Đến hôm ấy cờ quạt rợp trời, bóng bay cao vút, nhộn nhịp tới độ dân cư xung quanh cũng phải ngó ra cửa sổ xem ké.
Giờ đang đúng tầm cảnh xuân rực rỡ, hoa kim ngân trong trường đã bám kín nửa bức tường, từng đóa dành dành nở bung đầy tươi tắn, góp phần tô điểm thêm cho ánh sáng chan hòa.
Tối qua Tưởng Lộc lại bị gọi đi xem bản phim mẫu, nhìn chằm chằm vào cái mặt mình trên màn hình đến tận 2 giờ sáng, có đẹp trai nữa thì đến cuối cũng thấy ghê cả răng rồi.
Xong quả nhiên y như rằng hôm sau đến muộn.
Lần đầu báo thức kêu cậu duỗi tay ấn tắt, nghĩ bụng ngủ thêm 5 phút nữa thôi.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã muộn tận 40 phút.
...Rõ ràng mới chợp mắt được có tí thôi mà??
Ai đó xem đồng hồ xong bật nhảy xuống giờ, vớ đại áo khoác đồng phục xong lao ra ngoài luôn, ngớ ngẩn suýt quên cả mặc quần đùi.
Phóng hết tốc lực thì khi tới được cửa trường mặt trời cũng đã chói chang, một số phụ huynh còn đang lấy vé sát giờ ở cửa để vào trong chụp ảnh.
Tưởng Lộc xông vào trường, bỗng trông thấy có đám đông đang vây quanh một bóng dáng quen thuộc, cảm giác được theo bản năng rằng đây là Tô Trầm.
Cho dù đã bị mọi người xúm lại che kín mít còn chẳng nhìn thấy cả tóc, cậu vẫn đơn thuần biết người này chính là Tô Trầm.
Có ai vô tình ngoái đầu trông thấy cậu, kêu lên: "Tưởng Lộc!"
Nhóm học sinh rồi phụ huynh đang xin kí tên chụp chung đồng loạt quay ngoắt lại, để lộ ra Tô Trầm trong cùng.
"Cuối cùng cũng đến rồi này!"
"Tưởng Lộc! Tô Trầm đợi cậu lâu lắm rồi đó!"
"Hai người mau vào trong đi, ngoài này nắng kinh lắm!"
Tưởng Lộc chạy đến trước mặt Tô Trầm, trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Nhóc đợi anh ở đây à?"
Tô Trầm khẽ ừm một tiếng: "Vâng, liên hoan quy định là nếu ghép đội thì phải cùng đăng kí thời điểm vào trường, có hoạt động tính giờ chơi."
"Huống chi cả hai vé đều trong tay em mà, dĩ nhiên em phải đợi anh."
Tưởng Lộc nhìn bé, rồi lại nhìn sang bao nhiêu người bên cạnh bé.
Tính nhóc thích yên tĩnh thế mà lại chịu chờ anh ở đây.
Câu này nấn ná thật lâu bên miệng, dường như không thể nào thốt ra nổi.
Cậu đưa cho bé chai nước.
"Đi."
Hai người cùng nhau kí tên xác định mốc thời gian, rảo bước vào trong giữa tiếng cổ vũ của mọi người.
Hai sân thể dục đông tây nối liền với nhau, sân bóng đá bóng chuyền đều đã được trưng dụng làm địa điểm hoạt động.
Tô Trầm sợ nóng, chờ xong cổ đã đổ mồ hôi, bé ôm áo khoác đồng phục đi theo sau Tưởng Lộc, nghe cậu sắp xếp xem 12 ải nên bắt đầu từ cửa nào trước.
Tưởng Lộc vốn đang rảo bước dọc đường, đi được tí lại ngoái đầu nhìn Tô Trầm, giơ tay mình ra.
Tô Trầm ưm một tiếng, tuy hơi chần chừ nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu.
Sao tự dưng lại muốn dắt tay?
Tưởng Lộc không ngờ bé sẽ để tay lên tay mình, vành tai ửng đỏ, tay giơ cao chút nữa.
Lòng bàn tay hai người chạm khẽ rồi tách ra, đều nóng bừng lên.
