Ánh sáng trong phòng lờ mờ, bầu không khí có mùi hương việt quất rất thơm.
Vị ngọt nhè nhẹ mà thấm vào lòng người, giúp thần kinh căng thẳng của bé dần thả lỏng bớt, sau ấy cuộn mình trong lòng anh trai thư thái hơn nữa.
Khi mặc quần áo ngủ, một phần sự cứng cỏi sắc bén trong tính cách Tưởng Lộc sẽ dịu đi hẳn.
Cả hai vừa mới tắm xong, tóc con rũ bên mặt đầy ngoan ngoãn, cánh tay áp sát vào nhau, nóng ấm mềm mại.
Tô Trầm không ngờ cậu sẽ phát hiện ra, ui một tiếng rất nhẹ.
Tưởng Lộc cúi đầu xuống cạnh tóc mai bé khẽ ngửi, nhấc tay xoa bóp chỗ cơ bắp bị chuột rút đau mỏi giúp bé.
Phần bụng ngón tay có chai mỏng, lực xoa bóp đều đặn, mang đến hơi ấm vừa phải dễ chịu.
Động phải chỗ ngứa là Tô Trầm sẽ cười đạp cậu một cái, ngại ngùng đỏ bừng gò má.
Tưởng Lộc cười híp mắt lại.
"Ấy, xấu hổ à?"
Tô Trầm đưa tay cầm gối đánh cậu, ném gối lông vũ sang nhưng tự dưng trật lất.
Bé bỗng chốc choàng tỉnh, căn phòng rộng lớn trống không.
Hóa ra lại nằm mơ.
Thiếu niên nhìn ra đồng hồ treo tường đằng xa, hơi buồn cười, nhưng rồi mím môi.
Bây giờ bé chỉ còn một mình thật rồi.
Hôm ấy trong phòng hút thuốc cửa kính mờ ở sân bay, hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Tô Trầm tỏ tình đột ngột, dường như khoảnh khắc trông thấy Tưởng Lộc đã buột miệng thốt lên ngay không cả suy tính.
Thực ra cả hai đều biết, ấy là do tình cảm tâm trạng tích tụ quá lâu, sớm muộn cũng sẽ đến phút tràn ly.
Tưởng Lộc từ chối bình tĩnh mà rành mạch dứt khoát, chỉ trong nháy mắt Tô Trầm như bị cậu ném vào biển băng chìm ngập, tất thảy mong mỏi mất kiểm soát đang khao khát được giải thoát cũng tắt ngúm theo.
Bé nhìn thẳng vào mắt cậu đăm đăm, mãi lâu sau mới nói: "Tuyệt đối không được mắc sai lầm ư."
"Anh Lộc, con người không thể có lúc làm gì sai sao."
Tưởng Lộc ôm hết lỗi lầm về phía mình, cúi xuống cười.
"Tại anh quá đà, không phải do nhóc."
"Đi thôi, chị Linh còn đang chờ mình."
Dần dần Thời Đô không cho đốt pháo hoa pháo nổ nữa, đoàn phim ở tận Chử Thiên đã chuẩn bị riêng cả xe tải pháo để ăn mừng phấn chấn một phen.
Không chỉ mỗi khách sạn mà khắp dọc đường đi quanh đoàn phim đều treo bóng bay vàng dây trang trí sặc sỡ phấp phới trên cao, lượng hoa khổng lồ người hâm mộ gửi tặng cũng được trưng bày cẩn thận.
Chị Linh thay mặt Tô Trầm phát bao lì xì dày cộp cho mấy trăm thành viên trên dưới đoàn phim để cùng chia sẻ vận may, hôm quay về còn khui ba chai champagne pốc pốc pốc.
Chung tay ăn mừng giúp bầu không khí chung quanh rôm rả nồng nhiệt hẳn, quét sạch vẻ mệt nhọc căng thẳng trước đó.
Mọi người chen miệng tán dương, tới tấp chụp chung kỉ niệm với từng nhân vật đoạt giải, tối hôm ấy bắn pháo hoa đến hơn nửa tiếng đồng hồ, rầm rộ không khác gì ăn Tết.
"Đoàn phim nhà mình xem như là tổ hợp đỉnh chóp rồi đấy, mọi người trông mấy phim khác chiêu trò ghê nữa cũng có đạt giải bằng mình đâu? Thực lực lù lù ra đây này!"
"Hây! Trầm Trầm đoàn mình thành Hình đế, chị cũng được tận mắt chứng kiến bé nó trưởng thành đấy, vinh dự dã man!"
"Em thấy á, đáng ra phải đoạt giải lâu rồi!! Bộ thứ nhất không hay à? Bộ hai ba bốn không hai chắc! Em thấy bộ nào cũng siêu đỉnh luôn chứ!"
