Tính tình Trịnh Miên cởi mở, trông kiểu xinh xắn ngọt ngào nhưng thật ra cực hào sảng, hai người trò chuyện rất vui, rảnh rảnh lại cùng nhau cho chó đi dạo.
Tưởng Lộc bỗng thiếu mất một người bạn nhỏ.
Trước nay luôn luôn có Tô Trầm ở bên cạnh cậu, hoặc lặng lẽ hoặc sôi nổi quan sát xung quanh, thi thoảng tán gẫu vài câu.
Tô Trầm là đối tượng cực kì cực kì phù hợp để làm bạn thân.
Tính tình bé dịu dàng, tâm tư tinh tế, siêu tốt bụng với mọi người.
Ban đầu tiểu thiếu gia lấy lí do khớp thoại để xách nhóc về lều với mình, được mấy hôm lại thấy hai người kia chơi chung với nhau, không nhịn được phải âm thầm nghiến răng.
Cậu có khao khát giành giật rất kì dị.
Người trẻ còn lâu mới chịu nhận là mình rất khát vọng tình bạn, hoặc là sự đồng hành quan tâm chỉ thuộc về riêng mình.
Cái tầm mười mấy tuổi sẽ chỉ thấy kẻ mới đến hơi bị vướng víu, nghe thấy đạo diễn bảo còn phải diễn chung cảnh tình củm gì đó, thế thì còn vướng víu hơn.
Kết hôn quái gì! Động phòng quái gì! Quay thêm mấy cảnh săn bắn chả hay hơn à!
Trùng hợp là giữa giai đoạn mấu chốt này thì tiến độ của đoàn cũng càng ngày càng nhanh.
Đám cún con trông chỉ mới tầm 3 4 tháng thôi mà đã biết chạy theo sau đuôi chó trưởng thành, sủa vang đuổi bắt con mồi.
Có mấy cảnh ở trại ngựa, mọi người còn sợ vó ngựa khua khoắng lung tung đạp phải mấy chú chó săn nhỏ thon thả cao ráo, ai ngờ hiệu quả tốt hơn cả mong đợi.
Nhóm huấn luyện chó mới đầu không kì vọng quá nhiều, chỉ mong đàn chó đừng ảnh hưởng đến quá trình quay, chạy bừa theo các thị vệ cưỡi ngựa cho ra mấy cảnh đèm đẹp thôi, xong tới đoạn này thêm một hình ảnh tất cả mũi tên bắn trúng bụng hươu là coi như hoàn thành công việc rồi.
Nào ngờ có hẳn mấy chú chó bắt được chuột đồng thỏ hoang thật luôn, thậm chí có đứa còn ngậm cái gì tròn tròn về, các ông bà cụ tộc Mông trông thấy bảo đây là con sóc đất.
Tuy thịt không ngon nhưng bộ lông bóng loáng, rất hợp để làm mũ.
Quay xong hết cảnh, mấy chú chó lớn thay phiên ngậm con sóc đất chạy chơi lon ton như đá bóng, lòng dạ đạo diễn Cát rất nhân từ, chú đứng cạnh nêu ý kiến hay thôi thả nó đi đi.
"Thả á?" Cụ già người Mông phì cười một tiếng: "Cái con này đào hang khắp nơi, cứ thấy rễ cỏ là gặm, hại mặt cỏ lắm luôn đấy!"
Đạo diễn Cát đeo găng tay da mò con sóc đất lên, lúc này đang giơ ra xa luôn rồi: "Úi?"
Sóc đất tròn vo thấy cơ hội bèn chuồn lẹ, cái đuôi tung tẩy giữa đám cỏ xong biến mất tăm hơi.
Cụ già thấy thế, lấy đế giày đập đập vào cái tẩu thuốc, rít một hơi rõ mạnh.
Thôi thì.
Cảnh quần chúng quan trọng nhất được xếp xuống sau cùng, lúc này hành cung đã dựng xong, vòng hoa treo đầy đường, còn mời hẳn rất đông những cô gái xinh đẹp tới tham gia nhảy múa tạo không khí.
Theo thứ tự chiếu phim trên đài thì đoạn hành cung ở trước, cuối cùng mới đến cảnh rời đi, đâu ngờ thứ tự quay thì lại trái ngược hẳn.
Trong cảnh này, quần thần đang âm thầm trao đổi tin tức giữa lúc rượu chè tiệc tùng.
Người thì đang tính toán mánh khóe biển thủ châu báu vàng bạc trong quốc khố, người thì đang ước lượng xem cái mạng hoàng đế nhỏ tuổi còn dài đến đâu.
Người thì lén lút thì thầm, bí mật thay đổi phe phái, mưu đồ thủ tiêu Cơ Linh, người thì lại đứng ngoài quan sát cục diện, lui về đằng sau.
Nguyên Cẩm ngồi trên ngự ỷ đằng cao phía ngoài đám đông, đang giữa lúc ca múa thăng bình, bỗng thoáng nghe thấy được tiếng động như sao trời chuyển dịch.