"Ý anh là đưa áo cho anh." Biểu cảm của thiếu niên hơi mất tự nhiên: "Anh cầm hộ nhóc."
"Dạ! Cảm ơn anh Lộc."
Hai người đến muộn quá, may là vẫn còn rất nhiều thử thách để chọn.
Toàn bộ sân chơi có tổng cộng 20 điểm tổ chức hoạt động, chỉ cần hoàn thành trước 12 cửa rồi quay ra lối vào xác nhận lần nữa, xác nhận thời gian trùng khớp, 10 đội đứng đầu đều sẽ có phần thưởng thêm đặc biệt.
Trên tờ rơi hướng dẫn có con vẹt mào vàng biểu cảm rất lố, cạnh nó là bản đồ tuyến đường các cửa và giới thiệu ngắn gọn.
"Ghi nhớ chòm sao, Cọc hướng dương, Núi đá cực hạn, Chuỗi xiên may mắn..."
Tưởng Lộc xùy một tiếng: "Mới nghe thấy cọc hoa mai, sao còn có cả cọc hướng dương thế này."
(*Cọc hoa mai: một dạng quyền thuật biểu diễn khi đứng trên cọc)
Hồi bé cậu đã tập võ theo các thầy, từng đứng cọc mấy năm, có giai đoạn cũng học cả quyền pháp Thiếu Lâm.
Cơ mà sau ấy học thương với kích thấy có năng khiếu hơn nên đổi sang tập trung luyện nhánh này.
Tô Trầm tinh mắt, kéo tay áo cậu sang xem.
Khung cảnh trước mắt là 66 vị trí cọc được cắm cố định, sắp đặt trông như hai bông hướng dương khổng lồ, độ cao đa dạng, bước chân thấp chân cao rất dễ bị ngã.
Cọc không quá cao, thấp nhất thì tầm mắt cá, cao nhất thì đến khoảng giữa bắp chân, thiết kế vừa phải, vừa không khiến học sinh ngã đau lại vừa kiểm tra được khả năng thăng bằng khi phải di chuyển liên tục.
Tưởng Lộc không đắn đo mấy, nghĩ bụng ngày xưa mình tập khó hơn cái này nhiều, bèn cầm thẻ thông hành đến đăng kí.
"Các cậu thử cái này hả?" Đàn chị trông thấy có bạn nhỏ đằng xa loạng choạng một phát ngã xuống, nhanh nhẹn đóng dấu: "Lần khiêu chiến thứ nhất, xin mời."
"Phải đi theo đúng lộ trình có sẵn liền một mạch đến hết, không được để rơi xuống giữa chừng ha."
Tưởng Lộc đang định bước lên thì có người đằng sau cản Tô Trầm lại.
"Rút đề nè."
Tưởng Lộc & Tô Trầm: "...?"
Hai người ngớ ra một lúc, bên cạnh đã có bạn nữ vùi đầu giải đề viết nháp nhoay nhoáy, sau đó kêu to: "y = sin (3x)!! Cậu đi theo y = sin (3x) ấy!!!"
Nụ cười của Tưởng Lộc tan biến.
"Độ khó đa dạng, cho tay vào thùng rút thăm là được."
Tô Trầm không nghĩ gì thêm, rút ra 2 câu đưa cho đàn chị xem.
"Ố, mô phỏng đề đại học, chúc mừng ha."
Tưởng Lộc chậm rãi quay đầu nhìn sang Tô Trầm, Tô Trầm đáp lời bằng nụ cười mỉm gượng gạo.
Lại có một bạn nam xông tới nộp đề: "y = log 0.5 (3x – 2)! Đúng không!"
Phía sau có bạn đồng hành hét lên theo: "Mày đi theo hàm số logarit cho tao xem nào!!"
"Trả lời đúng," Đàn chị khảng khái đánh dấu V: "ra đi đi, không qua được đúng một lần thì quay về rút đề tiếp nha."
Tưởng Lộc nhìn các thí sinh tranh tài đang cong quẹo đánh đu trên cọc hướng dương, xong lại nhìn sang Tô Trầm nỗ lực đánh vật với câu hỏi hàm số, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Em tính ra rồi! Câu này hồi trước thầy có giảng cho em." Tự dưng Tô Trầm ngẩng đầu lên: "Là đường parabol, dễ đi lắm!"
