Đây đã là con diều thứ năm, trước đó đã có rất nhiều màu sắc kiểu dáng, bây giờ muốn tặng một con diều khác lạ nữa thì còn phải nhờ trợ lý lên mạng xem thử từng tiệm một.
Sau ấy nghĩ tái nghĩ hồi, bé tự tay làm một con diều hình tròn, cài thêm tua vàng thật dài hai bên.
Tưởng Lộc giở con diều ra ngay trước mặt bé, nghiên cứu xem rốt cuộc đây là hình cái gì.
Tô Trầm ngồi ở đầu kia sofa uống sữa vị dâu, thong dong nói: "Nói thật, đã đóng máy đến tận bộ thứ năm rồi."
"Bao lâu nay toàn em tặng anh, mới đầu cứ có cảm giác hơi cay cú vì kiểu ngược đời ấy."
Tưởng Lộc chớp mắt một cái, sợ bé đổi ý, còn vơ diều vào lòng mình.
"Anh cũng tặng quà cho nhóc mà? Mỗi tội mấy năm nữa mới thực hiện thôi."
"Rồi rồi rồi," Tô Trầm nói tiếp: "sau đấy em lại nghĩ, em tặng anh một thứ là anh lại mắc nợ em một lần."
""Đêm Trùng Quang" làm 9 mùa, em sẽ tặng anh 9 lần, chờ đến lúc quay xong hết thì anh phải mắc nợ em bao nhiêu đây chứ?"
"Tính đi tính lại em mới là người lãi."
Tưởng Lộc nghe xong cười phọt, gật đầu lia lịa.
"Ừm, chí lí, nhóc lãi hết, anh lỗ to rồi."
Mấy hôm nữa là cả hai sẽ nối nhau quay về Thời Đô, tranh thủ tận hưởng kì nghỉ theo lịch không dễ gì có được.
Đồ đạc hành lý ở phòng Tô Trầm đã thu dọn gần xong, lúc này sang chỗ cậu tặng diều mới phát hiện ra phòng khách chẳng xáo trộn gì, còn chẳng lấy vali ra.
Một bộ phim đang trong trạng thái tạm ngừng trên tivi, bên cạnh còn bày đầy giấy vẽ với sữa chua bim bim.
Trong lúc chờ cậu cất quà thì Tô Trầm ngồi xuống chỗ đống bim bim, chỉ lát sau đã tìm ra hộp đĩa DVD.
"Xem gì mà quên ăn quên ngủ thế này... không định về nhà nữa hả?"
""Children of Men"," Tưởng Lộc tiện thể ngồi luôn xuống cạnh bé, nhấn điều khiển: "phim cũng bình bình, quá nặng về giảng giải tôn giáo, nhưng Trầm Trầm, nhóc xem chỗ này này."
"Hửm?"
Thanh tiến trình được tua lại nửa phút, trong khung hình là một chiếc xe chật kín người ngồi, ai nấy đều hoang mang bất an do bất ngờ bị một toán cướp khác tấn công khi đang trên đường tháo chạy.
Dàn loa giúp tái hiện lại tiếng nổ tiếng hét cực kì chân thực, câu chuyện được kể rành mạch, ngập tràn cảm xúc chỉ trong vài phút.
Qua hết cảnh này xong Tưởng Lộc lại ấn dừng, nhíu mày suy tư.
"Nhóc phát hiện ra vấn đề chưa?"
"Đừng bảo em đây là băng hình thần kì gì nhé," Tô Trầm nhón miếng bim bim, hồi tưởng lại những gì mình vừa xem: "mấy người ngồi trong xe, đang trò chuyện suốt, sau đó một đám cướp xông từ bên ngoài vào... nên là?"
"Nhóc hồi tưởng lại lần nữa, máy quay đặt ở đâu?"
