đường lui nào.
Nhưng mà —— nhưng mà phải diễn kiểu gì đây?!
Rốt cuộc phải diễn như thế nào?!
Hiện giờ sự vững vàng ưu tú trong tính cách của bé đã trở thành hòn đá ngáng chân, khiến bé không phát huy được bản chất thực sự của nhân vật.
Song tổng đạo diễn hoàn toàn không cho người khác cơ hội nhẹ nhàng mềm mỏng.
Ông bác giơ tay chỉ sang bức tường trắng gần đó.
"Cháu qua kia đứng, mọi người khác nghỉ ngơi."
"Lúc nào hiểu ra thì hẵng quay tiếp."
Tô Trầm đứng dậy hơi loạng choạng, cổ họng đắng nghét.
"Cháu xin lỗi ạ." Bé cúi gập xin lỗi, rồi quay người đi một mình sang phía bên kia.
Diễn không tốt, bị phạt úp mặt vào tường mất rồi.
Trước kia đến thời gian nghỉ ngơi là mọi người đang bận luôn tay luôn chân đều sẽ thở phào một hơi, ngay lập tức hớn hở í ới rủ nhau uống nước ăn vặt, thả lỏng một lúc.
Bây giờ bầu không khí rất nặng nề, chuyên viên ánh sáng quay phim đều lặng lẽ rời vị trí, tật cả mọi người im ắng ai nấy tự nghỉ ngơi phần mình, không dám gây ra bất cứ âm thanh nào khác.
Đạo diễn châm điếu thuốc đi ra ngoài hút, để bé con mặc hoàng bào đứng một mình trước bức tường.
Ở trường Tô Trầm cũng chưa bao giờ quẫn bách tới mức này.
Bé quay lưng lại với mọi người, lắng nghe tiếng xì xào rất khẽ dần dà xôn xao phía sau, viền mắt đỏ hoe mà còn phải cố gắng kiềm chế nước mắt, không thể để cho mình bật khóc.
Vốn là do chính mình diễn chưa đạt yêu cầu, làm ảnh hưởng đến kế hoạch công việc tiếp theo của tất cả mọi người, đây chính là trách nhiệm của bé.
Khóc chỉ tổ làm mình yếu ớt hơn thôi, không được khóc.
Bé con cắn răng đứng phạt một mình, siết nắm tay rất chặt, chưa bao giờ thấy thời gian trôi đằng đẵng như thế này.
Một giây dài bằng một năm, mà lại nhất quyết phải đứng đến lúc ngộ ra mới thôi.
Thực ra đạo diễn đã nhẹ nhàng tử tế với bé lắm rồi.
Diễn viên đã quen mặt nổi tiếng trong giới có khi còn bị đuổi ngay tại chỗ, hoặc là trách mắng nghiêm nghị, tất cả mọi người đều lo lắng khiếp đảm, tập trung vào diễn không dám sai sót tí nào.
Trong đoàn phim thì tổng đạo diễn đồng nghĩa với hai chữ tiền đồ, không ai lại đi giằng co với tiền đồ của mình hết.
Tô Trầm nhìn chằm chằm vào dấu giày lẫn vết tróc trên tường, cảm giác kiêu ngạo thiêu đốt tới nỗi nội tâm cũng đau đớn theo.
Bé không chỉ đại diện cho vai chính mà còn là Nguyên Cẩm. Bé không nên đứng phạt ở đây.
Khó chịu quá đi mất... mình phải làm sao bây giờ?
Diễn biến lẫn lời thoại đều lần lượt hiện ra trong đầu bé, sau đó mắc kẹt ở một nút thắt nào đó không thể trông rõ.
Bé thấy mình hít thở cũng khó nhọc, nước mắt rưng rưng ngập đầy sắp sửa trào ra bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, có ai đang chậm rãi lại gần.
Tưởng Lộc khoanh tay áo dài đứng bên cạnh bé, tiện tay phủi bớt bụi bặm dính ở viền áo quan vì lúc nãy vừa quỳ xuống.
Tô Trầm liếc cậu một cái thật nhanh rồi vội giơ mu bàn tay quệt nước mắt, giọng đã hơi lè nhè, cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
"Anh ra đây làm gì."
"Đứng chung với nhóc."
"Không cần."
Tưởng Lộc làm lơ bé, tiếp tục khoanh tay đứng chịu phạt cùng bé, hai người đều nhìn bức tường, không chạm mắt nhau nữa.
