Bước chân của Tô Trầm trở nên nhẹ nhõm lanh lẹ, ánh mắt bé không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất, quan sát từng tí một từ bối cảnh đến đạo cụ, chẳng hề phát hiện ra nụ cười tươi rói đã lan khắp gương mặt.
Bé không giải thích được là tại sao mình lại thích những thứ này ——
Thích xem thư kí trường quay sập tấm chập ra hiệu bắt đầu, dõi theo cán gậy thu âm cao vút vòng vèo qua lại trong không trung.
Thợ trang phục đang trám lại khẩn cấp góc áo hoàng bào bị rách, nhân viên đạo cụ nâng đầu lân lướt qua như một cơn gió.
Từng khung cảnh một nơi đây đều tràn ngập những câu chuyện, dù rằng máy quay còn chưa khởi động.
Bé say sưa đến độ sắp quên là mình đang bước tới nơi đâu, bất chợt nhớ ra muốn ngoái lại gọi ba mẹ một tiếng mới phát hiện rằng mình đã đi được thật xa.
Ba mẹ đứng ở phía rất xa còn lại mỉm cười vẫy tay với họ, anh trai lớn đứng ngay trước mặt bé, duỗi tay giơ ra một cốc nước.
“Em…”
“Thích lắm à?”
Tô Trầm gật đầu, giờ mới cảm nhận được là họng mình đã khát khô vì đi bộ, vội vàng cảm ơn rồi bắt đầu uống nước khoáng ực ực ực.
Mới đầu vẻ ngoài của bé trông rất lạnh nhạt hướng nội, lúc này tu nước lại đáng yêu một cách ngớ ngẩn.
Tưởng Lộc quan sát bé một lát, bỗng nhiên bảo: “Anh dẫn nhóc đi diễn thử vai quần chúng nhé.”
Tô Trầm ngớ ra: “Em chưa học bao giờ…”
“Không cần phải học,” Tưởng Lộc giơ tay huýt sáo một tiếng, gọi phó đạo diễn của đoàn phim hàng xóm cách đó không xa chào hỏi: “bên này nè!”
Cậu nắm lấy tay Tô Trầm, cuối cùng cũng bộc lộ ra phần nào vẻ sôi nổi vui sướng của người thiếu niên: “Đi, mình đi diễn ăn xin nào.”
“Ấy! Thiếu gia bé đến à!” Đạo diễn mập mạp đối diện cười nói: “Sang chơi hả, Hoa ơi lấy cho ít đồ uống lạnh ra đây với!”
Phó đạo diễn chia thành rất nhiều dạng, có kiểu phụ trách phối hợp với đạo diễn chính để hỗ trợ điều chỉnh vị trí tại chỗ, có kiểu chuyên lo cảnh quần chúng tuyển chọn vai diễn sắp xếp lịch trình kế hoạch.
Địa vị của dạng thứ hai không thể gọi là cao, nhưng cũng ảnh hưởng đến cuộc sống công việc của hàng chục hàng trăm người.
Hiện nay phim trường Thiên Dương ngày càng mở rộng, nghe nói định phát triển dần từ một khu lên thành 3 4 khu, số các đoàn phim mới tiến vào cũng không hề ít.
Nhưng dù là mới hay cũ thì mọi người đều quen biết thiếu gia Tưởng đang có mặt ở đây.
Mà đúng là gọi tiểu thiếu gia cũng không hề nâng cao quan điểm nhé.
Người trong giới đều biết bác ruột của Tưởng Lộc là đạo diễn ăn khách nổi như cồn đời thứ năm ở Thời Đô, mẹ lại là giáo sư vật lí của trường đại học hàng đầu, bối cảnh thư hương thế gia tận mấy đời liền của gia đình không phải bốc phét đâu.
Đạo diễn Bặc cứ như thần linh ẩn cư trong núi, bình thường nói năng thận trọng mà cũng ít khi xã giao.
So ra thì thiếu gia bé họ Tưởng dễ lôi kéo kết thân hơn hẳn, ai gặp cũng quý, đều sẵn lòng giúp đỡ cậu coi như làm ơn.
Nghe bảo Tưởng Lộc dẫn bạn đến đóng vai qua đường là đạo diễn mập vui như mẫu đơn nở toe toét: “Vai gì nào, nam 4 nam 5 lấy không, muốn thêm thoại cũng được luôn!”
Anh ta đồng ý nhanh quá, còn chưa trông thấy là Tưởng Lộc đang chọn vai cho bé con đằng sau.