Tưởng Lộc thở dài một hơi: "Cảm ơn nhóc ha."
Đưa đề cho đàn chị, đối phương cho một chữ X.
"Sai rồi."
Tô Trầm oe oe: "Anh Lộc..."
Tưởng Lộc cầm lấy mảnh giấy trong tay bé, liếc nhìn một lượt.
"Đáp án là y = -2/3 x^2 + 4/3 x + 2."
Đàn chị tán thưởng, chỉ cho cậu trục X trục Y được đánh dấu phía dưới cọc hướng dương: "Đi giống phiên phiến là được, lớp trưởng! Cậu để ý hộ cái!!"
Tưởng Lộc nhấc chân lên cọc, đi hết một lèo nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh đến nỗi trở ngại lên xuống cứ như không tồn tại.
Tô Trầm chờ ở ngoài đưa nước, ôm áo khoác của cả hai người cười tươi roi rói.
Đóng xong hai dấu Tưởng Lộc mới nhận lại thẻ thông hành, cầm lấy áo trong tay bé, hai người tiếp tục sóng vai đi sang bên cạnh.
"Vừa nãy tính sai chỗ điểm D đó, biết chưa."
"Ò..."
Việc hợp tác cứ y hệt lúc còn trong đoàn phim.
Lúc đóng phim thì một người cảnh nội dung quá xuất sắc, một người cảnh hành động cực sửng sốt, thiết lập diễn biến có khó nữa cũng dư sức nghĩ cách chung tay hoàn thành.
Liên hoan bày ra trăm chiêu, vừa khéo khả năng của cả hai bổ trợ lẫn nhau.
Hàng ngày Tô Trầm học thuộc kịch bản thành quen, không chỉ nhớ lời thoại của mình mà thường còn nhớ hết cả lời thoại phần trước phần sau của các tiền bối khác.
Bây giờ đứng giữa đám đông nhìn biểu đồ chòm sao, liếc mắt mấy cái đã trả lời được hoàn toàn nhờ trí nhớ, tốc độ nhanh đến nỗi phụ huynh học sinh đứng ngoài xem cũng phải rớt cằm.
Cháu nó —— cháu nó không phải diễn viên đó ư?
Bây giờ kiến thức thiên văn học của diễn viên phong phú tới mức này cơ á??
Tiếp đến các nội dung dạng như leo núi hay bóng rổ, thân thủ Tưởng Lộc nhanh nhẹn, chỉ cần bước ra là như lên sân khấu khoe tài, tỉ lệ hoàn thành phải gọi là ngoạn mục.
Gì mà ba bước lên rổ rồi dẫn bóng qua người, không gì không thể.
Nhoằng cái đã qua được 12 cửa, về sau cũng lười chả chọn nữa, gặp cái nào thì chơi cái đó, lần lượt thay phiên ra thi chẳng ngại điều chi.
Để làm nóng bầu không khí, bên phía ban tổ chức liên tục công bố thông báo là giải thưởng tính giờ còn mấy suất.
"Chúc mừng —— đội "Thắng Cuộc Thi Sẽ Mời Chủ Nhiệm Lớp Đi Ăn" đã giành được thành tích tốt, đứng thứ nhất nội dung thi tính giờ!"
"Chúc mừng —— đội "Thua Sẽ Được Lớp Trưởng Khao Trà Sữa" đã giành được thành tích tốt, đứng thứ ba nội dung thi tính giờ!"
"Chúc mừng —— đội "Sống Lại: Tui Là Dung Ma Ma" đã giành được thành tích tốt, đứng thứ sáu nội dung thi tính giờ!"
"Còn 4 vị trí nữa! Á từ từ, chúc mừng đội Buổi Trưa Ăn Bủa, á nhầm, Bưởi Chua Ăn Buổi... từ từ, tóm lại là đã qua! Có người giành vị trí số 7 rồi nha!"
Giới hạn càng lúc càng sát, tiếng thông báo cứ nối đuôi không ngừng.