Lúc này đây Tô Trầm đi đến đâu mọi người cũng toe toét phấn chấn vẫy tay chúc mừng với bé, bữa sáng đi lấy quẩy còn được phục vụ ở bếp hớn hở dúi thêm cho hai quả trứng chần.
"Bạn nhỏ giỏi giang quá! Đảm bảo tương lai còn phất nữa!"
Bé vẫn chưa thích ứng được hẳn trước mọi thứ, khi được đón tiếp nhiệt tình đa phần chỉ cười cười hồn nhiên.
Chợt chị Tùy ôm một đóa hoa tươi rói to đùng bước đến, tay còn xách một hộp quà trắng buộc ruy băng màu xanh nhạt, hớn hở phấn khởi đặt xuống trước mặt Tô Trầm.
"Tưởng Lộc tặng em đó! Thằng bé đang bận quay nên nhờ chị mang sang!"
Tô Trầm ngẩn ra, nhận lấy bó hoa cắm lẫn bách hợp và hướng dương nhẹ nhàng ngửi thử, rồi cởi chiếc nơ ruy băng xanh nhạt ra.
Bên trong hộp quà là một chiếc nơ đeo cổ kim cương lấp lánh lộng lẫy cùng một bức thư tay.
Nơ đeo cổ gồm nhiều lớp ruy băng đen lì, điểm xuyết các chi tiết kim cương vụn tạo hình lông vũ và trang trí một viên kim cương cắt gọt mượt mà cực kì xinh đẹp.
Bé đưa ngón tay chạm lên bề mặt ruy băng đầy trân trọng, dường như có thể nương nhờ nó để cảm thụ tấm lòng dốc cả vào món quà này.
Rồi tiếp tục giở bức thư chúc mừng ra với tâm trạng tương đối thấp thỏm.
Trầm Trầm:
Em xứng đáng với giải thưởng này, nhờ có em mà "Đêm Trùng Quang" đã không ngừng tỏa sáng rực rỡ suốt bao lâu nay, anh thực sự thấy mừng cho em từ tận đáy lòng.
Từ bộ thứ nhất đến bộ thứ năm, em đã liên tục giúp nhân vật Nguyên Cẩm trở nên trọn vẹn hơn, chân thật hơn.
Chắc chắn bác cũng sẽ nghe thấy lời phát biểu của em tối ấy, bác sẽ rất vui vì em.
Khó mà tìm được món quà phù hợp, nhưng anh cứ cảm giác đỏ tươi chỉ thuộc về hổ phách máu của Nguyên Cẩm, có lẽ ánh sáng gần với trắng thuần này giống em hơn.
Từ nay chắc không có cơ hội đồng hành cùng em nữa, nhưng anh luôn luôn mong em vui vẻ.
Tưởng Lộc.
Bé có thể nhìn ra được rằng Tưởng Lộc viết rất tỉ mỉ.
Bình thường lúc kí tên hay ghi chép phân tích kịch bản chữ của anh Lộc cứ rồng bay phượng múa, từng nét đều như lưỡi dao sắc sảo quyết đoán, bộc lộ lực căng rõ rệt.
Nhưng mỗi chữ trong bức thư này đều được Tưởng Lộc viết chỉn chu ngay ngắn, ngay cả những nét phẩy nét mác đều kiềm chế kín đáo, tránh tạo cảm giác tùy tiện.
Ánh mắt Tô Trầm dừng lại ở câu "Từ nay chắc không có cơ hội đồng hành cùng em nữa", nhìn sang chị Tùy đóng vai đưa thư, đã sáng tỏ trong lòng.
Bé vừa thấy ấm áp, vừa thấy nguội lạnh.
Chị Tùy hiếm khi gặp phải viên kim cương lớn đến thế, đầu tiên trông mà kinh ngạc, nghĩ bụng người bình thường kết hôn cũng chẳng dùng đến số cara như này ấy.
Nhưng quay sang ngó Tô Trầm xong lại thấy vô cùng thích hợp.
Chị cẩn thận rón rén nâng cái nơ lên ướm thử vào trước cổ Tô Trầm trong gương.
"Trầm Trầm em trông nè, kích thước vừa vặn quá, cứ như tự tay may đo ấy."
"Hình như bộ vest nào em hay mặc cũng phối được với mẫu này luôn!"
Tô Trầm nhờ chị đeo vào cho mình, lẳng lặng ngắm rất lâu trước gương.
Chị Tùy đùa trêu: "Đẹp quá không nỡ cởi ra hả?"
"Ừm, không nỡ ạ."
Giữa sự huyên náo ăn mừng của cả đoàn có một người hơi ra rìa, ấy chính là đạo diễn Thiệu Hải Duyên.
Tưởng Lộc quay về đoàn phim cũng nhận được rất nhiều lời chúc mừng, dẫu sao tuổi còn trẻ thế mà được đề cử giải thưởng cao quý đến vậy đã giỏi lắm lắm rồi.
