Đúng là có vụ này —— nhưng chẳng phải đến tận đoạn gần cuối mùa 5 cặp sinh đôi mới lên sàn à?
Hiện giờ tiến độ quay mới được có chưa tới 1 phần 4, không ngờ đoàn phim lại chuẩn bị sớm thế.
Câu chuyện của bộ thứ năm bắt đầu, Nguyên Cẩm sống lại, Văn Tầm Kính bị giết chết ngay giữa buổi chầu, diễn biến bộ phim đón chào bước chuyển ngoặt hoàn toàn mới.
Đồng thời với việc thu hồi đầy đủ quyền lực đế vương lẫn quyền kiểm soát quân đội, dịch bệnh cũng từng bước được khống chế, chợ Vạn Phong chuyển tới vùng ven biển lân cận kinh đô, thương mại phát triển mạnh mẽ không ngừng.
Vạn Diệu Chi lao vào buôn bán tứ hải, mang về một tin tức vào lúc Nguyên Cẩm trùng sinh.
Hai năm nữa nước Hải Phưởng ở Đông Nam sẽ khai chiến.
—— Họ đã phái thương nhân tập trung đi thu mua nguyên vật liệu dầu đốt rồi dây thừng, lượng thuốc nổ đưa vào trong nước ta càng ngày càng giảm.
Vốn dĩ nước Hải Phưởng đã bí mật cài cắm khá đông tay trong vào triều đình nước Hán ung nhọt lụi bại, ý định ban đầu là phát động chiến tranh đánh úp nội ứng ngoại hợp, nào ngờ Nguyên Cẩm không chỉ chết rồi sống lại mà còn chỉnh đốn mọi thứ bằng biện pháp nhanh gọn dứt khoát đến thế.
Câu hỏi mới toanh đặt ra trước mắt tất cả mọi người.
—— Giả dụ bạn biết trước rằng hai năm nữa một cuộc ác chiến sẽ xảy ra, vậy bạn làm gì đây?
Phát triển cho nước giàu binh mạnh? Tích trữ lương thực nâng cao cảnh giác?
Không, việc đầu tiên cần làm là xác định mục đích của cuộc chiến này.
Nước Hán sở hữu lợi thế thiên nhiên ưu ái, chiếm cứ được eo biển hội tụ ba dòng chảy suốt ngàn năm nay, eo biển chỉ do riêng quân Hán sở hữu, tha hồ ngồi yên thu số thuế khổng lồ.
Nước Hải Phưởng mất công có một chữ Hải mà lại bị kìm hãm chặt lối giao thương quan trọng, cam chịu làm thuộc địa suốt mấy chục triều đại, nhẫn nhịn chờ thời.
Ở bộ thứ năm, màn đấu trí giữa thế lực các bên là một điểm nhấn đặc sắc.
Tình tiết khiến tất cả độc giả phải há hốc mồm kinh ngạc hơn cả nằm ở đoạn cuối của mùa này.
Đúng vào thời khắc cuộc hải chiến sắp sửa nổ ra thì sư Thiên Hạnh nước Hải lấy vận nước tế trời, khiến cho hoàng thái tử tráo đổi linh hồn trực tiếp với Nguyên Cẩm.
Hoàng đế già nước Hải Phưởng đã đầu tóc bạc phơ, nằm bệnh liệt giường lâu không thiệp chính.
Cả đời ông ta chỉ cưới một người, dưới có một cặp con trai sinh đôi kế thừa chung tước vị hoàng thái tử, nay đang đúng độ thanh niên hơn hai mươi ý chí hừng hực, tình cảm anh em tốt đẹp, góp sức đưa nước nhỏ vốn nghèo yếu phát triển phồn vinh thịnh vượng, vượt trội hơn trước phải cả mười cả trăm lần.
Rốt cuộc thì việc tráo đổi linh hồn là cách thức đoạt quyền một phía rắp tâm từ lâu, hay là thủ đoạn quỷ quyệt chuẩn bị cho chiến tranh sắp tới, tất thảy bí ẩn đều sẽ đột ngột cắt ngang bỏ lửng ở đoạn kết bộ thứ năm.
Năm xưa đoàn phim từng định lựa trước ứng viên cho hai nhân vật này, ngay tức khắc có tận mấy chục cặp song sinh đến địa điểm casting, còn được các báo đài truyền thông đưa tin một lượt.