Tưởng Lộc không vội hoàn thành các cửa phía sau mà còn đang đếm số tem phiếu đổi đồ trong tay.
"Thiếu 16 tấm nữa." Cậu quay người nói: "Chơi cái nào khó khó nhỉ?"
Trên đường đi Tô Trầm đã đọc hết toàn bộ các nội dung, lúc này tư duy rõ ràng phán đoán siêu tốc.
Trò chơi có cả hai người cùng tham gia, hơn nữa độ khó level max, thường sẽ được 10 tấm phiếu.
Muốn qua màn nhanh chóng thì dễ lắm, chọn riêng những trò đơn giản đan rổ là xong.
Nhưng muốn tích cóp đủ 88 phiếu, lại còn phải hoàn thành phần thi ở top 10 trong tình huống anh Lộc đến muộn 1 tiếng, vậy chỉ có lựa chọn là...
"Phải đến góc địa lý thôi." Bé hít thở sâu: "Cái này khó nhằn đấy."
Kiến thức địa lý của bé có hạn, cũng không rõ giáo viên sẽ đưa ra đề bài gì.
Nhưng nhìn quanh một vòng thì chỗ đơn giản mọi người đã xếp hàng dài, chỗ khó lại siêu vắng, vừa khéo độ khó cũng sẽ tương ứng với số phiếu.
20 nội dung, cơ bản thì góc nào cũng có học sinh nấn ná trước cửa.
Chỉ riêng cái góc thiên nhiên... tất cả đàn anh đàn chị đi ngang qua đều co cẳng chạy biến cứ như gặp phải ôn thần.
Tưởng Lộc cũng để ý đến tình hình khác thường ở kia, rảo bước sang với bé.
Một ông bác hói đỉnh đầu ngồi trông ở bàn đăng kí, đang vắt chéo chân đọc báo.
"Đến chơi à?"
"Dạ, nhờ thầy đăng kí giúp bọn em ạ."
"Không cần đâu, ngồi cả ngày rồi, có mỗi hai đứa thôi." Ông bác gõ vào bảng quy tắc: "Tự đọc đi ha."
Đề bài: Bắt đầu xuất phát từ hôm nay, vẽ hình ảnh tuyến đường 80 ngày đi thuyền vòng quanh địa cầu theo các dòng hải lưu, cần chú thích tất cả các thành phố, quốc gia đi qua và khoảng thời gian mô phỏng.
Tô Trầm ngớ người, còn chưa quyết xem có nên làm không thì ông bác đã mò ở dưới ra được tờ giấy trắng đưa cho hai người.
"Bút dạ ở cạnh, bản đồ thế giới tự vẽ."
Đây đúng là câu đánh đố. Bẫy tiêu chuẩn luôn ấy.
Đợi tìm được tài liệu, đối chiếu thời gian đi thuyền xong rồi lại còn kiểm tra các nội dung kiểu tên từng quốc gia một, thì đảm bảo hết xừ thời gian từ lâu rồi.
Bé đang định bỏ cuộc thì Tưởng Lộc đứng trước bỗng duỗi tay cầm cái bút lên.
"Anh chắc không?" Tô Trầm bất an nói: "Em sợ vẽ đến cuối xong mới nhận ra là khó quá, phí thời gian..."
Lúc quay đầu lại trông nét mặt Tưởng Lộc là lạ.
"Anh làm câu này rồi."
"Ế?"
"Nhóc dám tin không." Tưởng Lộc nhìn bé: "Hồi anh học tiểu học mẹ anh từng bắt anh làm câu này."
"Mẹ anh rỗi quá, cho ra một bộ đề kiểm tra IQ trong đấy có câu này. Đề mở xem tài liệu thoải mái, điểm tối đa là 5 mà anh cũng được 4 đó nha."
Hồi tưởng lại toàn bộ đáp án, cảm giác cứ như mới ngày hôm qua.
Dòng tư duy cuộn trào, Tưởng Lộc múa bút như bay, vẽ bản đồ địa lý phải gọi là sắc nét.
Tô Trầm theo dõi thấy không khác gì nằm mơ: "Em nhớ anh định học khối tự nhiên cơ mà."
Thế mà vẽ hình dáng các châu lục... hơi bị chuẩn quá ấy.