Trong đoàn phim thì những chuyện giẫm đạp hạ bệ của giới fan hoàn toàn vô dụng, mọi người đều hiểu, bản thân việc nhận được đề cử đã là sự công nhận.
—— Ngay như Oscar, được đề cử dăm ba lần đã đủ chứng tỏ ấy là một người cực kì tài năng, không đạt giải có khi chỉ vì kịch bản hoặc nhân vật chưa đủ độ chứ thực lực diễn viên đã rành rành ra đó rồi.
Cả nhà đều là cộng sự hợp tác rất lâu năm, nhiều người còn đã trở thành bạn vong niên.
Thời điểm hai ba chục người tạm thời đổi ca bay đến Thời Đô nhận giải là Thiệu Hải Duyên đã thấy bị ngó lơ, phải hỏi thêm một câu rồi.
Về cơ bản đạo diễn mới tới không thể có suất tham dự.
Chờ tới lúc mở tiệc mừng công chị Linh tươi cười rạng rỡ phát lì xì cho mọi người, còn đặc biệt lưu ý tặng đạo diễn Hải một bao thật dày thật to.
Bản thân đạo diễn Hải rất là tịch mịch: "Ồ... cảm ơn."
Đạo diễn hoàn toàn không hòa nhập nổi vào bầu không khí này, vì thành công của bộ thứ năm chẳng hề liên quan tí nào đến mình hết!
Trong lúc nhậu nhẹt ca hát, cũng có người nhớ tới đầu tàu mới gia nhập, đi sang mời rượu Thiệu Hải Duyên.
"Đạo diễn Thiệu! Bộ thứ sáu phải chờ anh phát huy đấy, mình tranh thủ đạt hẳn 6 giải cho oai!"
"Ây dà, đạo diễn Hải phải dẫn đoàn mình vươn ra quốc tế cơ mà, nào nào nào cạn ly, mục tiêu tiếp theo là giải Saturn! Giải Emmy! Giải gì gì cũng phải làm hết một lèo!"
"Trầm Trầm em cũng mời đạo diễn Hải một cốc đi nè, hahahaha, nghe nói mùa đầu của mình được dịch sang tiếng Anh tiếng Thái tiếng Nhật phát sóng nước ngoài rồi hay sao ấy nhỉ?"
"Thì lại chả!"
Được một nhóm đông người vây quanh cuối cùng Thiệu Hải Duyên cũng phơi phới phần nào, thấy Tô Trầm bước tới mời rượu thì tự dưng tràn trề lực lượng hẳn, rót cho cả hai bên cốc to rõ đầy.
"Uống nào! Mai mình diễn cho thật hay!"
Tô Trầm nhìn sang chị Linh, chị Linh hỗ trợ sẻ bớt kha khá.
"Cũng đúng nhỉ, nước ngoài còn không cho trẻ con uống rượu đâu đấy." Thiệu Hải Duyên bĩu môi, gọi phục vụ lấy nước ép ra, tự chủ trương đổi cốc rượu trong tay Tô Trầm thành nước cam: "Bạn nhỏ của đoàn mình mười lăm tuổi mà đã giành được Hình đế rồi, giỏi quá, cạn ly!"
Lời nói nghe không quá thiện cảm, rõ ngoa.
Tô Trầm không để ý lắm, uống hết cốc nước cam rồi sang chỗ khác kính rượu chị Văn Phong, để mọi người khác ở lại tiếp tục dỗ dành nịnh nọt đạo diễn.
Thiệu Hải Duyên nhìn chằm chằm theo bóng lưng bé rời đi, đang định càu nhàu mấy câu thì thình lình bị huých một cái.
"Úi da, Tưởng Lộc?"
Tưởng Lộc lại gần rót thêm một chén rượu trắng cho gã, khẽ nâng ly.
"Mời anh."
Thiệu Hải Duyên ngớ ra, động phải chén rượu trắng đầy ắp thấy hơi ren rén.
"Ngày mai còn phải quay, tem tém thôi nhỉ haha?"
Tưởng Lộc không đáp mà nghiêng đầu liếc sang Tô Trầm ở đằng xa, như thể nhớ đến việc gì.
"Mấy hôm trước ở Thời Đô hiệu trưởng Nghiêm đích thân đón cậu bé đi ăn chung, cũng không biết nói chuyện gì nhắc đến ai."
Vừa kể chuyện bốc phét cái là đạo diễn biến sắc luôn, hỏi lại có vẻ rụt rè: "Hiệu trưởng của Học viện Sân khấu Thời Đô á? Là họ hàng với cậu bé à?"
Tưởng Lộc khẽ cười, xua tay.
"Tóm lại em là em không dám động chạm đâu."
Chờ Tưởng Lộc đi ra chỗ khác Thiệu Hải Duyên mới hãi hùng rùng mình, nghĩ bụng may là bình thường chưa gây sự vướng mắc gì với đứa nhỏ này.