Ế? Chả phải thường ngày thiếu gia Tưởng toàn nhập bọn với hội người lớn đấy à, hôm nay chịu chơi với trẻ con rồi đó ư?
Tô Trầm tương đối ngượng nghịu, nhút nhát nói: “Không hay lắm thì phải ạ.”
“Hay chứ,” Tưởng Lộc xách bé vào thẳng lều phục trang: “đi, thay quần áo.”
Đằng xa, thư kí vốn định đưa hai vợ chồng đi thăm thú thêm chỗ khác, nào ngờ hai đứa nhỏ bất thình lình có màn này, cũng chẳng biết là nước đi hay hay dở nữa đây.
“Đi, mình sang xem thử,” Lương Cốc Vân thả máy ảnh xuống, nụ cười chân thành: “bọn tôi đi đâu cũng là thứ yếu thôi, chủ yếu là để con nó tiếp xúc, nếu thằng bé thích ngành này thì đương nhiên tốt quá rồi.”
Trợ lý bên cạnh thở phào một hơi thật dài, vội vã dẫn mọi người sang.
Chỉ một lát sau, hai nhóc ăn xin một lớn một nhỏ đã xuất hiện trong lều.
Thợ hóa trang nào có để ý ai vào với ai, trang điểm vừa nhanh vừa gọn không khác gì dây chuyền sản xuất, quay sang chọn cho Tô Trầm một bộ tóc giả rối tung rối bù như cái ổ gà.
Tô Trầm còn đang soi gương, chưa kịp đề phòng bị dúi cho cái bát mẻ vào tay.
Chuyên viên đạo cụ lại xông đến tặng thêm cho cành cây sứt sẹo để tiện làm gậy chống, ngắm kĩ lại một lượt trước khi đi: “Cái bộ gọi là ăn mày này của ông mới may đó hả? Chả được mấy miếng vá nữa.”
Chuyên viên trang phục duỗi tay giật tay áo bé một cái, xong lại cắt xoèn xoẹt thêm mấy lỗ ở chân, tiếp theo đó bắt đầu trét bùn lên mặt mũi quần áo cho tất cả diễn viên quần chúng đóng nạn dân: “Xếp hàng nào —— 15 phút nữa bắt đầu quay, mình tranh thủ thời gian! Cái cậu đằng sau đừng có hút nữa tắt đi cho ông! Nhỡ cháy lều thì cậu đền nhé!”
Đạo diễn mập đi quanh một vòng rõ xa rồi quay về, trong tay có thêm hai chiếc ốc quế vani, hớn hở mô tả cảnh phim cho họ.
“Thiếu gia bé cũng chữa cháy cho anh đấy, vừa khéo đang thiếu người, đến đúng lúc ghê.”
“Chốc nữa hai đứa đứng lẫn trong nhóm nạn dân xin cơm, tướng quân thúc ngựa đuổi theo tới đây, đến gần xong Tưởng Lộc ngã ngửa ra sau một cái, bé con này nhóc nhào vào che cho thằng bé, gọi một tiếng ‘anh ơi’ nhé.”
Loa ở đằng xa vang lên, lập tức có hàng ngũ quân đội ào vào con phố dài vốn đang rất tĩnh mịch, tiếng hò hét gào khóc trầm bổng dồn dập.
Tô Trầm bị đám đông vây kín, chen lấn đùn đẩy nhích về phía trước, vừa bước vào khung hình thì bỗng thấy như có ngọn đèn sáng lên ngay trước trán.
Mặt bé lấm lem vết bùn, bé gian nan bám theo anh trai giữa cảnh loạn lạc, khói lửa cuồn cuộn ập đến theo gió rít, quan binh cưỡi ngựa lao tới từ phía đối diện.
Không hề có bất cứ tín hiệu gì, tướng quân mặc áo quan giục ngựa phi đến, xộc vào tới đây thì đột nhiên bị đám đông chặn đường, chiến mã giương cao vó sắt hí lên thật dài.
Tưởng Lộc lảo đảo loạng choạng ngã ngửa ra sau, Tô Trầm nhào vào theo phản xạ, giọng gọi tên cậu lẫn cả tiếng nức nở: “Anh —— ơi!!”
“Cut!”
“Đã qua, cảnh tiếp!”
Ngay sau đó mọi người chuyển cảnh, nhanh đến độ không cần bất cứ câu chữ chỉ dẫn nào.
“Quần chúng thay quần áo! Vũ nữ chuẩn bị ra, bổ sung ánh sáng chỗ cây liễu!”
Tuy vội đi sang cảnh sau làm việc nhưng đạo diễn mập vẫn không quên xông lại đây khen ngợi một tiếng.
