Theo quy định trong cung thì cả thiên hạ phải chung vui với ngày lễ mừng thọ vạn tuế của hoàng đế, ngoài cung được nghỉ một hôm, trong cung ca múa liên miên.
Hi Diên đế trọng dụng hạng thần tử dốt nát nịnh hót, suốt ngày đắm chìm hưởng lạc sa đọa, đến những dịp như này lại càng tổ chức rầm rộ, xa hoa tột đỉnh.
Dựa theo chương trình thì giờ ngọ ông ta sẽ dự tiệc với sủng thần và trọng thần, buổi tối tiếp tục mở tiệc gia đình, hiếm hoi cùng tề tựu một nơi với toàn bộ phi tần con cháu trong cung.
(*giờ ngọ: 11 – 13h)
Tuy quay cảnh buổi trưa nhưng trên thực tế đoàn phim đã chuẩn bị xong hết đạo cụ bối cảnh từ 8 rưỡi, dự kiến sẽ quay từ lúc mặt trời lên cao giữa trưa đến tầm 4 giờ chiều rồi tới hoàng hôn.
Tô Trầm nấp trong một góc phim trường, tò mò ngóng xem mọi người sắp xếp thế nào.
Để thể hiện được vẻ phô trương lãng phí của bữa tiệc lớn, chỉ riêng gia súc cá tươi đã phải thuê mượn bao nhiêu từ trước đấy.
Hàng trăm con vịt nối nhau thành hàng dài dằng dặc được đưa vào Ngự thiện phòng, rồi đến hơn nghìn con lươn tươi cá chép sống đựng trong giỏ trúc do các cung nữ xinh đẹp duyên dáng bưng trên đỉnh đầu bằng hai tay.
Những đĩa hoa quả bánh trái đều lung linh như châu ngọc, mạch nha được thổi nặn thành các hình may mắn như rồng phượng uốn mình, bao nhiêu là thỏi vàng bằng xôi tô vẽ màu sắc bày khắp sảnh đường, trong đó còn để lẫn tận mấy thỏi ban thưởng làm từ vàng thật khảm ngọc, khiến các đại thần tranh nhau cắn thử
Đất diễn của Hi Diên đế rất ít, nhưng đoàn vẫn đặc biệt mời diễn viên lão làng Đàm Nghê lí lịch cực kì chói lóa tham gia.
Ông 65 tuổi, tuy tóc mai đã bạc nhưng ánh mắt lông mày vẫn rất đậm, trông rất đa tình phóng khoáng.
Dù có diễn hôn quân, cũng phải là hôn quân độc đáo mang cái chất rất riêng.
Cánh tay robot trên cao quay từ Ngự thiện phòng sang đình Hồng Hạc, theo tín hiệu đèn bật sáng, mỹ nhân bắt đầu phất tay áo ca múa, tì bà sáo ngọc cất tiếng, toàn bộ khung cảnh đều là lụa là phất phơ sênh ca thỏa thích như ánh cầu vồng, đèn lồng thêu chỉ bạc tô điểm ngập trời sáng giữa ban ngày, từng ngóc ngách đều lộng lẫy ảo mộng.
Ống kính di chuyển từ dòng nước trước đình sang đến long bào ngấm rượu, đế vương say sưa mê mệt, cười quên cả nói, các thần tử càng không ngừng chúc tụng, liên thanh ngợi ca.
Mấy đoạn tiếp theo quay một lần là xong, rất suôn sẻ.
“Kể từ hôm nay là trẫm đã qua tuổi sáu mươi lăm,” Mắt phượng của ông ta mở hé, nụ cười có vẻ giả dối: “nghe như cái tuổi sắp chết ấy nhỉ.”
Các sủng thần vốn dĩ còn đang mặt mũi giả lả, cũng đã quen với việc lão hôn quân này tự dưng bắt chẹt, lập tức đánh đổ chén rượu, quỳ rạp xuống xin tội.
“Bệ hạ hưởng thọ thiên thu vạn đại, sao lại nói vậy!”
“Chúng thần sợ hãi, nếu bệ hạ kém vui xin cứ việc chất vấn ban chết, tuyệt đối chớ nên lấy tuổi thọ ra đùa ạ!”
Kể từ khi được mẫu hậu trợ giúp đoạt cung lên ngôi, Hi Diên đế đã biến thành kẻ điên triệt để đầu đuôi, còn giết tận mấy đứa con gái ruột, bây giờ cứ như kiểu đến cái tuổi sống lâu chán ngấy rồi thật, đùa không kiêng kị gì.
“Các ngươi thấy trẫm đang nói đùa à?”