Gã kiêu ngạo tự cao, vốn thấy Tô Trầm được mọi người xun xoe chú ý đang rõ ghen tị xong lại bị câu nói của Tưởng Lộc nhắc nhở cảnh tỉnh, héo đi kha khá.
Mánh khóe thủ đoạn nhiều nữa thì cũng cần chọn đúng đối tượng, ông cụ tổ này còn trẻ măng đã nhận giải lớn thế kia, nghĩ thôi là biết phải có vốn liếng chống lưng chứ, ngốc quá đi mất.
Thoắt cái đã đến ngày 14 tháng 2, đợt quay tiếp theo chính thức bắt đầu.
Ở cảnh này, y nữ do Văn Phong diễn vào cung lần nữa, có một đoạn đối mặt với Lam Tử Chân.
Trong tình thế đối đầu giữa hai nước y nữ đã lập được chiến công chồng chất, nay vào cung lần hai cũng để trở thành một tâm phúc, sẵn sàng gánh vác trọng trách tương lai.
Nhưng con chó có thông minh mấy thì cũng vẫn chỉ là con chó của nhà họ Lam.
Trước khi vào máy quay Tô Trầm đã bàn luận với Văn Phong mấy lần về cảnh này.
Ngoài đời mối quan hệ của cả hai vừa là thầy vừa là bạn, Tô Trầm cực kì kính trọng Văn Phong, nói năng cũng đã lễ phép thành quen.
Nhưng ở cảnh hôm nay bé bắt buộc phải lật mặt chà đạp đối phương xuống mức hèn kém nhất, phóng đại trọn vẹn mặt ác độc thuộc về quyền lực và nhân tính.
Về cảnh phim, Văn Phong chỉ nói một câu ý tứ sâu xa.
"Tốt nhất em nên hưởng thụ nó."
Ở quá trình quay mùa 6, việc bố trí bối cảnh của toàn bộ hoàng cung đều có thay đổi về mặt phong cách thẩm mỹ.
Sau khi tráo hồn, Lam Tử Chân không ngừng sử dụng quyền lực đế vương đầy vui sướng theo cách riêng của mình.
Hắn ta mê hoa lá cây leo, trong ngoài tường cung thậm chí đến cả mái hiên đều phải phủ kín những chuỗi hoa như thác, hoa tử đẳng lan đầy cả hành lang như một tấm rèm xanh, khác hẳn cảnh cung đình xưa lạnh tanh tiêu điều.
Hắn ta luôn luôn đòi triệu kiến thần tử ở những địa điểm trường hợp không ai ngờ tới.
Trên một chiếc thuyền con giữa hồ Thái Dịch, trong vườn Ngự thú nơi chim thú đang tranh ăn, tít ở tháp vọng gác tường thành.
Các đại thần nơm nớp như đi trên băng mỏng, cứ dăm ba hôm lại nghe tin đồng liêu biến mất bất ngờ hay bệnh tật lìa đời, hiểu rằng bất cứ vị trí nào ở triều đình hiện giờ đều không được yên ổn dù chỉ một khắc.
Đúng vào lúc này thì y nữ Tiền Duyệt tái xuất.
Nói chính xác hơn là được thuyên chuyển về nước bằng nghi lễ long trọng dành cho quyền thần.
Hóa ra kẻ phản tặc mấy năm trước giết vua bỏ trốn này vẫn chưa bị thiên đao vạn quả, trái lại còn được phong làm khách quý thượng tọa cao sang, do chính tay hoàng hậu ban cho nữa chứ.
—— Hoàng đế điên rồi ư?!
E rằng bao lâu nay y vẫn luôn giống ông bố điên của mình, muốn bày ra trò cười to bằng trời kia!
Khi y nữ bước lên bậc thềm ngoài cung vào hành lang trong điện, hành lễ ba quỳ chín lạy giữa ánh mắt theo dõi chằm chằm của văn võ bá quan, nhóm thần tử chỉ dám giận mà không dám nói.
Đứa giặc giết vua, sợ rằng mi phải là nữ yêu quái!
Bệ hạ lại đi bất chấp mối họa sát thân để đón mi về cung ư?!
Lam Tử Chân rất là hưởng thụ quá trình này.
Hắn ta chỉ chờ xem tự tôn trang nghiêm của cái hoàng triều đây bị chà đạp triệt để, xem đám quần thần văn võ không địch lại được một đứa huyết nô nhà họ Lam.
Cái vẻ nén giận rấm rức của đám đông chính là trò hề để nhắm rượu đấy!
Hắn ta vẫn chưa biết, tương lai sẽ phải trả giá gấp cả trăm lần cho tất thảy mọi hành động ngông cuồng mình đã làm hôm nay.
"Chư vị ái khanh, Tiền thị là quốc y giúp giải tỏa tâm bệnh của trẫm, hơn thế còn là công thần đã cứu trẫm khỏi cảnh hiểm nguy!"