Vốn dĩ lúc bị phạt một mình Tô Trầm vẫn còn chịu đựng được, anh trai vừa tới bên cạnh cái là như kiểu phòng tuyến tự dưng có thêm một lối thoát, nước mắt bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Diễn cảnh cãi cọ cực kì mệt, khóc lên sẽ càng mệt hơn, nhưng nước mắt vỡ đê xong là không kiểm soát nổi nữa.
Bé bật khóc không có âm thanh gì, nhưng từ lấm tấm mấy giọt chuyển dần sang ròng ròng tèm nhem, cuối cùng bờ vai cũng rung lên rưng rức.
Tưởng Lộc yên lặng đứng bên cạnh, tiện tay giơ tờ khăn giấy ra.
"Lau đi đã, nhòe kẻ mắt rồi."
Mắt Tô Trầm đỏ bừng, bé ngước lên nhìn cậu, chấm nước mắt, giọng nói nghèn nghẹn.
"Em chả biết diễn gì hết, đúng không ạ."
Mọi người đều thế.
Thua một góc thôi là sẽ phủ định cả ván theo phản xạ, như thể ngay từ đầu đã không nên đặt chân vào đây.
Bé không nhịn được nghĩ là, có khi tất cả năng khiếu rồi cả lần tuyển chọn ấy nữa, đều là lừa đảo cả.
Nhỡ đâu tất cả mọi người đều nhìn nhầm rồi thì sao.
Có lẽ quay bộ đầu tiên còn đơn giản, dần dần về sau nó sẽ lần lượt phơi bày ra hết.
Tưởng Lộc cứ đứng yên phần mình, chờ bé bình tĩnh lại đôi chút rồi mới duỗi tay đưa thêm tờ giấy ăn nữa.
"Nhóc không thể luôn luôn thi đạt điểm tối đa được."
"Không được," Tô Trầm phủ nhận theo bản năng: "em là vai chính, em buộc phải diễn tốt ——"
"Nhưng vẫn sẽ có những việc nhóc không làm được thôi." Tưởng Lộc điềm tĩnh nói: "Nhóc thấy có lúc ông bác anh biên tập thâu đêm rồi đấy."
"Thực ra tính cách bác cực đoan lắm, yêu cầu cao với diễn viên, với bản thân thì còn nghiêm khắc hơn nữa."
"Nhưng ngay cả bác ý vẫn có những đoạn dựng chưa hay, có những hiệu ứng quay kiểu gì cũng không đạt nổi, cuối cùng phải nhờ người khác ra tay trợ giúp."
"Có thể ở những phần khác nhóc diễn được điểm tối đa, nhưng phần này thì chưa chắc."
Cổ họng Tô Trầm khô khốc không nói được thành tiếng, bé hít thở sâu tiết chế tâm trạng.
"Anh, đầu em trống rỗng ấy."
"Em thật sự không biết phải diễn thế nào nữa."
Từ góc độ của Tô Trầm, cơn giận tột cùng nhất mà bé cảm thụ được chính là mấy cảnh quay chưa thành công vừa rồi.
Tưởng Lộc ngẩng đầu lên nhìn vết lốm đốm màu nâu đậm cùng lớp sơn bong tróc trên bức tường trắng, mãi lâu sau mới cất tiếng.
"Bẽ bàng lắm đúng không."
Chỉ mới phạt đứng thôi mà nhóc đã buồn phiền tới mức này rồi.
Cậu quay đầu sang nhìn bé, hỏi tiếp: "Nếu bị tàn tật, liệu nhóc có thấy nhục nhã không?"
Một câu nói xoáy thẳng vào nội tâm, gợi lên ngàn đợt sóng.
Tô Trầm chôn chân tại chỗ cứ như bị câu nói này đóng đinh vào đó, mất vài giây còn không tìm thấy nhịp thở của mình.
"Em chưa bao giờ nghĩ đến." Tô Trầm hơi hơi run rẩy: "Anh nói đúng..."
Trong lúc diễn, bé chưa từng nhập tâm vào mình theo cách này.
Giờ thì tất thảy đều đã hợp lí.
Tô Trầm chưa từng bị tàn phế, ngồi trên xe lăn gỗ cũng chỉ thấu hiểu được cảm giác cử động đi lại khó khăn, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn biết những việc này đều là giả.