“Lần đầu đã thuận lợi thế này được lắm đó, đi nhá thiếu gia!”
Tưởng Lộc đáp một câu, đỡ Tô Trầm đứng dậy quay về thay quần áo.
Bé con như vừa nằm mơ: “Thế thôi ạ?”
“Thế thôi.” Tưởng Lộc cúi xuống phủi bụi trên quần áo cho bé: “Lâu dần sẽ nghiện.”
Tô Trầm cười lên theo, hàm răng trắng bóc gò má đỏ ửng.
“Nhóc nhẹ thế,” Thiếu niên dẫn bé đi bộ về: “lúc nhào vào cứ như cái gối.”
“Mọi người bảo em vẫn chưa đủ cao…” Bé con cúi đầu nói: “Ông Bặc còn đo thử cho em, bảo là lúc diễn Nguyên Cẩm chắc phải độn giày.”
Tưởng Lộc cười phụt: “Vội gì đâu.”
Cậu móc chiếc hộp bạc nhỏ ở túi trong áo ăn mày ra, đưa cho bé hệt như lần đầu gặp: “Ăn viên không?”
Hai người cùng cho kẹo ngậm vào miệng, để vị việt quất mát lạnh tan ra nơi đầu lưỡi.
Rửa mặt sạch sẽ quay ra ngoài, mọi người đều đang đứng chờ sẵn, bầu không khí thoải mái tự nhiên hơn buổi sáng nhiều.
Mọi người đều đã chứng kiến, ở đoàn phim bé con không hề cuống quít sợ hãi tí nào, thay quần áo xong là tham gia được luôn, hiệu quả cực kì ổn thỏa.
Thư kí liếc đồng hồ một cái, may vẫn còn sớm.
“Thực ra có chỗ này rất quan trọng, đạo diễn Bặc dặn nhất định phải dẫn bé đi xem ạ.”
“Chú ấy có lời muốn nhờ chị chuyển lại nguyên văn cho bạn nhỏ Tô Trầm.”
Cô gái trẻ rất hiếm khi nói những lời trịnh trọng thế này, giờ đang đặc biệt căng thẳng, lấy mảnh giấy ra đọc thành tiếng một lần tương đối trúc trắc.
“Nếu như… số phận có tặng quà cho con người thật.”
“Vậy có lẽ đây sẽ là món quà ngoạn mục nhất cháu được chứng kiến cả đời này, không hề có ‘một trong’.”
Hai vợ chồng đều giật mình hết hồn trước câu nói này, chỉ lo đạo diễn sẽ mua nhà tặng họ hay kiểu kiểu vậy để giữ chân bé con.
Nhưng nghĩ kĩ lại thấy sai sai, song cũng chẳng đoán ra được sẽ là gì.
Vừa rồi Tô Trầm chơi thấy siêu vui, tuy nghe không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
“Em muốn xem!”
Địa điểm lần này phải đi xe điện mới tới.
Trên thực tế lúc mới đến thì xe chỉ dừng ở Khu A của phim trường, nơi dành cho tất cả các đoàn phim tự do thuê mướn, gần như toàn bộ đều mở cửa phục vụ tham quan sử dụng, du khách có thể chụp ảnh thoải mái.
Nhưng Khu B nằm sâu đằng sau Khu A, cần vượt qua 3 lớp bảo vệ xác nhận thân phận giấy tờ để tiến vào, mới là điểm chính của chuyến đi ngày hôm nay.
Phim trường Thiên Dương rộng lớn hơn trong tưởng tượng của họ nhiều lắm.
Giữa Khu A và Khu B còn phải đi xe khoảng gần 15 phút, vượt qua rừng cây tùng xanh tốt sum suê cành lá rồi cứ đi tiếp về trước trên con đường dài màu trắng ngà, mãi sau mới có thể khám phá tận cuối.
Nơi này cứ như căn cứ bảo mật nào đó, được chôn giấu ở chốn ngoại ô vắng vẻ cách xa thành phố, là bí ẩn cẩn trọng không để ai hay.
Tô Trầm nhoài mình trên lan can bảo hộ của xe chở khách, phóng mắt nhìn ra xa, ngắm thật kĩ lưỡng đàn chim đang giương cánh bay cao.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là dãy mấy kho hàng cao phải đến gần 6 tầng.
Tuy địa điểm hẻo lánh nhưng dòng người ở đây tới lui không ngớt, có kĩ sư đang cầm giấy tờ kiểm tra đối chiếu các hạng mục, có đội ngũ diễn viên quần chúng đang được huấn luyện võ thuật, từ đằng xa trông thấy tường cung sừng sững song lại chẳng thấy được khung cảnh bí ẩn bên trong.