"Nay được hoàng hậu đích thân đóng ấn, từ giờ về sau, Tiền thị sẽ là thái phó hàng quan nhị phẩm, sắc phong tước vị Cần quốc công, ghi công vào Kỳ Lân các!"
Vừa dứt lời, rất nhiều võ tướng khi nãy còn nhẫn nhịn được giờ đã lộ sát ý ra mặt.
Một yêu nữ ám sát hoàng đế mà cũng xứng được hưởng công ở các Kỳ Lân?
Nguyên Diễn Cẩm, ngài không để luật lệ lễ nghi vào mắt, xem giang sơn xã tắc là trò đùa đấy ư!
Nguyên Diễn Cẩm, ngài không nhìn rõ ai mới thật sự trung thành dốc sức, tôn ngài làm vua sao?!
Có người thấy đây chỉ là một thủ đoạn khác để hoàng đế thăm dò hạ thần, giữ im lặng âm thầm quan sát.
Có người lại trực tiếp bừng bừng lửa giận bước lên khuyên can quyết liệt, mong quân chủ quay đầu nhìn lại xem ai mới là lương thần chân chính.
Cảnh tượng nực cười này như đang cố ý thử thách tâm huyết của tất cả mọi người có mặt, sự kính sợ tôn sùng với thiên tử đều tiêu tan vụn vỡ.
Ngài tự tay nâng đỡ kẻ đã ám sát mình lên vị trí này, các thần tử khác phải làm sao mới được đây?!
Chưa chờ quần thần kịp phản ứng thì thiếu niên đang ngả người dựa tay vịn trên long ỷ đã khẽ nâng ngón tay, lão thần can gián lập tức bị nhóm thái giám lôi ra chính giữa bậc thềm ngọc trắng, đánh chết tươi ngay trên điện.
Đình trượng cứ vang một tiếng là lão thần lại hô lên một câu đầy bi ai.
"Bốp!"
"Bệ hạ tỉnh ngộ!"
"Bốp!"
"Bệ hạ tỉnh ngộ đi ạ!!!"
Cuối cùng mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, màn kịch náo loạn khổng lồ mà hoang đường này mới kết thúc, các khách xem vội vàng lui ra.
Hoàng hậu hiểu mình bị xem là quân cờ nâng đỡ y nữ kia, giận không chỗ xả, sau cùng rưng rưng nước mắt phất tay áo bỏ đi.
Tới tận lúc ánh nến lay lắt, bóng đổ lạnh lùng, Lam Tử Chân mới nhìn sang y nữ ban ngày được tôn lên vị trí tối cao như một bia ngắm sống.
"Được làm thái phó rồi, cảm tưởng thế nào?"
Tiền Duyệt không dám ngước mắt, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu nhìn vào mũi giày đối phương.
Cô ta biết rõ, tất cả những gì diễn ra hôm nay đều không phải khen thưởng, mà chỉ là cách thể hiện sự ngạo mạn và ghê tởm của Lam Tử Chân thôi.
Nhưng im lặng không thể đổi lấy ân xá.
Lam Tử Chân thoáng nâng mí mắt, như thể mất vui trước phản ứng này.
Chưa đợi hắn ta nổi cơn y nữ đã quỳ xuống, vái ba cái dập đầu sáu lần, thân mình bò rạp ra sàn.
"Tạ chủ long ân."
Lam Tử Chân vẫn bực bội, đầu mày dần nhíu chặt lại.
Hắn ta chưa thích ứng được cái lốt Nguyên Cẩm, càng không thích ứng nổi với long ỷ.
Đã quen làm vương gia nhàn nhã phong hoa tuyết nguyệt, bây giờ ngày nào lên triều cũng phải diễn cho cả đám xem, tâm trạng hắn ta đang cực kì tệ.
"Còn gì nữa không?"
Gặp phải câu hỏi không có đáp án, Tiền Duyệt nào dám lên tiếng bừa bãi.
Cô ta biết thừa là bất luận mình làm gì thì cũng sai.
Lam Tử Chân lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, đứng dậy bước tới gần.
Hắn ta vẫn mang vẻ ngoài thiếu niên 17 18 tuổi, Tiền Duyệt đã gần 30 nhưng vẫn ngập tràn sợ hãi trước Lam Tử Chân, vừa duy trì tư thế quỳ đồng thời vừa muốn lùi ra sau trốn nhưng đâu dám, lặng lẽ run rẩy vì khiếp hãi.
Thiếu niên nở nụ cười ngây thơ mà tò mò, cúi người xuống áp sát cô ta.
Tiền Duyệt lập tức hoảng hốt, ánh mắt vẫn đang tránh né cố gắng chỉ nhìn đúng vào đôi giày hắn ta.
"Ta đã cho ngươi vinh dự tối cao."
"Ê, nói thêm cái gì khác ngoài tạ chủ long ân đi chứ."