Tô Trầm định trả lời theo phản xạ, đây là cảnh trong xe dĩ nhiên là đặt ở trong xe, nhưng rồi phản ứng lại thấy không đúng lắm.
Cả bốn vị trí của xe đều có người ngồi, thế làm sao ống kính chuyển động được nhỉ?
"Nhờ cắt ghép à?" Tô Trầm đặt miếng bim bim xuống, nhận ra khúc mắc nằm ở đâu: "Không đúng, mấy phút này quay one-take liền một mạch, hoàn toàn không hề cắt cảnh."
Đặt vào trường hợp quay cú dài không ngắt giữa một cái xe ô tô chật hẹp, làm sao chuyên viên có thể quay được rõ ràng lần lượt biểu cảm của từng người ở các vị trí khác nhau, khiến khán giả cảm giác như mình cũng đang ngồi trong xe, bám theo ống kính xem hết quá trình với tâm trạng căng thẳng thế kia?
"Mới đầu anh nghi là, liệu có phải nước ngoài có máy quay siêu nhỏ chỉnh góc quay bằng thao tác từ xa được không." Tưởng Lộc đưa bản vẽ tham khảo của mình cho bé xem, tiện tay phủi vụn tẩy trên đó đi: "Nhưng máy quay điều khiển bằng tín hiệu sẽ không rung lắc, cũng không thể thực hiện đổi góc phức tạp như trong cảnh này."
"Diễn viên cũng không thể nào tự cầm máy quay bằng tay, vì nếu không góc nhìn sẽ đổi từ người ngoài cuộc thành selfie." Tô Trầm cầm lấy điều khiển tua lại lần nữa, càng xem càng thấy không thể tin nổi: "Tà ma thật chứ... bất khả thi luôn ấy."
"Hỏi chị Nhan?"
"Hỏi chị Nhan."
Nhan Điện vừa chỉ đạo xong cảnh bên tổ Hải Phưởng, giờ nghỉ ăn cơm bị hai đứa mời sang cũng tiện tay nhón luôn miếng bim bim, tương đối lờ mờ.
"Gọi chị sang xem phim á?"
"Chị xem đoạn này đi ạ."
Xem hết một lượt, hoàn toàn không cần Tưởng Lộc phải nêu vấn đề, Nhan Điện đã ngậm miếng bim bim nhấn nút tua lại.
Rồi đến lần thứ hai, lần thứ ba.
"Tuy bây giờ mình đang quay phim cổ trang, chưa cần đến kĩ thuật phức tạp thế này," Tưởng Lộc giải thích: "em mời chị sang cũng là vì muốn học hỏi thêm, nhỡ đâu sau này lại dùng tới ạ?"
"Không phải khách sáo xàm xí với chị," Nhan Điện cầm bút chì, giở ra xem một lượt bản nháp của cậu rồi vẽ tiếp.
Một chiếc xe có tổng cộng 5 vị trí, thì máy quay bắt buộc phải ở trên xe.
Nhưng kể cả chuyên viên quay có buộc người cố định vào trần xe thì cũng không thể quay kiểu theo sát điều khiển linh hoạt thế được, chắc chắn phải có người thao tác từ cự li gần.
Chị vẽ mấy phiên bản nhằng nhịt rồi khoanh một vòng ở chỗ trần xe, trầm ngâm: "Chỉ ở đây được thôi."
"Xét vị trí hình ảnh thì bắt buộc phải ở đây."
Tô Trầm ngồi cạnh theo dõi nãy giờ, bỗng nói: "Họ không quay đến trần xe, đúng không ạ?"
"Ý nhóc là họ nạy trần xe ra à?" Tưởng Lộc lập tức nối vào mạch tư duy của bé: "Thế là, cái xe này ở tầng 1, tầng 2 thì làm giá đỡ và hệ thống ray trượt để thuận tiện bám sát theo xe xuyên suốt quá trình, thực ra đạo diễn và quay phim đều ngồi trên nóc xe, màn hình giám sát cũng dựng trên nóc xe, thế hả?"