"Đây là bát đũa nhà anh." Tưởng Lộc nói ngắn gọn: "Hàng ngày nhóc ăn uống phải nhìn chằm chằm vào cái thứ này thì nhóc cũng sẽ vẽ được thôi."
Ông bác nghe xong như gặp tri kỉ: "Cậu có người mẹ hơi bị đỉnh đấy! Bà ấy là thiên tài giáo dục gì hả!"
Tưởng Lộc: "...Dạ vâng cháu cám ơn."
Nộp bài xong không chỉ giành được 98 tấm tem phiếu đổi đồ mà còn vừa khéo khớp vào đúng vị trí thứ 10 luôn.
"Chúc mừng —— đội "Bao Giờ Đêm Trùng Quang Phát Sóng Mùa Hai" với đội "Đội" đồng thời cán đích vị trí thứ chín! Đến lúc này toàn bộ giải tính giờ đã kết thúc!!!"
Hai người cầm phiếu đi đổi giải thưởng đặc biệt siêu đắt duy nhất, biểu cảm Tô Trầm phức tạp, Tưởng Lộc thì cười đầy kiêu căng.
Đội Đội, mình đúng là thiên tài đặt tên.
"Phần thưởng của các em đây, xin chúc mừng!" Cô giáo bê cả hộp máy chiếu sao ra, rồi lấy thêm hai hộp quà nữa: "Đây là giải tính giờ nha, cất kĩ vào!"
Một dòng chữ to đùng hiên ngang vắt trên hộp quà.
"Bộ 25 đề thi thật đại học bản sưu tầm tuyển chọn".
"Hai đúa vẫn đang cấp 2 hả? Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải dùng đến! Ở trong tặng kèm cả quyển tổng hợp lỗi sai thường gặp đó!"
Tô Trầm lặng lẽ cất quà đi.
Đáng ra phải đoán được trước.
Đáng ra phải hiểu ngay từ lúc bắt giải đồ thị hàm số ở trò đầu tiên rồi... mấy cái chiêu của các thầy cô...
Bé đang định đi thì tay áo đã bị Tưởng Lộc kéo lại.
"Trông kìa."
Bức tường phần thưởng gần đó còn treo một loạt các loại đồ vật rất phong phú.
Tay cầm trò chơi điện tử, USB, băng cassette, với cả... một chiếc diều hình con heo màu hồng.
Cô giáo cũng thấy động tác của hai người, cười nói: "Năm nay là năm hợi, con diều siêu đáng yêu luôn đúng không."
"Chỉ 10 phiếu là đổi được rồi, hai em có còn thừa không?"
Tưởng Lộc gợi ý rõ ràng: "Hay nhóc tặng anh trước quà đóng máy bộ thứ 3 đi?"
Tô Trầm hỏi ngược: "Thế quà của em sao?"
"Khất đã."
Tưởng Lộc nợ rất là hùng hồn hào sảng, đằng nào trong thời gian ngắn cũng chưa biết tặng gì lại, dứt khoát chây ì ăn vạ.
Tô Trầm móc chỗ phiếu thừa ra, đếm thử xong còn vừa khít luôn.
"Cho em đổi thêm con diều nữa ạ."
Bé nhận lấy diều heo hồng, đưa cho Tưởng Lộc.
"Sau này phải chuẩn bị cho em quà to đấy nhé."
Thiếu niên nhướng mày lên, cười rất là đểu.
"Đợi anh làm đạo diễn sẽ cho nhóc làm vai chính đầu tiên."
Tô Trầm than vãn: "Có mỗi thế..."
"Thế còn chưa đủ á?" Tưởng Lộc tự luyến thành quen, ôm con diều cười thật ngầu: "Phim anh quay thì phát hành cái là được giải luôn nhá."
"Ái chà, ý chí ghê đấy." Cô giáo bên cạnh trêu cùng: "Xem như cô là nhân chứng cho hai đứa đấy nhé, sau này mà được giải thật nhớ mời cô một cốc."
"Vâng, nhất trí luôn ạ!"
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Suýt thì dùng cái câu này, sợ bị bảo là ăn gian số chữ nên thôi cho xuống đây vậy hahhahaha