Tiền Duyệt khom người quỳ nép dưới sàn, hai tay túm chặt mép vạt áo triều phục như thể sợ nó sẽ bị xé rách, lẩy bẩy nói: "Nô tài mãi mãi trung thành với họ Lam, tuyệt đối không phản bội ạ."
Khóe miệng Lam Tử Chân khẽ nhếch, hắn ta nhấc một chân lên đạp luôn vào vai Tiền Duyệt, không khác gì đá văng một cái gối rách.
Cô ta đau quá ngã ngửa ra đất, ngay sau đó cơ thể lại bị giẫm cho một phát rất mạnh trượt về phía sau, tất cả trang sức lẫn ngọc trai tượng trưng cho vàng bạc cao quý đều lăn lông lốc dưới sàn, tự tôn phẩm giá bay sạch.
"Cut!"
Đạo diễn giơ hai tay tạo thành chữ X thật to.
"Không ổn."
"Diễn kém quá." Gã không nể nang gì, còn có vẻ bực dọc: "Kịch bản viết phải đạp vào mặt cơ mà, cậu không nhắm trúng hay là không ra chân được?"
Trình độ Hình đế có thế thôi à?
Đạo diễn Cát bên cạnh nghe xong hết hồn, phản xạ định cản lại bớt.
Đấy là Văn Phong, Ảnh hậu Hình hậu Văn Phong đấy!
Gương mặt người ta mua bảo hiểm đã phải mấy chục triệu tệ, đạp vào mà được à!
"Xét cho cùng cũng là bộ phận quan trọng," Có người cũng khuyên theo, thấy không ổn lắm: "thực ra vừa nãy Trầm Trầm diễn vậy hiệu quả cũng khá ổn mà, mọi người thấy sao ạ?"
"Đúng đó đúng đó, thực ra vẫn chấp nhận được."
"Đạp vào mặt thì sỉ nhục quá, cảm giác hơi rùng rợn..."
Sắc mặt Thiệu Hải Duyên trắng bệch ra, gã quẳng luôn loa phóng thanh trong tay xuống đất, giận dữ đùng đùng: "Mấy người ra mà đạo diễn! Mấy người ra đây!"
"Hết người này người kia chỉ tay năm ngón, hay lắm, ở đây không có việc cho tôi chứ gì!"
Đạo diễn Cát gượng gạo đứng đờ ra một bên, vốn chỉ định đứng ra hòa hoãn ai ngờ lại bị càn quét trúng đạn.
"Đừng nói là Hình đế, kể cả Ảnh hậu Hình hậu thì đã sao?" Đạo diễn quay người nhìn quanh một vòng, chưa chờ hai diễn viên trong ống kính giải thích gì đã lại tiếp tục lên cơn một mình: "Người khác đóng phim có gì chưa làm đâu, chui chuồng heo làm thi thể bị cưỡng hiếp, đây đạp vào mặt thôi đã rén à! Chuyên nghiệp! Có hiểu không!"
"Tôi làm tổng đạo diễn là ngứa mắt cái kiểu giở trò khôn lỏi ất ơ lắm đấy nhé!"
Thái độ Tô Trầm lạnh đi, bé đang định mở miệng cãi lí với gã thì lập tức bị Văn Phong kéo giật tay áo lại.
"Đạp vào đây." Văn Phong chỉ vào góc bên mặt mình, nói bình thản: "Không cần nghĩ những chuyện khác."
"Em càng do dự thì số lần NG của mình càng nhiều, anh ta không chịu thôi đâu."
Tô Trầm nhìn gương mặt cô, sự bức bối phản kháng trong lồng ngực càng thêm rõ rệt.
Văn Phong hiểu bé con lương thiện quá không ra tay được, ánh mắt trở nên quyết liệt hơn.
"Em bóc tách cho rõ vào, người em đạp là Tiền Duyệt chứ không phải Văn Phong, về bản chất đây là hai người khác nhau."
Nhưng hai người sử dụng chung một khuôn mặt mà!
Ranh giới tâm lí của Tô Trầm cháy bỏng đến nỗi cổ họng đau rát, song bé chưa kịp tạo bước đệm chuẩn bị gì cho nội tâm thì đạo diễn đã giơ tay lên cao: "Thôi nhì nhằng đi, làm lại lần nữa!"
"Những người khác không liên quan im miệng!"
"Ánh sáng, đạo cụ, tất cả chuẩn bị!"
"Action!"
Sau khi hành lễ ba quỳ chín lạy, Tiền Duyệt quỳ rạp xuống sàn không dám ngẩng đầu.
Cô ta hiểu rõ, mình chỉ là một quân cờ để xúi giục nội loạn mà thôi.
Thiếu niên chậm rãi bước tới, cúi người áp sát gương mặt cô ta.
"Được làm thái phó rồi, cảm tưởng thế nào?"