Tô Trầm quan sát lướt qua, cảm giác hai người này đều xuất thân người mẫu.
Vóc dáng cả hai đều như ma-nơ-canh di động, cơ bắp vừa vặn da trắng tông lạnh, chiều cao đều phải từ 1m85 đổ lên, một thanh tú một anh tuấn, khí thế khác hẳn nhau.
Tuy đều là mắt đào hoa môi mỏng cổ dài tương tự, nhưng người anh chững chạc ung dung hơn rõ, người em thì dịu dàng tủm tỉm, đều sở hữu vẻ thân thiện tự nhiên.
Tô Trầm đang canh cánh anh Lộc trong lòng, bé chào hỏi hai người một tiếng rồi vẫn rảo bước đi về phía đình trúc.
Chị Tùy đang chờ ở đây, thấy bé bèn khẽ giọng bảo: "Thấy Tiểu Hoa kể là em gặp phải cặp sinh đôi trên đường rồi hả?"
"Vâng."
Chị Tùy định xì xào một phen nữa xong thấy ánh mắt Tô Trầm đang tìm kiếm, bèn nhịn cười đưa tay chỉ.
"Anh Lộc của em kia kìa."
Đúng là Tưởng Lộc đang luyện tập thân thủ ở vị trí cũ.
Cậu cần treo dây cáp di chuyển bay lượn, tay cầm kích dài lật người biểu diễn giữa không trung, phải luyện tập công phu thực tế đến độ người bình thường khó lòng tưởng tượng.
Hiện giờ tràn lan đóng thế võ thuật, nghe nói đến cả cảnh thoại bình thường cũng có đóng thế hỗ trợ di chuyển hoặc đứng lâu, ngành này đã sớm khác hẳn ngày xưa.
Năm năm trước hồi hãy còn là nhóc lớn, hàng sáng Tưởng Lộc đều luyện công ở đây, năm năm sau cũng vẫn như vậy.
Hàng năm đoàn phim luân phiên thay người khá nhiều, sẽ luôn có ai mới đến bắt gặp cảnh này từ xa phải khen ngợi mấy câu.
Tô Thầm liếc sang theo hướng chị Tùy giơ tay chỉ, trông thấy một người khác đứng trong góc.
Thiếu niên trắng trẻo mặc áo phông màu xám đang cầm hộp hoa quả chờ bên cạnh, nụ cười sáng láng.
Cậu này chỉ lớn hơn bé tầm 1 2 tuổi, nhưng ánh mắt quan sát Tưởng Lộc có vẻ say mê rõ ràng.
Tưởng Lộc đứng quay lưng với cậu ta, tập trung luyện xong rồi xách túi đi luôn, không hề bắt chuyện.
"Anh Lộc quen cậu này ạ?"
"Cũng có thấy phiền, thường sẽ làm lơ." Chị Tùy thì thầm: "Vốn dĩ đây toàn khu vực chỉ nhân viên nội bộ mới được vào mà, biết làm sao, cậu thỏ trắng kia là em trai ruột của nhà đầu tư, nhất quyết đòi vào chơi thì cũng không ai cản được."
Lúc đến gần chỗ Tô Trầm Tưởng Lộc huýt sáo một tiếng.
"Đang nói gì đó?"
"Nói anh."
Tô Trầm tiện tay giơ bình nước của mình cho cậu, Tưởng Lộc ngửa đầu uống ực mấy ngụm rồi lắc thử, nói: "Hôm nay không cho đá à?"
"Trên đường có việc, đến hơi muộn."
Tưởng Lộc nhướng mày, cười nói: "Đi thôi, ăn xong còn ra diễn."
Chị Tùy nhìn theo hai đứa cười nói rời đi, âm thầm cảm thán tình cảm hai vai chính tốt đến độ như tường đồng vách sắt, người bình thường không dễ gì chen vào thật.
Nhưng có ai không yêu quý hai đứa nó đâu cơ chứ.
Chị Tùy đã đi theo làm trợ lý cho Tô Trầm 5 năm mà ngắm bao nhiêu cũng vẫn cứ chưa chán, phải thay tận mấy cái thẻ nhớ máy ảnh rồi đấy.
Tưởng Lộc với Tô Trầm đều sở hữu vẻ ngoài diễn viên bẩm sinh, hợp tĩnh hợp động hợp giận hợp cười, kể cả chưa xét diễn xuất cũng đã đẹp lắm lắm rồi.