Giọng ông ta vẫn còn lẫn vẻ say rượu nhưng lại khiến người nghe rét buốt tận xương, chỉ mong chôn được đầu xuống dưới sàn gạch ngọc.
“Thần không dám ạ!”
“Hạ thần kính cẩn nghe lời thánh!”
Lão già tóc bạc trắng lảo đảo nghiêng ngả đứng lên, xắn tay áo tự múc một chén từ hồ rượu, đi xuống chỗ thần tử đang quỳ đầy sảnh.
Không ai đoán được ông ta định làm gì, nhưng gần như ai cũng sợ đến phát run.
Điều trào phúng hơn cả là những vũ nữ ca cơ chẳng hề dám dừng lại, tiếp tục run lẩy bẩy tấu lên khúc nhạc chúc mừng tốt lành, khiến cho cảnh tượng càng thêm hoang đường kinh khiếp.
“Bác ấy diễn hay ghê,” Tưởng Lộc cúi người nhỏ giọng nói: “nguyên tác không có màn này đâu, đều do tự bác ý lí giải đó.”
Tô Trầm giật hết cả mình vì Tưởng Lộc thình lình xuất hiện sau lưng, lật giở một lượt bản nháp kịch bản theo phản xạ, xong lại giở sang tiểu thuyết tập 1 luôn mang theo mình.
Hiện giờ hai quyển bản thảo dày cộp đã có thêm rất nhiều ghi chép đánh dấu, đối chiếu các loại ghi chú trọng điểm diễn xuất, khoanh tròn gạch dưới lời thoại, là sách giáo khoa bé buộc phải mang theo mọi lúc mọi nơi.
Không có, không có thật này.
Ông Nghê định làm gì vậy nhỉ?
Cốc ba chân bằng đồng xanh chạm trổ rồng phượng, chỉ dành riêng cho thiên tử.
Giờ đây nó đang đựng đầy chất rượu trong suốt, sóng sánh trào ra theo thân hình lắc lư.
“Uống.” Hình như hoàng đế già lại say, giọng nói hàm hồ: “Trẫm ban cho chúng khanh… rượu ngon thiên cung.”
Ông ta hất cao cổ tay, mặc cho rượu lỏng vạch một đường cong dứt khoát giữa không trung, vẩy vào mũ mão quan bào của từng người một.
Có người hoảng sợ ngẩng đầu còn bị rượu tạt cả lên mặt.
Lão già khẽ nhấc tay lên, thái giám tay bưng khay vàng nhanh chóng bước đến.
“Tuyên.”
“Thần tử được ban rượu, thăng hai cấp tước, thưởng trăm lượng vàng!”
“Thần tử được ban rượu, thêm một phẩm quan, thưởng ngàn khoảnh trạch!”
Đám người như ngủ mê choàng tỉnh, vội vàng dập đầu tạ ơn.
“Quỳnh tương ngọc lộ ngon vô cùng tận, chúng thần tạ ơn!”
“Bệ hạ lòng nhân hậu, đích thân ban rượu thơm, ngon, ngon tột đỉnh ạ!”
Tô Trầm xem mà chợt ngưng cả thở, nghiêng đầu thỏ thẻ nói: “Em tưởng ban rượu trong kịch bản là bưng ra cho họ uống cơ!”
“Thế thì thiếu mất sức hút sân khấu á.” Tưởng Lộc kéo nhẹ bé một cái, nhỏ giọng nói: “Nhóc trông đạo diễn với biên kịch đi.”
Mấy người ở xa đều đang mặt đầy sửng sốt, gật gù liên tục.
“Những người như tiền bối Đàm thì nhập vai chỉ trong một giây, đã là thiên tài được công nhận từ khi vào nghề rồi. Bác ấy đóng phim cả đời, người tốt kẻ xấu diễn gì cũng giống, cảm giác kiểu gương mặt có thể biến thành bất kì ai.”
Tô Trầm bỗng hít sâu một hơi thật mạnh, đầu ngón tay siết chặt.
Bé phát hiện ra Hứa Thụy Bình đang quỳ rạp ở hàng thứ hai, giờ mới bắt đầu thấy căng thẳng đầy muộn màng.
Nếu cảnh này thuận lợi thì nhoáng cái sẽ đến cảnh thứ hai, cảnh đối diễn của bé với bác Hứa.
Rõ ràng trước đó đã tập dượt nhiều lần lắm rồi, học thuộc lời thoại làu làu, thậm chí còn thử tập với ba mẹ tận mấy lượt liền, cũng đã đến địa điểm quay để xác định vị trí…
Nhưng bây giờ bé hoảng loạn vô cùng, chỉ sợ đứng trước máy quay mình còn không nói được câu nào, bị đạo diễn đuổi ra ngoài ngay tại chỗ.