Nhan Điện vỗ tay cái đét, lại tua thanh tiến trình về trước.
Đúng là thế thật.
Suốt độ dài cảnh đều không xuất hiện phần nóc và mái ô tô, chỉ khi kết thúc đoạn one-take chuyển sang cảnh sau rồi mới đặc tả bổ sung.
Nhưng ở cảnh bám sát trước đó thì chắc chắn máy quay phải treo ngay vị trí trần xe, được một nhóm trên nóc xe hỗ trợ thao tác điều khiển, mới có thể quay được trọn vẹn một cảnh mượt mà thế này!
Tô Trầm xem mà há hốc, Nhan Điện gật gù liên tọi, vỗ vai Tưởng Lộc rõ mạnh.
"Đừng có mà thấy mình đang chui vào ngõ cụt nhé."
"Em càng học nhiều các thứ này thì tương lai khi tự mình chỉ đạo, cách trần thuật mới càng tự do."
"Kể cả bây giờ "Đêm Trùng Quang" chưa dùng đến, biết đâu sau này làm phim khác lại cần thì sao?"
Tưởng Lộc viết xong ghi chép bổ sung, lúc nhìn sang chị cứ ngập ngừng chần chừ, cuối cùng vẫn nói: "Chị quay có một bộ xong đã đi, đúng là siêu đáng tiếc."
"Ít nhất thì năm nay đi theo chị em học được rất nhiều điều, thật sự cảm kích lắm ạ."
Nhan Điện cười tươi, vò tóc cậu đầy bạo lực.
"Tương lai gặp nhau trên sân khấu trao giải ha, đạo diễn nhỏ."
Thời gian hai người lên máy bay rời Chử Thiên là ngày 20 tháng 9.
Cũng đúng vào tháng này, bộ "Đêm Trùng Quang" thứ tư hạ màn thắng lợi trên các đài truyền hình lớn, tỉ suất người xem cao nhất đạt 15,7%, so với hồi mùa 1 lần đầu lên sóng thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Còn rating tập kết của "Trai gái tầm thường" mua hết đầu đề các báo, âm thầm lẫn công khai thực hiện đủ mọi chiêu trò bóng gió động chạm thì mới đến 9,7.
—— Tuy 9,7 cũng được xem là tương đối rồi, so sánh với các phim khác hàng năm có thể gọi là toàn thắng, nhưng muốn khiêu chiến vị trí quốc dân của người ta á? Hoàn toàn bất khả thi!
Giải trí Minh Hoàng trước sau đã họp mấy lần thảo luận về phong cách tiếp thị của bộ phim thành thị này, cuối cùng vẫn không thay đổi định hướng cơ bản, chỉ nói là về sau bổ sung, dẫn dắt và tiếp xúc nghiêng về phía hình ảnh trường học nhiều hơn.
Phim thì nổi đình nổi đám, vai chính lại ẩn cư núi sâu tránh mặt công chúng, điều này trái lại khiến nhiều phóng viên truyền thông phải tò mò.
—— Đã nổi đến thế rồi mà mấy người vẫn chưa nhận quảng cáo đại diện, cũng chẳng đi phỏng vấn khắp nơi, nghiêm túc đấy hả?
Rốt cuộc mấy người tự cao ta đây hay là có bí mật gì khó nói thật thế, kín tiếng tới mức này luôn?
"Đêm Trùng Quang" nổi như cồn 4 năm liền, đặt chung với các phim khác có thể gọi là cây thường xanh trong ngành, rất nhiều vai phụ cũng vọt lên thành danh, giờ đang tung tăng giữa các loại phim điện ảnh lẫn truyền hình kia kìa.
Ngược lại thì Tô Trầm và Tưởng Lộc cứ lần khần mãi chẳng thấy mặt đâu, số chương trình tivi tham gia hàng năm cũng đếm trên đầu ngón tay.