Lúc tia thấy con dấu của đoàn phim có liên quan đến Đêm Trùng Quang, Lương Cốc Vân như đột ngột đánh thức vô số kí ức, cảm giác cả người mình đều đã bước vào trong sách.
“Chỗ này là ——”
“Đây sẽ là trường quay cho phim trong tương lai, khu vực chế tác độc quyền dành riêng cho ‘Đêm Trùng Quang’.”
Thư kí mỉm cười thật tươi, nghiêng người ra hiệu: “Mình bắt đầu tham quan từ khu vực kho trước, được không ạ?”
Riêng bản thân khu nhà cao lớn to đùng màu gạch đỏ đã đủ bến người ta trở nên cực kì nhỏ bé.
Nhưng mãi đến lúc đi sâu vào trong đó, từng chiếc đèn bật sáng bừng lên theo mỗi bước chân, ta mới cảm nhận được rằng toàn bộ câu chuyện sắp sửa kéo ra bức màn khởi đầu.
Tầng đầu tiên là các phòng thiết kế, lưu trữ, cắt may và trưng bày toàn bộ trang phục phụ kiện.
Hàng trăm ngàn bản thiết kế vẽ tay được đính trên bảng ghim có bánh xe thuận tiện cho trưởng kho đối chiếu điều chỉnh bất cứ lúc nào, hơn hai mươi chiếc giá trượt móc kín trang phục thường ngày cung đình váy vóc rồi áo giáp, mấy trăm bộ quần áo được treo lên cao để là ủi thêu may, lặng lẽ chờ đợi bữa tiệc thị giác thỏa thuê sắp đến.
Dây chuyền ngọc trai, khuyên tai nhẫn đeo, ngọc bội rồi cài đầu, vô số trang sức óng ánh rực rỡ được bày biện san sát phân loại đâu ra đấy trên mặt tường kính, từng chiếc từng bộ đều lấy nguồn gốc nguyên mẫu từ tiểu thuyết để chuyên gia tự tay chế tác.
Tầng thứ hai được dùng làm nơi sắp xếp tất cả đạo cụ.
Da thú sừng hươu để trang trí trong cung đình, sáo trúc quạt nhung bày trên tường nhã quán, tì bà hồng ngọc mà phi tần tấu nhạc.
Long ỷ giường ngủ ngự dụng, tháp vàng xông hương bình phong gỗ đàn, từ đôi đũa ngà voi nhỏ bé cho đến chuông treo đồng xanh khổng lồ, rồi còn vô vàn những thứ khác nữa đang trong quá trình chế tạo gấp rút.
Ông bác đeo kính đang tỉ mẩn sơn màu mạ vàng cho tượng Phật, công nhân đang nhanh chóng cắt gọt tấm thép trên máy móc.
Câu chuyện trên mặt giấy phẳng đang được vạn vật nơi đây ghép nối lấp đầy, hóa thành sự thực có sức rung cảm nhất.
Tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm…
Chỗ này cứ như một bảo tàng vạn vật người đời chẳng hề để ý, tất thảy đều vừa lớn lao vừa nhỏ bé.
Lên đến tận tầng 6, thư kí mới dẫn mọi người bước ra khỏi phòng, đứng trên sân thượng lồng lộng gió.
Nơi này đã ở độ cao 27 m, đủ để phóng mắt bao quát toàn bộ khung cảnh.
Cung điện thếp vàng nằm chính giữa phía bắc trải rộng dần ra như đang giang cánh, tất cả mọi mái ngói phố phường đều bám sát từng câu chữ một trong nguyên tác.
Sông hồ, cầu cong, thảo nguyên, tế đài…
Tâm huyết của cả trăm cả ngàn người đều kết tinh tại đây, chờ đợi bữa tiệc vĩ đại sắp sửa mở màn.
“Nhóc trông thấy chưa.”
Tưởng Lộc đứng bên cạnh Tô Trầm, nhẹ giọng lên tiếng.
“Tất cả chỉ chờ mình nhóc.”
Hoa cỏ xum xuê, lầu các thiên cung, cho tới từng người một ở nơi đây, bao gồm cả anh, đều đang chờ đợi nhóc suốt bấy lâu.
Chờ sự xuất hiện của nhóc, bận rộn chuẩn bị không ngơi tay vì nhóc, đằng đẵng liên tục mãi cho đến tận ngày hôm nay.