Đạo diễn Bặc từng kêu ca với biên kịch Văn trong buổi họp kịch bản về chi tiết này.
"Tiếng của sao trời là cái tiếng gì? Cô nói thử xem nào??"
Mặt đạo diễn âm thanh cũng méo xệch, nghĩ cách cho chạy hết một lượt các loại hiệu ứng âm thanh có thể tìm được, mọi người cả trăm cái miệng cãi qua cãi lại xong cuối cùng Văn Trường Cầm đập bàn.
"Ở cảnh này thì mình cần cái gì? Cần là giữa không khí tưng bừng phong phú hân hoan của bữa tiệc, tự dưng cậu bé nghe thấy lời kêu gọi tĩnh lặng xa xăm nhất mà cũng thần bí nhất."
"Đây là điềm báo trước về đêm Trùng Quang, chỉ có những người được chọn mới nghe thấy thôi."
"Lời kêu gọi tĩnh lặng xa xăm mà cũng thần bí nhất," Ông bác Bặc đưa bút viết bảng cho biên kịch: "cô lên bảng dịch cho mọi người đi cái, mời."
Đạo diễn âm thanh ngã gục xuống bàn: "Chị Văn ôi hay là chị đổi từ đi, cái này em phối kiểu gì mới ra được đây."
Văn Trường Cầm nhận bút xong đi lên thật luôn.
Đáp án của cô là, tiếng sao trời = tiếng đá cục + kim loại + chuông vang + giọt nước.
Kỹ thuật âm thanh mắm môi mắm lợi cưỡng chế làm bừa, pha trộn rồi dung hòa bốn thứ tiếng này trên máy tính thật, cuối cùng tạo ra một tiếng gọi đến từ vũ trụ.
—— Về sau âm thanh này được sử dụng ở đoạn mở đầu phim, hiệu quả sửng sốt ra phết.
Tô Trầm đã khớp kịch bản rất nhiều lần, chuẩn bị sẵn sàng cho công việc diễn xuất.
Bé ngồi ở nơi cao nhất trong địa điểm tổ chức tiệc, có thể trông thấy các ca nữ phất tay áo khiêu vũ, thấy các thần tử châu đầu ghé tai.
Nhưng phải làm sao để thể hiện... là mình nghe thấy một âm thanh khác lạ nhỉ.
Cau mày trong nháy mắt, hay là thảng thốt ngoái đầu?
Duỗi tay ra sờ lên tai để xác nhận mình không ù tai, hay là ngó nghiêng trái phải, tìm kiếm ngọn nguồn âm thanh?
Quay cảnh quần chúng rất lâu, suốt quá trình đó tiểu hoàng đế phải ngồi trên đài cao làm vật trang trí.
Tạm thời đạo diễn chưa xác định cách diễn dự kiến bên phía bé, chỉ cầm loa hô hào ra hiệu, nhắc phía dưới tranh thủ thời gian quay cảnh chung trước.
Các cụ già tộc Mông bắt đầu cất giọng hát ca, tiếng đàn hòa nhịp theo lảnh lót.
Lúc này đây lửa đang bùng cháy lộp độp, ca múa miên man, có tướng sĩ nổi hứng múa kiếm, khách thơ vẩy mực sáng tác.
Có hán tử uống no rượu xong cũng gào lên hát chiến ca.
Vừa mới cất tiếng là đám đông gân cổ hét to cùng cứ như đàn sói trông trăng, toát ra cảm giác thỏa thích sau cuộc đi săn.
So với sự đều đặn êm dịu của âm nhạc, tiếng gầm chiến đấu nguyên thủy lại vang vọng rung chấn giữa đêm thu đồng hoang.
Các cô gái vỗ trống da cừu nhịp nhàng lốp bốp, chiến ca chẳng thành làn điệu song đặc biệt dày dặn vang dội, chẳng khác tiếng rú của thú rừng.
Đúng vào giây phút này, Nguyên Cẩm khẽ ngẩng đầu.
Cậu nghe thấy có thứ gì vỡ ra trên trời.
Trong bài chiến ca rắn rỏi mà hoang dại, gió mạnh thổi thốc qua làm ngọn lửa cháy vọt lên cao, các văn thần võ tướng đều đã hòa mình vào bầu không khí sung sướng thỏa thích.
Riêng mỗi đế vương ngước đầu, ngẩng lên nhìn về sao trời.
Chỉ một mình cậu nghe thấy được, như thể trong số cả ngàn người chỉ mỗi mình cậu gặp ảo giác.
Thứ gì đó đã vỡ vụn trên trời.
Trong lúc đạo diễn Bặc đi xuống quay cảnh quần chúng thì trên đài chỉ đặt đúng một vị trí máy để bổ sung góc quay, ma xui quỷ khiến thế nào lại chộp được đúng góc gần của cảnh này.