Người đại diện kết luận khái quát bằng một câu thật thà: "Hai em nó bận quá, cứ đóng phim suốt."
Thường lời thật thà kiểu này chả mấy ai tin.
Cô lừa ai đấy!! Có ai quay phim ròng rã cả năm trời thế đâu!!
Nhưng phải bị nhốt ở đấy gần một năm tròn thật mà.
Lúc hạ cánh Tô Trầm trông thấy dòng người liên miên trong sân bay, tất cả đều vừa quen vừa lạ, cảm giác như thể vừa vượt ngục ra ngoài ấy.
Cuối cùng —— cuối cùng bé cũng rời khỏi cuộc sống khép kín rồi.
Người hâm mộ nhiệt tình tụ tập thành đám đông đón tiếp, trong đó rất nhiều học sinh cấp 3 giơ biểu ngữ đặc biệt mình tự viết.
Tưởng Lộc đeo kính râm theo thói quen, đi cạnh Tô Trầm qua đường cùng bé.
Tô Trầm đúng kiểu cuối cùng cũng được ra ngoài hóng gió, cười rạng rỡ vẫy tay với mọi người.
"Tô Trầm!! Trầm Trầm nhìn mama đi nè!!"
"Tưởng Lộc Tưởng Lộc aaaaaaa đẹp trai quá đi mất thôi!!"
Đến cả bảo vệ cũng khó kìm nụ cười, tuy vẫn duy trì tư thế đứng đầy cảnh giác, thực ra cũng đang quan sát hình dáng ngoài đời của cả hai.
Đúng là đẹp trai hơn cả trong phim, ghê gớm thật.
Mãi đến lúc lên xe rồi mà nhóm fans cuồng nhiệt chen chúc vẫn chưa giải tán, chỉ mong chạy được theo xe.
Có người còn đang liên tục ném quà với hoa về phía nóc xe, mong sao tất thảy tình yêu đều cụ thể hóa được thì có ném sạch bách cũng thấy chưa đủ.
Chị Linh ngồi trong xe chuyên dụng, nghiêng người nhìn theo mấy bạn đang đuổi theo sau xe, dặn tài xế lái cho vững, tăng tốc phù hợp.
"Sau này ra ngoài phải thuê thêm mấy vệ sĩ thôi."
"Có cần không ạ." Tưởng Lộc thuận miệng đáp: "Vệ sĩ chưa chắc đã đánh đấm bằng em, em ý ra ngoài thì em đi cùng chả xong rồi à."
"Vệ sĩ là để đảm bảo khoảng cách, nghĩ đi đâu đó."
Chị Linh lau đi lau lại mặt bàn, trịnh trọng lấy mấy bản hợp đồng ra.
"Chị đã đàm phán ổn thỏa cho hai đứa rồi, kí đi."
"Đây là thỏa thuận đại diện hàng đầu đã tăng giá trị liên tục sau khi phải chờ 3 năm đấy, minh tinh nhỏ bình thường còn không có tư cách tiếp xúc đâu."
Là một trong số các cổ đông của Giải trí Minh Hoàng, Bặc Nguyện đã thống nhất với các lãnh đạo, 3 năm đầu tiên không nhận bất cứ mảng đại diện nào.
Ấy chính là để đẩy giá trị kì vọng của các bên tới mức tối đa, chờ khi địa vị đã như thuyền lên theo nước rồi mới ra tay một lần vơ hết các thương hiệu tốt nhất.
Năm đầu tiên khi mới ra mắt chính thức hai đứa nhỏ vẫn chưa là gì, hiện giờ thành tích đã đủ ngoạn mục, đòn bẩy vốn liếng cũng cùng tiến vào trạng thái lí tưởng nhất.
Cái cao thì cần chiếm, đại diện hãng xa xỉ, tạp chí thời trang, các yếu tố đồng bộ đều hoàn chỉnh chỉn chu.