Tưởng Lộc lại chưa kịp nhận ra là nội tâm của bé nhỏ biểu cảm bình tĩnh nào đó đang khủng hoảng tới đâu, đứng xem phim trực tiếp cực kì hào hứng phấn khởi, cứ tí lại kéo mái tóc dài của bé một cái.
“Tóc của nhóc làm xịn phết đấy nhỉ, đeo tóc giả mà còn không thấy viền đâu luôn.”
Viễn cảnh trong đầu Tô Trầm sắp tiến triển đến đoạn cả nhà lưu lạc đầu phố Chử Thiên ăn xin cho qua ngày đoạn tháng rồi, lúc nhìn lên Tưởng Lộc khóe mắt đã đỏ hoe, bờ vai cũng đang khẽ khàng run rẩy.
Thiếu niên chớp mắt mấy cái, đoán siêu chuẩn.
“Nhóc rén đấy à?”
Tô Trầm miễn cưỡng gật đầu.
“Trông cứ như sắp khóc, chưa cần đoán cũng biết,” Tưởng Lộc ngáp một cái: “giờ nhóc còn chạy được nữa chắc, cứ xem như xếp hàng chờ tiêm thôi, ngơ ngẩn cái là qua ấy mà.”
Cậu vốn tưởng câu này sẽ an ủi được bé, ai ngờ bé còn giật thon thót hơn.
“Tại như này,” Tô Tuấn Phong đang ở cạnh cùng, cười gượng nói: “thằng bé ven nhỏ quá, y tá thường khó lấy ven, có lần mu bàn tay sưng vù mấy chỗ rồi mà vẫn chưa xong.”
Cháu chưa nhắc vụ tiêm thì có khi nó còn chưa sợ…
Tưởng Lộc giơ tay làm động tác kéo khóa miệng: “Cháu im đây ạ.”
Bên kia, tiền bối Đàm Nghê quay người lần nữa, tự nốc cạn một chén.
“Tuyên.”
Rất nhiều đại thần lập tức ngẩng đầu, tưởng là ông ta lại chuẩn bị lên hứng ban thưởng hào phóng, khao khát chờ rượu vẩy đầy mặt mình.
Giọng thái giám cực chóe, cao giọng hô: “—— Từ giờ phút này, các con của trẫm, người nào tru sát anh em cùng tộc sống sót cuối cùng, sẽ phong tân hoàng.”
Vừa mới dứt lời, đèn tín hiệu ở trên cao chuyển ngay sang màu đỏ, tất cả đàn sáo bên ngoài đình viện lập tức ngưng bặt, thế giới rơi vào khoảng lặng im như tờ.
Hoàn toàn không một ai có thể ngờ rằng ông ta sẽ đột ngột đưa ra chỉ ý thế này giữa tiệc mừng thọ, mọi người kinh hoàng đến độ tắt tiếng, liên tục dập đầu xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh.
“Bệ hạ, tuyệt đối không thể làm thế đâu ạ!!”
“Tại sao ngài lại muốn anh em tàn sát lẫn nhau chứ ạ, về tình về lý việc này đều trái với luân thường, không thể được đâu ạ!”
“Bệ hạ ——”
“Im mồm.” Hi Diên đế nói nhẹ bẫng: “Các người tưởng là chờ trẫm chết xong thì sẽ không có loạn tranh ngôi à?”
Dường như ông ta đã say, nhưng hình như hai mắt lại sáng rõ.
“So với việc trẫm xuống mồ xong để các ngươi xem một màn kịch hài, thì chẳng thà xem luôn từ lúc còn sống cho đã đời đi.”
“Trẫm đã ban chỉ, tuyệt không dao động.”
Đám người nghe xong chấn động kinh sợ, cứ như vừa trông thấy địa ngục sống.
Tuy những năm nay tranh chấp đảng phái âm thầm dậy sóng, nhưng đều chỉ là so kè tính toán ngầm, mượn cớ chính sự đánh đổ nhau, làm gì mà tàn bạo đến độ chém giết ngay giữa sảnh đường.
Kể cả ngẫu nhiên có những vụ ám sát đầu độc thì cũng bị người khinh bỉ dè bỉu, trước nay các bên đề phòng nghiêm ngặt, hiếm khi thành công.
Giờ đây sao lại ra nông nỗi này?!