Mỗi lần diễn cảnh nào cần chỉ đạo võ thuật là đều sẽ có một nhóm em trai em gái mê mẩn ở đoàn phim xúm vào xem, xong việc rời cảnh thì lại chen lấn đưa hoa quả điểm tâm cho hai đứa.
Trợ lý của Tưởng Lộc là anh Triều thò đầu sang, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đi mau, cậu thỏ trắng đang nhìn mình kìa."
Chị Tùy giật mình nhanh nhảu cầm túi định đi, thì bị giọng nói nhỏ nhẹ đằng sau gọi lại.
"Chị Tùy ơi, chị đợi chút ạ."
Thiếu niên bước nhanh đến gần, nở nụ cười ngại ngùng: "Em muốn nhờ chị đưa hộ em cái này được không ạ?"
Cậu ta cất hộp hoa quả không được nhận vào túi như kiểu đã thành thói quen, lấy ra tiếp một chiếc hộp băng đô thể thao.
"Lúc anh Lộc tập luyện thỉnh thoảng tóc sẽ chọc vào mắt, em lo anh ấy bị vướng."
Nhãn hiệu trên đó anh Triều nhìn cái nhận ra ngay, cứng lưỡi vì đắt.
Anh từng xem hãng này rồi, một đôi tất cũng phải 2000 tệ trở lên, đắt tới độ khó bề tưởng tượng.
(*2000 tệ tầm tầm 7tr2 tiền mình)
"Xin lỗi em ha," Chị Tùy từ chối: "chị với Tưởng Lộc cũng không thân lắm, quà thế này em nên tự tay đưa thằng bé thì hơn."
Chị kéo anh Triều đi về, thiếu niên đứng yên tại chỗ, khẽ khàng thở dài một hơi.
"Anh Lộc sẽ không thích con trai đâu, đúng không ạ?"
Vốn dĩ anh Triều không hề muốn can dự những việc thế này, nhưng vẫn mở miệng.
"Các cậu vẫn còn nhỏ, mới mười mấy tuổi thôi, thực ra mấy chuyện kiểu này hãy còn sớm lắm."
"Đi du lịch các nơi ăn uống tưng bừng đảm bảo sẽ vui hơn yêu đương nhiều, cậu tin anh đi."
Thiếu niên cúi xuống lắc đầu, không phản bác nữa.
Tranh thủ thời gian ăn trưa, Nhan Điện chính thức giới thiệu hai anh em nhà họ Ôn mới gia nhập đoàn phim cho mọi người.
Cả hai đều 22 tuổi, đúng là người mẫu thời trang ra đời ở Mỹ thật, bắt đầu từ năm 15 16 đã tham gia show diễn của các thương hiệu xa xỉ Ý hay Pháp, từng đóng tận mấy quảng cáo có phản hồi rất ổn.
"Một việc cần đặc biệt nói rõ là," Nhan Điện cười: "hai anh đẹp trai này đều là fan bự của "Đêm Trùng Quang" và Trầm Trầm!"
"Nghe bảo được diễn chung với Trầm Trầm là định không nhận cả cát-xê nữa luôn, tôi mới bảo không được vẫn phải trả chứ hahahahahaha ——"
Tô Trầm đang nếm thử champagne vị táo, nghe thế xong sặc luôn.
"Khụ khụ khụ!"
"Thật sự rất thích bé luôn," Lúc nhìn bé ánh mắt Ôn Tri Hạnh cứ sáng rỡ lấp lánh: "bé diễn quá quá hay ấy, nhân vật mà hồi xưa bọn anh đọc nguyên tác tưởng tượng ra đúng y hệt như bé! Đợt mới phát sóng bộ đầu tiên bọn anh đã bảo casting thần kì quá..."
Ôn Tri Vinh bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Mày kiềm chế tí em."
"Trầm Trầm đáng yêu lắm lắm ý!!" Ôn Tri Hạnh ngây ngất nói: "Em hạnh phúc quá đi mất arghhh ——"
Hiếm thấy Tưởng Lộc không trêu chọc gì, chỉ tiện tay vỗ lưng cho Tô Trầm mấy cái, rất kiệm lời.