Cái thấp thì phải rộng, hàng tiêu dùng nhanh đủ hết không thiếu, từ đồ ăn vặt gà rán cho đến nhãn hiệu thời trang, triển khai mạnh mẽ cùng lúc.
Đại sứ dòng xa xỉ để nâng giá trị con người, đại diện hàng tiêu dùng nhanh để mở mang tầm ảnh hưởng trải khắp các nơi trên cả nước, để bất cứ ai đã xem phim hay chưa cũng có thể quen thuộc với hình ảnh của hai người.
"Cũng có nghĩa là bây giờ 4 tháng tới lịch trình của mình sẽ cực kì là dày." Chu Kim Linh xoay chiếc nhẫn phỉ thúy trơn, thấy cả hai kí xong mấy giấy ủy quyền đại diện thì lấy ra hai túi tài liệu hai bên, đưa cho mỗi đứa một túi.
"Kí nè."
Tô Trầm kí xong tập vừa nãy tưởng là hết rồi, nào ngờ giờ mới chỉ là khởi đầu.
Bé ước lượng qua độ dày, không kí tên ngay: "Chị Linh, thế em kí hết chỗ này xong có đi học được nữa không ạ?"
Tưởng Lộc hiểu ý dừng tay, xoay bút chờ câu trả lời của người đại diện.
Nụ cười của Chu Kim Linh đông cứng, quên xừ mất vụ này.
Trước kia đối tượng hợp tác của chị toàn người trưởng thành, không cân nhắc tới phương diện đó.
"Em... muốn đi học hả?"
"Không phải mỗi em đâu," Tô Trầm nhìn sang Tưởng Lộc: "sang năm anh Lộc thi đại học, cuối năm nay còn phải thi năng khiếu, liệu có phân bổ được thời gian không ạ?"
"Lịch thi năng khiếu của các trường cao đẳng đại học khác nhau, bọn chị đã sắp xếp sẵn, mỗi trường đều dành ra ba ngày..."
"Thế thời gian chuẩn bị thì sao ạ?"
Tưởng Lộc nghiêng người về trước nhìn chị, nói thong thả chậm rãi: "Tuổi thanh xuân có đúng một lần này, không học hành hẳn hoi ở trường thì cứ thấy không được hợp lí lắm, phải không nào chị Linh?"
Người đại diện cắn răng nhường đất: "Thế dự phòng thêm cho hai đứa giai đoạn nghỉ ngơi 2 tuần, hai tuần này học hành hẳn hoi hưởng thụ thanh xuân, xong hẵng bàn tiếp chuyện quảng cáo!"
"Hai tuần thôi ý ạ." Tô Trầm giở đống hợp đồng quảng cáo dày cộp ra, đọc yêu cầu kín mít trên đó, nói tiếp: "Ít nhất 1 tháng ạ."
"Thời gian em còn gặp được anh Lộc ở Trung học số 4 chỉ có tí xíu đó thôi."
Vốn dĩ Tưởng Lộc còn đang quan sát phản ứng của người đại diện, nghe vậy mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu còn chưa nghĩ tới đoạn ấy.
Lúc quay lại nhìn Tô Trầm, lòng Tưởng Lộc cứ râm ran, cậu cúi đầu ma sát ngón tay ở mép cốc giấy.
Chỉ có Trầm Trầm mới để ý mấy chục ngày ngắn ngủi ấy vì cậu.
Dù ở đoàn phim chạm mặt như cơm bữa, vẫn rất trân trọng những lần hội ngộ giữa sân trường.
Sự thân mật Tô Trầm dành cho cậu mãi mãi luôn thản nhiên sáng rỡ, trái lại bản thân cậu trông có vẻ rất độc lập phóng khoáng, không cần những thứ đó.
Thực ra khoảnh khắc này cậu còn sẵn lòng dính lấy Tô Trầm hơn, mỗi tội cố chấp không chịu thừa nhận, cũng chẳng nói được thành lời.