Song Nguyên Cẩm thì khác.
Để giữ được cái mạng mình, vì di nguyện của người mẹ quá cố, vì họ Tiêu, Nguyên Cẩm đã dốc sức đóng vai tàn tật suốt gần mười năm.
Lời nói dối được duy trì quá lâu rồi sẽ biến thành thật.
—— Nếu bị phạt đứng trước mặt mấy chục người đã thấy xấu hổ tới mức này.
Vậy mảng u ám ác liệt của Nguyên Cẩm sẽ lớn chừng nào đây?
Cậu ta nghi kị toàn bộ triều đình, không chịu buông lỏng phòng bị, không hề thật lòng tin tưởng bất kì ai.
Thế nên mặc cho đã ngồi trên ngôi cao thì vẫn cứ phải chịu đựng sỉ nhục giả vờ tàn phế, để lộ nhược điểm nhằm che mắt kẻ địch trong bóng tối.
Suốt mười mấy năm cậu ta đơn độc lẻ loi, không nơi nương tựa, vật vã sống sót.
Khi đối diện với vẻ ung dung nhẹ bẫng của Cơ Linh, cái cao ngạo nhẫn nhịn của Nguyên Cẩm sẽ buốt nhói ——
Đúng rồi, cơn giận dữ như thể bị kim châm, khiến trái tim nhói lên đau đớn.
Nhục nhã, tự ti, sợ sệt, đều đang đâm chọc Nguyên Cẩm không ngừng nghỉ.
Sự phẫn nộ của cậu ta không chỉ đến từ suy đoán đường đột của Cơ Linh.
Nguyên Cẩm không tài nào đứng ra nghênh chiến tứ phía đầy tự tin sáng láng như Cơ Linh, toàn bộ kẻ địch của cậu đều không nằm trên chiến trường, chúng nép mình trong từng ngóc ngách hoàng cung.
Trọng trách và tội ác cậu phải gánh vác đều vượt xa người bạn trước mắt.
Cái năm đào vong, đúng họ là bạn.
Nhưng người kia sắp rời khỏi cậu, thành hôn lập gia đình với một nữ tử còn chưa rõ dung mạo, quan hệ sẽ dần trôi xa.
Vô số tâm trạng chất chồng dồn nén đến mức tột đỉnh, rồi nổ tung tận cùng vào ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây xong Tô Trầm đâu còn lòng dạ lo gì khác nữa, nhanh chóng nói một câu cảm ơn anh ạ rồi chạy đi tìm đạo diễn.
Đạo diễn Bặc đứng ngoài bối cảnh đang cầm điếu thuốc nghe điện thoại, trông thấy Tô Trầm mặt vừa nhòe nhoẹt vết nước mắt vừa cười tươi rói là hiểu ngay, ra hiệu là mình sẽ về bây giờ.
Các bộ phận vào vị trí lần nữa, thợ trang điểm dặm phấn tỉa tót lại, tất cả sẵn sàng đếm ngược 3 2 1.
"Cạch!"
Cơ Linh nghĩ ngợi một câu rất lâu, gương mặt có vẻ không đành lòng.
"Bệ hạ... tội gì phải vậy."
Nguyên Cẩm thình lình ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi.
Ngươi đang thương hại ta à?
Thậm chí cậu còn khẽ cười, giọng nói buốt giá.
"Ngươi quá đà rồi đấy."
Cơ Linh vẫn nhìn vào mắt cậu, năm ngón siết chặt, nghênh đón chống chọi sát ý của đối phương để nói tiếp: "Bệ hạ, nay bốn phương đều có người canh giữ."
"Chúng thần cũng tận trung không phản."
Cơ Linh nhìn chăm chú đôi mắt của bạn chí cốt ngày xưa, bất giác nhấn mạnh hơn: "Nếu như chữa khỏi được bệnh, đi đứng tự do..."
Nguyên Cẩm cầm chén trà nóng trong tay ném thật mạnh, giận dữ cắt lời: "Láo xược!"
Giờ phút này đế vương đã mang tư thế bức ép, khí thế đột ngột đàn áp cả tướng quân trước mắt.
Ngươi nói thêm câu nào nữa là sẽ chết.
Cơ Linh không hề tránh, chén trà đã đập vào mặt để lại vệt đỏ.