"Còn một việc nữa." Văn Trường Cầm cũng nâng ly champagne, nụ cười toát ra cảm giác may mắn sống sót qua kiếp nạn đặc trưng sau khi nộp bản thảo: "Cuối cùng cũng chốt xong kịch bản bộ thứ năm rồi."
"Nhanh thế á?!"
"Chị chắc chắn về sau không sửa nữa ạ??"
"Chắc chắn là thi thoảng vẫn phải điều chỉnh tại chỗ, nhưng nội dung chính thì đều..."
"Từ từ! Đây chưa phải trọng điểm!"
Nhan Điện hớn hở nói: "Bọn tôi họp đi họp lại trước sau mấy lần, quyết định bộ này sẽ làm đại hôn đế hậu."
Tô Trầm vừa mới thở đều được xong, nụ cười đông cứng trên gương mặt lần nữa.
Trong sảnh tiệc người thì ồn ào người thì huýt sáo, cả đoàn ầm ĩ sôi nổi.
"Không ngờ lại quay sớm thế này!"
"Trầm Trầm non nớt như kia mà liệu có được không!"
"Mấy anh chị tổ đạo cụ lại sắp rụng tóc điên cuồng cho mà xem hahahaha~"
"Do vấn đề lịch trình nên chắc khoảng 2 tháng nữa diễn viên hoàng hậu nhỏ mới đến, nhưng thực ra đất diễn không nhiều, không cần lo."
Nhan Điện ra hiệu bảo trợ lý phát kịch bản chỉnh sửa lần thứ 8 cho mọi người, nghiêm túc nói: "Nguyên Cẩm trong phim đã 16 tuổi, hiện giờ Tô Trầm lớn rất nhanh, dáng vóc cũng giống học sinh cấp 3, mặc áo cưới sẽ không bị kì cục."
"Đợi tới bao giờ thử áo cưới mình sẽ thử trang điểm luôn, cố gắng hóa trang theo hướng trưởng thành nhất có thể, tránh gây ra cảm giác kiểu trẻ con chơi đồ hàng."
"Trầm Trầm có vấn đề gì không? Băn khoăn gì có thể hỏi chị này~"
Nghe xong tim Tô Trầm đập thình thịch, gò má nóng cháy trước mặt mọi người.
Trái lại Tưởng Lộc lên tiếng trước, nửa đùa nửa thật: "Liệu có cảnh hôn không ạ?"
Cậu hỏi dạn thật.
Mọi người lập tức phá ra cười ngã ngửa, gân xanh trên trán Nhan Điện giần giật, chị liếc mắt nhìn nhau một cái với tổng biên kịch, ậm ừ: "Cái này, tạm thời chưa kết luận được."
Họ đã nghiên cứu mấy lần, một mặt đắn đo vì tuổi thật của diễn viên còn nhỏ, mặt khác cũng lo có người xem khiếu nại, chụp mũ là vẽ đường cho hươu chạy xúi trẻ vị thành niên yêu sớm các thứ.
Theo truyện gốc, tình cảm của đế hậu có tương tác phản ứng cực kì phức tạp.
Tuy là vợ chồng kết tóc từ khi niên thiếu nhưng trong khi tình cảm dần dà sâu sắc, họ vẫn không tránh khỏi việc đồng thời nghi kị lẫn nhau, song theo lời biên kịch Văn thì cuối cùng đến tận lúc câu chuyện kết thúc cặp này vẫn chưa hề xa nhau.
Nguyên Cẩm giàu sang bốn bể, ngồi vững ngôi cao, nhưng sau cùng cũng không cưới thêm ai khác.
Tình cảm này lẫn lộn thêm rất nhiều nghi ngờ ngụy trang, nhằng nhịt thật giả tới mức khó mà cắt gọt hết.
Muốn khắc họa được tình cảm như thế thì đương nhiên phải nắm vững tiết tấu ngay từ đoạn lần đầu gặp mặt buổi tân hôn.
Nếu làm tới thì sợ khán giả chỉ trích, rón rén rụt rè không dám quay gì thì lại thành thiếu tôn trọng tác phẩm.
Đạo diễn không phủ nhận rõ ràng, Tưởng Lộc đã đoán được đại khái trong bụng.
Cậu nhìn sang Tô Trầm, đối phương đang cúi đầu im lặng.