Người đại diện cân nhắc tái hồi, tìm một phương án thích hợp.
Tổng cộng 5 tuần, nhưng buổi tối không tham gia tự học, cố gắng hết sức gói gọn tất cả kế hoạch quay chụp vào đúng phạm vi thời gian, trong giai đoạn này tan học xong sẽ sang làm việc đến muộn nhất là 11 giờ.
Thảo luận suốt dọc đường, đang định kí tiếp thì còi xe vang hai tiếng, đã đến nhà Tô Trầm.
Ba mẹ bé dắt em trai bé, đang vẫy tay ở nơi bóng đêm hòa lẫn với đèn xe.
Tô Trầm vốn đang rất phấn khởi, mở cửa xe ra hô dài giọng một tiếng con về rồi nè.
Gần hơn chút nữa, chờ lúc xe dừng lại thì bỗng cảm giác bất an lạ thường.
Bé vịn một tay vào cửa sổ xe, trông người nhà đang chờ xa xa phía trước, rồi lại nhìn sang Tưởng Lộc.
Không biết từ lúc nào gia đình đã lại trở thành một định nghĩa xa xăm.
Bước về lại với nó phải cần dũng khí đặc biệt.
Rõ ràng bé chỉ mới rời nhà có một năm, trong thời gian đó ba mẹ còn lần lượt vào đoàn phim thăm bé.
Nhưng cứ cảm nhận thấy xa cách thế thôi.
Như kiểu đi du học nước ngoài, như kiểu gặp nhau mà chẳng quen nhau.
Tưởng Lộc phát giác ra điểm này, khẽ nắm lấy tay Tô Trầm trong bóng tối.
"Về đi." Giọng cậu hơi khàn: "Mọi người chờ nhóc lâu lắm rồi."
Một cái siết tay thoáng chặt, mới giúp Tô Trầm tỉnh lại khỏi nỗi hoang mang nào đó.
Thiếu niên gật đầu, đẩy cửa xuống xe, chạy ra ôm lấy ba mẹ và em trai.
Sau đó khênh ra hai vali to cùng một túi tài liệu hợp đồng quảng cáo, vẫy tay tạm biệt nhau.
"Gặp lại ở trường nha."
Tưởng Lộc vẫy tay, tạm biệt họ.
Tưởng Tòng Thủy không hề xuống nhà đón cậu, nhưng may quá vẫn còn ở nhà.
Mẹ luộc cho cậu một túi sủi cảo đông lạnh chào mừng về nhà, hai người chia nhau ra ăn.
Sủi cảo rất ngon, ít nhất thì sản phẩm dây chuyền công nghiệp vỏ ra vỏ nhân ra nhân, ăn xong không lo tiêu chảy.
Sự ra đi của anh ruột khiến có một đợt Tưởng Tòng Thủy cực kì bận rộn lo liệu các kiểu công việc và tài sản chưa được xử lý.
Chờ mọi việc được giải quyết xong xuôi, cô lại quay về với phong cách cũ sửa luận văn bên ngoài phòng mổ ấy, sống điềm tĩnh và tỉnh táo.
Người thế này rất khó nhìn ra tuổi tác, rất nhiều người theo đuổi thậm chí còn cảm giác cô chưa có con, tính cách lạnh nhạt cũng là một điểm thu hút người khác.
Tưởng Lộc ăn sủi cảo nhân trộn trong bát, rất muốn nói vài ba câu với mẹ.
Người phụ nữ ăn xong phần mình, đứng dậy rửa bát của mình xong tiếp tục ngồi ở phòng khách sửa luận văn.
"Mẹ."
"Ừm."
"Mẹ muốn nói chuyện với con tí không?"
"Con sắp thi đại học đến nơi rồi, mẹ không góp ý gì à?"