Chén trà hoa văn vàng lăn lông lốc xuống vạt áo, phát ra tiếng lanh canh.
"Ngươi muốn thế thật sao." Cơ Linh nhẹ giọng nói: "Nguyên Cẩm, bản thân ngươi không thấy khổ sở ư."
Vào giờ phút này, người Cơ Linh đang nhìn thấy vẫn là thái tử Nguyên Cẩm trước kia vào sinh ra tử với mình.
Họ từng tắm máu cầm cương, chạy liền mạch từ Tây Nam về lại kinh thành, chém bay vô số hiểm nguy dưới vó ngựa.
Thiếu đi mưu tính và xoay sở của bất cứ một người nào, thì nay cả hai đều đã thành đống xương trắng giữa bãi tha ma.
Nguyên Cẩm, tình nghĩa sinh tử không đủ để ngươi nói thật với ta một câu sao?
Nguyên Cẩm hít sâu một hơi, hai tay chống trên bàn, dùng sức tới nỗi khớp xương trắng xanh.
Cậu hiểu rõ mình sắp mất người bạn này.
Có lẽ hai người có thể chân thành gan ruột với nhau.
Nhưng giờ cậu là đế vương, người kia là thần tử, huống chi còn sắp thành thân, từ giờ trở đi mọi việc đều ưu tiên họ Cơ hàng đầu.
Cổ họng đế vương thiếu niên chuyển động, cái lạnh lẽo trong mắt sâu thêm, khi lên tiếng đã quyết ý đoạn tuyệt.
"Ngươi đang suy đoán trẫm?"
"Ta không dám suy đoán hoàng đế." Cơ Linh nhìn chăm chú vào mắt cậu: "Nhưng ta lo lắng cho anh em ta."
"Ta sẽ buồn khổ vì hắn, sẵn sàng liều mình vì hắn."
"Ta không muốn chứng kiến hắn suốt ngày ngồi trên xe lăn như kẻ tàn phế, cho dù về sau còn bất cứ nguy cơ ám sát gì, thì cũng không đáng để ——"
"Đáng để cái gì?!" Nguyên Cẩm gào lên đáp trả: "Ngươi nói nghe ghê gớm quá nhỉ!"
Chẳng qua chỉ sắp kết hôn thành gia, từ giờ tự mở phủ đệ!
Chẳng qua chỉ sắp đắc ý rời đi, còn sang chỗ ta khoe khoang gì nữa?!
Không một ai ở lại hết, ta biết từ lâu rồi!
Cậu trở tay vớ bừa quyển sách vứt thật mạnh ra trước mặt Cơ Linh, vang rầm một tiếng.
Quyển sách sắc nhọn đập thẳng vào cạnh trán Cơ Linh, máu uốn lượn chảy ra theo.
Cơ Linh không hề né tránh, vẫn cứ cau mày nhìn cậu.
Ý ngươi là từ giờ trở đi không có anh em, chỉ có vua tôi, phải không?
Nguyên Cẩm, đến cuối cùng ngươi vẫn chẳng chịu tin ta.
Tại sao ngươi không chịu tin ta cơ chứ?
Ánh mắt Cơ Linh đã chọc giận đế vương, đối phương còn phẫn nộ hơn, bùng nổ lần nữa.
"Cút!"
Nguyên Cẩm đưa tay hất sạch mọi thứ có trên bàn, quát lên ác liệt: "Cút ra ngoài!"
Cơ Linh đứng dậy, không còn kiêng kị gì cái gọi là bổn phận thần tử nữa.
"Nguyên Cẩm, đây chính là những gì ngươi muốn sao?"
"Ngươi có cho ta được những gì ta muốn không?" Nguyên Cẩm bực quá bật cười: "Nghe cái giọng ngươi kìa ——"
Bên ngoài ống kính, đạo diễn Bặc không cắt ngang nữa, lẳng lặng quay hết tất cả các góc, theo dõi hai thiếu niên cứ thế tiếp tục diễn thỏa thích đã đời.
Đạo diễn Cát ngớ cả người ra luôn, âm thầm giơ ngón tay cái.
Mới úp mặt vào tường suy ngẫm có 15 phút mà đã tỉnh ngộ đến nỗi như biến thành người khác thế rồi...
Cái này phải khen người dạy hay khen người học đây ta.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trầm: Anh Lộc đầu anh có sao không em xin xin xin lỗi mừ Q-Q