Theo từng món cá vược nướng thơm, vịt hầm bát bảo các thứ lần lượt ra bàn, đề tài cuộc trò chuyện cũng đã cua qua cua lại mấy bận, tán từ tin vỉa hè đoàn bên cạnh tán đến các lựa chọn làm teambuilding, có người còn đề xuất bao rạp đi xem phim điện ảnh.
Tưởng Lộc vẫn đang nhìn Tô Trầm, thấy sức ăn của bé giảm hẳn đi, cơ bản chẳng động đũa mấy.
"Mất vui à?"
Tô Trầm lắc đầu.
"Thấy hơi... khó xử ạ."
Tự dưng bé không dám nhìn vào mắt Tưởng Lộc cho lắm.
Cũng chẳng rõ là vì sao.
Như thể mình đang cất giấu một bí mật mà đến bản thân cũng chẳng hề hay biết, nếu nhìn sang Tưởng Lộc, suy nghĩ lòng dạ sẽ bại lộ ra hết.
Bé ôm ấp cái bí mật không tên ấy, vành tai cũng đang nóng bỏng, cảm giác cả người đều sốt ruột hanh hao.
Nhưng Tưởng Lộc lại cứ phải nhìn thẳng vào bé, còn gắp vào bát bé một miếng cá giòn dưa chuột.
Tô Trầm vội nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn từng miếng nhỏ một.
Mình hồi hộp gì cơ chứ.
Do không muốn tiếp xúc thân mật với con gái không quen ư?
Hay là sợ diễn không tốt, khiến mọi người thất vọng?
Hình như đều sai cả.
Cuối cùng bé cũng tự mình phát giác, nguyên nhân làm bé hồi hộp là anh Lộc.
Cái kiểu hồi hộp này thực sự vô lí vô lẽ, nhưng sự hiện diện của nó quá mãnh liệt.
Sau bữa cơm, Tưởng Lộc với bé đi về nghỉ ngơi, hai người lại quay vào cùng một phòng đầy tự nhiên.
"Nể tình trưa nhóc chẳng ăn gì mấy, chiều 3 giờ lại phải đóng phim, gọt cho nhóc quả táo vậy."
Tô Trầm vờ giở kịch bản ra đọc để che giấu, ậm ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh Tưởng Lộc.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Lộc gọt táo cho Tô Trầm.
Cậu cầm dao gọt hoa quả, lần lượt gọt lớp vỏ bám khít đi.
Trong tay cậu, dường như vỏ táo đỏ au mỏng manh hoàn toàn không mang lực cản.
Như thể đang tháo một sợi ruy băng, hoặc là đang bóc xé thứ gì đó.
Tô Trầm rũ lông mi lẳng lặng ngắm nhìn đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, hơi thở ngưng đọng mất thêm một lúc.
Bé thấy thật kì lạ.
Đoàn phim có bao nhiêu tiền bối đầy sức hấp dẫn thế, nhưng khi trò chuyện với họ bé chưa bao giờ có cảm thụ giống với giây phút này.
Cảm giác tâm trạng rối bời cả lên, rồi hình như cứ lại gần thôi là suy nghĩ cũng hỗn độn theo.
Hồi trước ở cạnh anh Lộc... có thế không nhỉ?
Tưởng Lộc chăm chú gọt táo, không để ý thấy Tô Trầm đang nghĩ ngợi loạn xạ.
Bản năng khiến cậu không muốn trở nên xa cách với Tô Trầm.
Thực ra không chỉ mỗi sự có mặt của cặp sinh đôi khiến cậu ý thức được điều này.
Danh tiếng của "Đêm Trùng Quang" năm sau vang dội hơn năm trước, ngay cả người hâm mộ nước ngoài cũng dồi dào nhiệt huyết viết thư tặng quà, trong đó có tiếng Hàn, tiếng Thái, tiếng Anh, không sao đếm xuể.
Cậu có thể trông thấy Tô Trầm đang đứng ở nơi ngày càng cao lên.
Cậu không muốn cách bé quá xa.
Từ lâu đã gặp một vài suy nghĩ lờ mờ nào đó từng xuất hiện tận đáy lòng, nhưng Tưởng Lộc luôn cảm thấy có vẻ chỉ cần không chạm vào nó, để yên tại chỗ, thì sẽ không có vấn đề gì.
Cậu không muốn tiếp xúc cũng không muốn đối diện, dường như đã đoán trước được rằng khoảnh khắc bước đến gần nó sẽ mở đầu cho trầm luân.