Ánh mắt Tiền Duyệt nhìn chằm chằm đăm đăm vào đôi giày hắn ta, không dám có bất kì hành động chống đối nào.
Huyết nô của họ Lam phải uống máu của hoàng tự trong phủ làm thuốc, trở thành súc sinh bị điều khiển khống chế tính mạng.
Tới chu kì nhất định mà không có thuốc thì sẽ thấy đau đớn ngứa ngáy như ngàn vạn con kiến cắn tim, bị vứt ra chốn hoang xong sẽ chứng kiến chỗ lồng ngực mình lở loét thành một cái lỗ, ngay sau đó phun máu ra mà chết.
Máu của bất cứ thành viên họ Lam nào đều có thể thúc đẩy hoặc xoa dịu triệu chứng này.
Các huyết nô thì bị trao đổi ban tặng tùy thích, chẳng khác những con chim con chó được nuôi trong vương phủ là bao.
Cô ta chỉ là một chú chim nhỏ bé không đáng nhắc tới, đế giày nghiền nát cái là chết thôi.
"...Tạ chủ long ân."
"Còn gì nữa không?"
Lam Tử Chân khẽ vuốt gương mặt thuộc về Nguyên Cẩm, tiếp đó quay đầu nhìn sang người đứng sau tất cả khuấy động sóng gió đây.
Rồi thình lình đạp luôn một phát vào mặt cô ta, không một điềm báo trước.
Người phụ nữ gần 30 tuổi ngã ngửa trượt hẳn ra sau vừa bết bát vừa yếu đuối, hai tay ma sát thành những vết máu loang lổ.
Cái đạp khiến đôi mắt cô ta choáng váng, ánh nhìn trở nên đờ đẫn mà tuyệt vọng.
Nụ cười của thiếu niên nồng hơn, kề tai thì thầm.
"...Ta đã cho ngươi vinh dự tối cao."
"Ê, ngoài tạ chủ long ân ra phải nói thêm gì đi chứ."
Đạo diễn Cát đứng ngoài xem tới đây nghĩ bụng đúng là bản này tàn nhẫn hơn nhiều, chắc là ổn rồi chứ hả.
Kết quả chú lại nghe thấy Thiệu Hải Duyên hô thêm một tiếng cut, yêu cầu cả hai lặp lại.
"Thêm một vị trí máy nữa, vừa nãy đạp sắp chệch khỏi khung hình luôn rồi."
"Với cả biểu cảm trên mặt cô đâu hả Văn Phong?"
"Đã diễn là bị sỉ nhục thì cũng phải có biến động tâm trạng cơ bản chứ hả? Ánh mắt rỗng tuếch thế kia cứ như kiểu bị ngơ luôn rồi ấy, cô thấy có hợp lí không?"
Phó đạo diễn nghe mà giật mình khiếp hãi, tuy nãy mới bị tổng đạo diễn mắng cho một trận xối xả xong mà giờ cũng thấy nhức nhối thay.
Diễn tốt lắm rồi mà, còn muốn phải diễn thế nào nữa?
Văn Phong không nói gì, trợ lý đã nhanh chóng chạy lại xác nhận xem gò má cô có bị thương không, rồi tiếp tục xử lý vết xước ở lòng bàn tay cho cô.
Tô Trầm ngồi trông bên cạnh cô, đã tự động tắt tiếng những câu hò hét của đạo diễn.
"Mình diễn thêm hai lần nữa." Bàn tay bị thương nhẹ hơn của Văn Phong vẫn đang cầm kịch bản, lúc nhìn Tô Trầm cô điềm tĩnh đến kì dị.
"Diễn lần nào chắc lần ấy, em ấp ủ cảm xúc thêm xíu nữa."
Tô Trầm trông xót xa quá, thấp giọng nói: "Tại em phát huy chưa tốt ạ."
"Em vượt tiêu chuẩn rồi, do bản thân những cảnh thế này rất khó." Văn Phong vỗ vai bé, để trợ lý rắc thuốc bột khử trùng giảm sưng cho mình rồi đọc lại kịch bản một lượt: "Nào, mình sẽ làm được."
Chị Tùy đứng ở ngoài xem, phải bóp cổ tay mình kiềm chế.
Quá đáng quá... đóng chi tiết tàn bạo thế này, người xem thôi cũng khó chịu cực kì.
Chị Tùy vừa thương Văn Phong vừa thương Tô Trầm.
Đạt Hình đế rồi thì sao chứ? Vẫn cứ phải chịu đựng như kiểu độ kiếp thôi, muốn ôm thằng bé quá đi mất.
Tổng đạo diễn không cho nghỉ ngơi quá lâu, lải nhải liên tục liệt kê rất nhiều điểm cần chú ý trong diễn xuất, đang giơ loa lên định gọi hai người quay tiếp thì trợ lý của Văn Phong cắt ngang với vẻ rất áy náy, cầm điện thoại chạy vội sang.