"Với cả ấy," Cậu nói nửa đùa nửa thật: "trẻ con tầm tuổi này như con tuy trông đã mét tám mét chín rồi, thì cũng vẫn cần tình yêu từ gia đình nhà mình lắm mà, đúng không?"
Những câu này cậu đùa với bác ruột vừa thoải mái vừa dễ không, đảm bảo sẽ bị cười mắng mấy câu, sau ấy hai ông giời cùng nhau uống gì ướp lạnh ăn xiên nướng, hòa hợp rộn ràng như hai bố con.
Nhưng bác đã mất.
Cậu không quen người gọi là bố, lại chẳng biết phải tiếp xúc với người mẹ kiểu này sao cho đúng.
Khi làm diễn viên tất thảy đều như cá gặp nước, khi làm minh tinh thì được chăm lo đủ đường, ở đây toàn bộ đều thành vô hiệu.
Tưởng Tòng Thủy sửa xong một đoạn luận văn, đẩy kính nói: "Ừm, con nói đi, mẹ nghe."
Tưởngk Lộc đặt đũa xuống, không xả được cái cơn giận vô danh.
Cậu sắp không gắng gượng nổi cái vẻ thoải mái bất cần vừa rồi đóng giả nữa, chỉ nói cứng ngắc: "Mẹ, rốt cuộc mẹ thích trẻ con kiểu như nào thế?"
"Hồi bé con nhẫn nhịn, con thấy chắc chắn là con sai ở đâu đó nên mẹ mới không để ý đến con."
"Bây giờ con cũng lớn rồi, mẹ nói thẳng ra cho rõ đi, nếu không muốn nhìn thấy con thì con có thể xách vali đi luôn."
Tưởng Tòng Thủy đặt bút máy xuống, lau sạch mực đỏ ở đầu ngón tay, cứ như thể không cần giải thích gì thêm.
Có một khoảnh khắc cậu thật sự không thể chịu nổi sự khống chế bản năng đến từ huyết thống ruột thịt này.
"Mẹ rất muốn trở thành dạng người mẹ mà con thích, dù gì thì cũng phải thử xem sao." Tưởng Tòng Thủy dọn gọn số luận văn, bật đèn phòng khách cho sáng hơn: "Nên là, giờ mẹ đi xem phim với con nhé? Hay là ra ngoài đi dạo?"
Tưởng Lộc bán tin bán nghi: "Thật á?"
Tưởng Tòng Thủy im lìm một mình đã thành quen, lúc nhìn thẳng vào con trai còn thấy hơi ngài ngại.
"Đi đâu?"
"Thế mẹ đi mua đồ ăn vặt với con đi," Tưởng Lộc thăm dò: "sang cái siêu thị gần đây ý, con muốn mua bia với lạc nữa."
Tưởng Tòng Thủy gật đầu, đi khoác thêm áo khoác.
"Con bàn với người đại diện rồi, sắp tới được đi học thêm hơn tháng nữa, sau đó mới đi làm lo quảng cáo các thứ."
Cậu đi theo sau mẹ, tiếp tục dò hỏi: "Vừa khéo mẹ cũng có nhà mới bên này, mẹ đưa con đi học được không?"
Tưởng Tòng Thủy có vẻ nghi ngờ: "Thành tích của con tốt lắm rồi, hàng tháng gia sư đã gửi bảng điểm định kì cho mẹ, ngoài hóa hơi yếu ra thì còn lại đều ở mức A+. Sao còn phải đi học nữa?"
"...Thích thôi ạ."
Người phụ nữ gật đầu, tiếp tục đồng ý.
Tưởng Lộc cùng mẹ xuống tầng, suốt dọc đường vẫn có cảm giác không thể tin nổi.
Hai người vừa mới lộ diện ở ngoài tiểu khu là nhóm paparazzi lập tức nhỏm dậy, túm lấy máy ảnh chụp lia lịa một hồi.