Phòng khách yên lặng như tờ, im ắng tới độ nghe thấy cả tiếng hàn điện ở căn cứ quay chụp đằng xa.
Táo đã gọt xong, cả dải vỏ táo nguyên vẹn trải phẳng liền mạch trên đĩa hệt như dải ruy băng thật.
Đỏ rực uốn lượn, chẳng khác gì tâm trạng thiếu niên lần mò mãi chẳng đến cuối.
Tô Trầm không chịu cầm.
Tưởng Lộc nhìn sang bé, nhướng mày lên như hỏi dò, sao lại không ăn.
"Em hơi kém vui."
Tô Trầm lôi lại đề tài trong bữa ăn ra, dù khá sượng.
Tưởng Lộc nghe bé nói tiếp, đè ngón tay xuống cắt thành miếng nhỏ, nhón lên đút cho bé ăn.
Rất hiếm khi cậu gần gũi với người khác đến thế.
Như đang mượn lí trí khống chế bản thân đừng chạm vào ý nghĩ ấy, rồi vẫn cứ vô thức làm vậy.
"Vì vụ cảnh hôn à?"
"Ừm."
Tô Trầm nhai táo chua chua ngọt ngọt, ôm gối mềm dừng lại rất lâu, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Em còn chưa hôn ai bao giờ."
Chưa yêu đương, chưa hôn môi, nhưng vì công việc mà buộc phải dành nụ hôn đầu cho người chắc chắn sẽ không có bất cứ giao thoa gì về mặt tình cảm.
Lúc thốt ra cái câu ngắn ngủi này tự dưng tim bé đập điên cuồng, cảm giác nghe được cả tiếng thình thịch thình thịch của mạch đập bên tai.
Sao câu này nghe như đang dụ dỗ thế.
Nét mặt Tưởng Lộc không hề biến đổi, cậu tiếp tục cắt táo thành miếng cho bé.
Nhờ luyện tập từ nhỏ nên lực cổ tay thiếu niên rất vừa phải, chuẩn chỉ như thước, thái miếng nào thịt quả cũng trắng bóc đều đặn xinh xắn.
Rõ ràng cậu có thể xoay sống dao đút thẳng luôn nhưng vẫn cứ thong dong làm thêm bước thừa, mỗi lần đều cầm hẳn lên rồi mới tự tay giơ sang cho bé.
Đầu ngón tay cùng đôi môi chạm thoáng rồi thôi, khẽ khàng tựa đang chạm vào cánh hoa.
"Anh Lộc thì sao?"
"Anh quay cảnh hôn bao giờ chưa."
"Chưa."
"Thế yêu đương?"
"Yêu đương?"
Cuối cùng Tưởng Lộc cũng bật cười.
"Từ 14 đến 18 tuổi đều ở cạnh nhóc, anh yêu đương với ai bây giờ?"
Cả hai là người gần nhất với nhau trong thế giới này.
Năm 10 tuổi Tô Trầm vào đoàn phim, đến 20 tuổi mới được thoát ra khỏi nhân vật.
Xuyên suốt quá trình ấy, thời gian hai người chung đụng thậm chí còn dài hơn cả giai đoạn có sự tồn tại của tình thân.
Kể cả có thấy xa cách với ba mẹ, kể cả tách rời khỏi nhân gian, người kia vẫn sẽ luôn luôn tồn tại trong thế giới của mình.
Mình đối với người kia cũng thế.
Tô Trầm khẽ cười theo, vùi mặt vào cái gối.
"Đành phải nghe chị Nhan thôi."
"Nếu chị ý nhất quyết đòi quay thì em cũng không thể từ chối được."
Tưởng Lộc nhẹ nhàng nhìn bé một cái, không tiếp lời.
Ngày hôm ấy trôi qua rất nhanh.
Hễ người ta ưu tư cái gì là thời gian cũng tăng tốc theo.
Lúc đóng phim Tô Trầm vẫn tập trung toàn lực, phối hợp với Giang Yên Chỉ chặt chẽ ăn ý, mấy cảnh quay đều rất tuyệt vời.
Vốn dĩ bé tưởng là chuyện này đã thôi, nhưng vừa đi ngủ nằm mơ cái nó lại quay về.
Trong mơ Tưởng Lộc vẫn đang ngồi cạnh sofa, đút việt quất cho bé ăn giữa buổi trưa chan hòa ánh nắng.