"Chị Phong ơi... Dao Dao, bé nó gọi cho chị mấy cuộc liền rồi ạ."
"Không nghe nữa sợ là có vấn đề gì mất."
Văn Phong đã ngụp sâu vào nhân vật, giờ vẫn còn đang mặc trang phục diễn của y nữ, lúc nhận lấy điện thoại ánh mắt rất mịt mờ.
Thực ra cô đã mệt đến nỗi khó thốt nên lời nữa.
Đóng những phân đoạn dạng này yêu cầu tập trung song song tinh thần cảm xúc ở cường độ cao. Gương mặt cô cứ đau nhói từng cơn, tâm trạng vẫn còn đang chìm trong trạng thái nhục nhã lẫn tuyệt vọng.
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng thở có vẻ hồi hộp của con trai.
"Dao Dao?" Một nửa ý thức của Văn Phong lưu lại ở thân phận y nữ, nửa kia nỗ lực điều chỉnh giọng nói: "Muộn thế này rồi, sao lại gọi cho mẹ thế?"
Cô nhớ lờ mờ rằng cảnh hôm nay rất dài.
Cảnh quần chúng tăng quan phong tước quay từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối.
Cảnh của cô và Tô Trầm đã lặp lại tầm 2 3 lần, bây giờ cũng phải... 12 giờ rồi.
Hóa ra đã quay lâu đến vậy.
Chẳng trách lại thấy mệt thế này.
Sao tự dưng lại còn gọi điện thoại chúc ngủ ngon với con trai thế kia?
Làm ơn ạ, phim đã quay xong quái đâu!
Thiệu Hải Duyên mất kiên nhẫn chỉ vào đồng hồ đeo trên cổ tay, tuy không bắc loa nhưng cũng đang trách cô chiếm dụng thời gian của tất cả các thành viên đoàn phim.
Văn Phong làm khẩu hình xin lỗi mong anh thông cảm với đạo diễn rồi che loa điện thoại lại, gắng nghe rõ xem con trai đang nói gì bên kia.
"Mẹ ơi..." Mai Sênh Dao nói rất khẽ: "Hôm nay là sinh nhật con ạ."
Cô ngẩn ngơ, nhớ ra mình còn chưa kịp gửi quà về.
Không, đúng hơn là cô không gửi, cô quên mất rồi.
"Hóa ra là thế," Giọng Văn Phong đã hơi khàn nhưng vẫn cố kiểm soát, không muốn con để ý thấy tâm trạng hạ thấp đè nén của mình: "Dao Dao, dạo này mẹ vẫn đang đóng phim trong đoán, bận quá quên mất, mẹ xin lỗi con."
"Chúc mừng sinh nhật con nhé."
Tô Trầm nghe mà bức bối trong lòng, nhưng thấy Văn Phong vẫn đưa tay chỉ vào kịch bản.
Ý muốn nói nghiền ngẫm thêm đi, mình sắp sửa phải chuẩn bị diễn tiếp lần nữa.
Bé hít thở sâu gật đầu, không lắng nghe thêm cuộc đối thoại của cô và con trai mà ép mình dồn hết trạng thái cảm xúc vào trong nhân vật.
Tâm trạng của Mai Sênh Dao rất kém, hình như con trai đã chờ cô rất rất lâu, lúc này thoáng có vẻ nghẹn ngào.
Thực ra qua 12 giờ là hết ngày sinh nhật rồi, mẹ ơi.
Cậu bé vẫn ngoan ngoãn dạ một tiếng.
"Vâng ạ, mẹ cũng giữ gìn sức khỏe nhé ạ."
Văn Phong nhìn sang đạo diễn đang chọc ngón tay vào mặt đồng hồ lần hai, ngậm lời chúc còn chưa nói hết lại, thấp giọng dặn: "Ngủ sớm đi ha, chỗ mẹ sắp phải quay tiếp rồi."
"Cảm ơn mẹ ạ, chúc mẹ ngủ ngon." Con trai lập tức tăng tốc độ nói: "Ở công ty con sẽ nghe lời ạ, mẹ không cần lo cho con đâu."
"Ừm, Dao Dao ngoan."
Một nửa cảm xúc của cô vẫn đang chìm trong linh hồn y nữ, giờ phút này cô chỉ có thể cúp điện thoại luôn, giúp đoàn phim hoàn thành quay chụp càng sớm càng tốt.
Ít nhất giờ phút này cô phải chịu trách nhiệm không chỉ với con.
Mà chuyên viên ánh sáng, đạo cụ, cùng tất cả mọi người khác đều đang chờ cô.
"Được chưa?" Đạo diễn Hải ngáp một cái: "Hôm nay cả đoàn đều theo hai người, mình quay bao giờ đạt rồi hẵng ngủ."
"Nào, ánh sáng chuẩn bị, 3, 2, 1 —— bắt đầu!"