Tưởng Lộc vẫy tay đầy quen thuộc, còn làm khẩu hình miệng tương đối khoe khoang.
"Mẹ —— tôi —— đây —— nè."
Tưởng Tòng Thủy nhìn ống kính lóe sáng bên kia đường với vẻ ngờ vực, rồi hiểu ra: "Paparazzi bám theo chụp con à?"
"Ừm, đi theo mấy năm liền rồi."
"Con được săn đón ghê ha." Cô ngẩng đầu cảm thán: "Mẹ sắp quên luôn là con vẫn còn đang đóng phim dở đấy."
Tưởng Lộc đi cùng mẹ về phía siêu thị, mãi lâu sau mới nói: "Nếu mẹ xem phim thì chắc mẹ cũng sẽ hãnh diện về con đấy."
"Chưa chắc," Tưởng Tòng Thủy thành thật đáp: "xem mấy cái đấy mẹ không hiểu lắm, cũng chưa rõ là liệu về sau có thích không."
"Mẹ chân thành thật ha."
"Cảm ơn."
Cùng lúc đó, Tô Trầm về đến nhà, nụ cười thường trực trên gương mặt.
Bé được ba mẹ chỉ cho ngắm nghía các phần trang trí mới màu sắc trong nhà, xem em trai đang bi bô học nói.
Để thể hiện tầm quan trọng của bé, dấu vết của Tô Trầm để lại được giữ nguyên khắp nơi trong nhà, ảnh gia đình cũng treo ngay chỗ bắt mắt, bên cạnh dán bông hoa xiêu vẹo méo mó bạn nhỏ vẽ bằng bút màu.
Ba mẹ chỉ sợ bé có cảm giác mình bị ra rìa, luôn luôn nhắc nhở dạy em bé gọi anh, dọn dẹp phòng bé không một hạt bụi, đảm bảo hiện trạng y nguyên như trước khi rời nhà.
Tô Trầm cười gật đầu vâng dạ suốt, song âm thầm nghĩ ngợi, thiếu đi thứ gì vậy nhỉ?
Do bé chưa hòa mình vào hoàn cảnh đủ, hay là do gia đình ba người trông quá vừa vặn êm đềm, không thể chen chân.
Bạn nhỏ đi đứng còn hơi lắc lư, nhưng rõ ràng đã cao vọt hẳn lên.
Hồi mới ra đời, em bé đi ngủ chỉ cần đắp cái khăn mặt là vừa, bây giờ cuối cùng cũng đã có một chiếc chăn nho nhỏ của riêng mình.
Tô Trầm bế Lương Ổn, thơm em trai nức mùi sữa.
Lương Cốc Vân ở cạnh chụp ảnh tách tách, khi cười lên đã bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.
Giờ ba mẹ đã có vết chân chim nơi khóe mắt, rồi cả mấy sợi bạc lẫn trong mái tóc.
Bé nghĩ đến gì đó, nói: "Về nhà xong con muốn đi học một thời gian ạ, sau đó chắc sẽ phải đi quay quảng cáo khắp nơi."
"Trầm Trầm, ba mẹ chỉ lo con mệt quá, mình cứ từ từ thôi cũng được."
Lương Cốc Vân nhớ ra một việc, nói tiếp: "À đúng rồi, thấy phụ huynh lớp con bảo là vừa khéo tuần sau có hội thao đấy."
"Con mà về là đảm bảo trường sẽ tưng bừng lắm luôn."
Tô Trầm còn đang bị em trai sờ mặt bằng cả hai tay, nghe xong nói: "Hội thao ý ạ?"
"Đúng rồi, thấy bảo năm nào cũng tổ chức cực kì rộn ràng ấy!"
Nụ cười giả của ai đó cuối cùng cũng biến mất.
...Hay quá, anh Lộc của bé lại phải bị bao nhiêu bạn nữ nữa tia trúng cho coi.