"Nhóc có biết phải luyện tập cảnh hôn trước không?"
Tim Tô Trầm chợt chệch một nhịp, bé nhìn sang gương mặt Tưởng Lộc.
Có một câu bé rất muốn nói thành lời.
Nếu thực sự phải mất nụ hôn đầu, thì bé thà...
Bé thà hôn anh Lộc một cái.
Bóng nắng lay động trong mơ, gió mát thổi rèm cửa phất phơ.
Câu nói rốt cuộc chẳng cất lên được, nhưng đối phương đã cúi đầu lại gần.
Rồi mớm cho bé một quả việt quất bằng môi, rất nhẹ, rất chậm.
Vị ngọt tí ti bỗng chốc bùng nổ giữa răng miệng, bùng lên đốt cháy toàn bộ hơi thở và nhịp tim.
"...!"
Tô Trầm thình lình giơ tay che mặt, ý thức được mình vừa mới nằm mơ cái gì.
Bé duỗi tay túm cái gối lại ấn thật mạnh lên mặt mình.
Còn lâu ấy... còn lâu!
Bừng tỉnh giữa giấc, đủ để thẹn cả ngày.
Tô Trầm thà thừa nhận mình đóng phim thành ngáo chứ không thể chấp nhận là mình muốn hôn hít với anh Lộc.
Vị táo vị việt quất gì cơ, không có không có hoàn toàn không có nhé.
Bé phải lộ mặt đi hóa trang quay phim, đặc biệt kiểm tra thử sắp xếp thời khóa biểu tuần này.
May là tuần này mình đều ở Tổ A, Tưởng Lộc ở Tổ B, về cơ bản không có cảnh chung, xác suất chạm mặt cũng thấp.
Đúng lúc cặp sinh đôi rủ đi sang xem thử triều phục nước Hải Phưởng mà tổ đạo cụ mới làm xong, thiếu niên dứt khoát nén chặt đóng gói chuyện nào đó lại, cưỡng chế dẹp sang một bên, vui vẻ tươi tỉnh theo hai anh giai đi chơi.
Bên kia, Nhân Điện trao đổi với bạn thân người địa phương mở rạp chiếu phim, tổ chức teambuilding thật.
Thời gian là chiều hôm chủ nhật, bao trọn cả rạp, mời tất cả mọi người đến xem phim tình yêu cuồng nhiệt do bạn cũ đạo diễn.
Tin tức lan sang Tổ B, tướng quân Cơ hãy còn đang lửng lơ trên dây cáp treo ngược giữa hồ núi, đến giờ giải lao giữa cảnh xoa bóp cổ tay nghe xong thở dài.
"Xem phim ạ? Không phải hội chị Chương bảo là ăn nướng à."
"Có cả ăn nướng nữa, trọn gói buffet nướng hải sản luôn, cũng của đạo diễn Nhan khao tất."
Tưởng Lộc cởi quan tóc ngọc lạnh ra thở hắt một hơi, trợ lý lau mồ hôi giúp mà khăn cũng sắp ướt sũng.
"Cảnh này đạt, tiếp theo tập trung quay các cảnh thoại," Đạo diễn Cát cười tươi roi rói: "tốt lắm thật đấy, hiệu quả cực kì ổn luôn."
"Mình nghỉ ngơi 40 phút, cháu mà mệt thì cởi chiến bào ra trước đã?"
"Cũng tàm tạm ạ."
Tưởng Lộc nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu hỏi: "Cuối tuần Trầm Trầm có đi không?"
Anh Triều đã chạy tới chạy lui theo bên này suốt cả ngày trời, làm sao biết được tình hình Tổ A.
Anh lúng túng sờ gáy, đoán mò: "Chắc là có thôi."
"Kể cả Trầm Trầm không đi thì đảm bảo cặp sinh đôi cũng sẽ nhõng nhẽo đòi đi chung."
"Em không biết đấy thôi, mấy hôm nay quay á hai cậu người mẫu nhà họ Ôn cứ rảnh là đến phim trường với bé nó, cũng do đạo diễn sắp xếp nữa."
Tưởng Lộc đang cởi dở áo choàng ngoài chiến giáp, động tác khựng lại.
"Đạo diễn sắp xếp gì cơ ạ?"
"Thì tương lai phải diễn hoán đổi linh hồn mà, Trầm Trầm phải quen dần với ít nhất một trong hai cậu đó đó."