Thấy toàn bộ sảnh điện im phăng phắc, không ai nhúc nhích, lão già tóc bạc cười một tiếng, cầm lấy kiếm dài từ tay thị vệ, chầm chậm rút khỏi vỏ.
“Trẫm tự tay làm nhé?”
Ngay lập tức có người đứng dậy chạy như bay ra ngoài, có vẻ định báo tin.
Hành động này khiến đám đông phải bừng tỉnh theo, chen lấn tranh nhau lao đi che chở hoàng tự mà mình đã chọn phe phục tùng.
Mau đi báo tin, mau đi cứu người!!
Hoàng thượng nghiêm túc đấy, không dẫn người chạy khỏi hoàng cung này ngay thì sẽ muộn mất!!!
“Cut!”
Đạo diễn Bặc cầm loa hô to một tiếng qua màn hình giám sát: “Tốt lắm, đã qua.”
“Thu dọn hiện trường, chuẩn bị quay cảnh tiếp.”
Bếp trưởng nhà ăn đứng cạnh chờ cả buổi, khẩn trương chỉ huy mọi người dọn đồ.
“Ấy ấy ấy mau bơm ít oxy cho cá kìa, tối còn chờ ăn tươi đấy!”
“Mấy con lợn sữa bên kia không ai buộc vào à, nhanh tay lên thấy nó ẻ ra chưa kìa thối um rồi!”
Hôm nay Tưởng Lộc không có cảnh nào, quay đầu lại nhìn Tô Trầm một cái đầy thương hại.
“Đến nhóc rồi đấy, đi hóa trang đi.”
Tô Trầm vẫn còn đang căng thẳng sợ sệt, nhịn từ nãy đến giờ để không khóc, gật đầu thật mạnh rồi đứng dậy.
Thấy bé khiếp đến mức này, anh trai tồi hiếm thấy có lòng đồng cảm, an ủi: “Quay dăm ba lần chưa qua cũng là chuyện thường thôi, vốn dĩ cái tính ông bác anh đã khó ở sẵn, đợi chốc bác mà lên cơn nhóc đừng để ý làm gì.”
Tô Tuấn Phong ở cạnh đã dỗ dành suốt bao lâu, lúc này đang cầu cứu bằng ánh mắt.
Anh giai!! Ngậm miệng vào đi!!
Tô Trầm nín nhịn đỏ hết cả mặt lên, hồi trước bé đi diễn văn nghệ bị đứng hàng đầu đã run rồi, hôm nay phải quay cảnh phim đầu tiên, sát giờ là sợ đến độ lòng bàn tay cũng ngưa ngứa theo.
Gắng nhịn, gắng nhịn, mình 10 tuổi rồi, mình rất mạnh mẽ, mình mạnh mẽ!
Hình như Tưởng Lộc nhớ ra gì đó, thở dài một hơi rất là từng trải.
“Hồi xưa có lần anh diễn vai quần chúng bị quên thoại, cái mặt ổng đen xì xì á, cứ như kiểu muốn chém anh luôn.”
Không nhịn được nữa!!
Bé con u oa một tiếng bật khóc luôn.
“U hu hu hu hu hu con sợ lắm ——”
Tô Tuấn Phong: “…Cảm ơn cháu ha.”
Tưởng Lộc: “…?”
Nửa tiếng sau, thợ trang điểm vừa dỗ vừa khuyên đẩy phế thái tử trên xe lăn ra ngoài.
Bé vốn đã trắng bẩm sinh, thậm chí chẳng cần dùng phấn mấy vẻ ngoài đã ăn ảnh lắm rồi.
Tô Tuấn Phong mượn sẵn một chiếc máy quay cho con trai xem xem ống kính này chả đáng sợ tí nào, như kiểu dỗ cho mèo làm quen với kìm cắt móng ấy.
“Con trông bình thường mẹ chụp ảnh cho con cũng có khác cái này là mấy đâu đúng không?”
“Bao lâu nay mình chụp ảnh con có bao giờ phải sợ đâu, nhỉ nhỉ?”
Tô Trầm xem như đã dành ra được ít thời gian để bình tĩnh lại, nhìn vào bản thân hoàn toàn khác biệt trong ống kính, duỗi tay ra sờ lên mái tóc dài đang rủ xuống.
Cảm giác chân thực ghê.
Hai tay bé nắm chắc xe lăn, ngồi lặng lẽ dưới gốc cây hoa lê mực bạch ven hồ, gật đầu ra hiệu về phía xa.
Cháu chuẩn bị xong rồi ạ, bắt đầu thôi.
“Action!”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Lộc (gãi đầu): Tự kiểm điểm lại thấy mình giỏi an ủi người khác lắm mà nhỉ…