"Sau đấy hai bên đổi cho nhau, Tô Trầm diễn linh hồn của một trong hai anh em nhập vào người mình, bạn kia thì diễn Nguyên Cẩm bị đổi xác."
Vậy nên dù chưa đến cảnh thì vẫn phải thu xếp thời gian làm quen trước sớm nhất có thể, quan sát ba bên rồi mới quyết chọn xem cuối cùng ai đổi ai.
"Anh thấy Tiểu Tùy kể là tuy mấy đứa này mới quen có vài hôm thôi nhưng mối quan hệ tốt thật, hợp nhau ra phết."
"Thỉnh thoảng bạn gái các cậu ý mua hoa còn tặng riêng cả cho Trầm Trầm một bó hồng champagne nữa, hình như bé nó đang cắm trong phòng khách thì phải?"
Tưởng Lộc đã tiện tay tháo luôn chiến giáp ra.
Vốn dĩ cậu định nghỉ ngơi 10 phút rồi quay tiếp, nhưng đột ngột đổi ý.
"Em sang đấy xem sao."
"Ế?"
Anh Triều không theo kịp mạch não: "Em đi đâu đấy?"
"Sang đấy uống nước."
Thiếu gia Tưởng làm việc dứt khoát quyết đoán, bảo đi là đi ngay, quẳng lại một câu xong biến mất luôn.
Anh Triều đưa mắt nhìn theo Tưởng Lộc đạp xe bay biến phía xa bằng vẻ mặt đầy phức tạp.
Cái cậu thiếu gia này —— tìm lí do nào thuyết phục hơn được không!
Bên này nước cam Cocacola Sprite đủ hết, em còn đặc biệt cởi hẳn chiến giáp để đi sang Tổ A uống nước, đấy mà là uống nước á!!
Xe đạp vòng vèo lượn quanh, chỉ mấy phút đã rẽ vào một khu vực dựng cảnh khác cách đó 900 m.
Hình như bên này sắp xong, một nhóm người đang quây quần cười nói.
Tưởng Lộc nhấn pedal, chọn đường tắt lại gần vào xem, phát hiện cặp sinh đôi đang vây quanh Tô Trầm.
Có vẻ đang chải tóc hộ Tô Trầm, mà có vẻ đang chạm vào mặt Tô Trầm.
Cậu híp mắt lại, kiểu cảm ứng có gì đó bị động chạm.
Mới quen có mấy hôm mà xáp lại gần thế, lớn đùng rồi không biết tránh điều tiếng à?
Nữ thư kí trường quay bên cạnh ố á mấy tiếng, có người còn giơ máy ảnh lên chụp tanh tách tanh tách.
Tưởng Lộc xuống xe bước nhanh tới gần, vừa khéo đụng thẳng mặt Ôn Tri Hạnh.
Đối phương vừa chụp chung với Tô Trầm xong, nụ cười toe toét, giơ tay lên gọi.
"Tưởng Lộc! Mau lại đây xem này!"
Tưởng Lộc đang ghen ghen, ánh mắt nhìn cậu em hơi lành lạnh, nhìn xuyên qua đám đông thấy Tô Trầm đang bị vây kín.
Mãi đến lúc chạm mặt cậu mới biết mọi người đang xúm vào làm gì.
Ôn Tri Vinh nhẹ nhàng nhấc ngón tay ra, đặt hộp đựng sang bên cạnh: "Được rồi, thấy khó chịu thì bảo anh."
Tô Trầm giữ tư thế ngước lên trên, nín thở chớp mắt mấy cái.
Bé vẫn đang để nguyên tóc bạc xõa vai như trong phim, mặc áo bào dài lụa gấm cực kì sang trọng.
Nhưng lúc nhìn sang Tưởng Lộc, hai con ngươi lại là màu tím nhạt rực sáng long lanh.
Hình dáng là Nguyên Cẩm cao ngạo mà lạnh nhạt, giọng nói là Tô Trầm thấp thỏm mà đáng yêu.
"Anh Lộc... em như này, có đẹp không?"
Tưởng Lộc nhìn bé đăm đăm mấy giây, cơn ghen còn một nửa chưa nguôi bị dẹp phắt sang bên, cậu bước lại gần hơn một bước.
"...Ừm."
Đẹp.
Chỉ mình em xinh đẹp đến thế.