Chuyên viên quay phát hiện ra trạng thái biểu cảm của Tô Trầm không phải dạng tốt vừa đâu, thế là quay xong bèn vẫy tay rõ mạnh xuyên qua đám đông, hét thật to: "Tổng đạo diễn!! Quay được rồi!! Tổng đạo diễn anh trông này!!"
Ông Bặc còn đang hướng dẫn dở cho văn thần, nghe thấy có người ở trên gọi mình, nghĩ bụng đang quay cảnh đêm đắc ý cái của khỉ gì đấy.
Nhưng cậu quay phim này sung sướng nhảy cẫng lên, đạo diễn lớn tuổi đành kiềm chế kiên nhẫn đi ra xem thử.
"Bảo cậu quay cảnh từ trên xuống sao cậu đi quay Tô —— đù. Quay đẹp thật chứ."
Tô Trầm vẫn còn đang cố gắng nhập vai tìm trạng thái, không chắc là liệu mấy động tác nho nhỏ vừa nãy đã diễn giải được hết nội tâm nhân vật chưa.
"Thế này chắc là đủ rồi nhỉ? Hay là diễn rõ hơn tí nữa ta?"
Tổng đạo diễn vẫy tay: "Đạt rồi! Cháu cứ ngồi trên đấy đi nhá, chơi điện thoại đọc truyện tranh gì tùy thích!"
"Ế??"
"Cứ diễn như thế nhá, hiểu rồi phải không, thể hiện rõ hẳn là cháu nghe thấy gì thì lại thành ra cố quá hóa vụng," Bản thân đạo diễn cũng đỡ hẳn áp lực công việc, vui kinh khủng khiếp, vỗ vai cậu quay phim mấy phát liền: "cậu quay được lắm, chốc cho cậu cái phong bì to luôn!"
Tô Trầm dở khóc dở cười, dán thêm miếng giữ nhiệt nữa, ngồi về chỗ tiếp tục làm bình hoa.
Lần đầu tiên vừa mới bắt đầu quay đã tan làm luôn, hóa ra còn có kiểu như này nữa...
Cùng lúc đó, Tưởng Lộc đã thay sang thường phục, phải diễn cảnh lần đầu gặp mặt phu nhân tương lai dưới ba góc máy khác nhau.
Mặt thiếu niên đơ ra, chả có tâm trạng gì mà diễn tình yêu chớm nở.
Đạo diễn Cát dẫn dắt tuần tự: "Cháu phải tìm cảm giác lần đầu biết yêu ấy, thả lỏng biểu cảm ra."
"Vợ tương lai của cháu đứng cách đó ngay 10 m đấy, mấy tập nữa thôi là cháu phải động phòng thành thân với người ta rồi, phải thể hiện ra được hết cảm giác tươi trẻ rung động ấy, có cần chú thị phạm không?"
Tưởng Lộc vén tóc con, ánh mắt lạnh nhạt.
Bắt cậu diễn cảnh hành động thì nhanh, cái này thì khó.
Bỏ không diễn được không, phiền ghê.
Đạo diễn Cát ngầm hiểu là có cần mình thị phạm một lượt, lập tức quay sang đứng cạnh, nhìn lướt qua Trịnh Miên một cái ngập tràn cảm xúc, lúc đưa mắt về trông như vờ uống rượu.
Cái kiểu diễn này áp dụng cho thiếu niên ngời ngời dĩ nhiên sẽ đa tình mà phóng khoáng, nhưng vào tay ông chú mập mạp râu ria lởm chởm thì hơi bị bất ổn nhiều tí.
"Trông ánh mắt chú này, phải tình tứ, phải dịu dàng, rồi thêm một tí tí kiềm chế nữa, hiểu chứ??"
Tưởng Lộc thở dài một hơi, vỗ vai đạo diễn Cát.
"Vất vả cho chú quá."
Đạo diễn Cát: "...??"
Ý mày là gì hả cháu??
Chú mày thấy cô bé đối diện cũng xinh xắn lắm mà, chú đây mà trẻ ra 30 tuổi thì cũng sẽ rung động sang chấn luôn nhé!
"Nào, làm thử một lần, bắt đầu!"
Giữa lúc yến tiệc tưng bừng, quần thần đánh chén giao lưu, thiếu tướng quân dựa bàn uống rượu.
Cậu liếc mắt nhìn qua vạt váy màu lam nhạt cách đó không xa, rồi đưa tầm mắt về, một ngụm nốc cạn.
"Cut!"
Đạo diễn Cát xem mà phải giậm chân: "Cảm xúc chứ!! Cháu phải có cảm xúc!!"
"Em thấy cũng ổn mà?" Nữ quay phim bên cạnh khẽ thầm thì: "Trông đẹp dzai như này, em là em rung động lắm nhé."
Đẹp trai cool cool một tí cũng được phết cơ mà!
"Cô thấy vô dụng thôi, tổng đạo diễn phải hài lòng mới được," Đạo diễn Cát đang định lấy thân mình hướng dẫn động tác đa tình động lòng thì liếc thấy tổng đạo diễn vòng sang kiểm tra tiến độ, lập tức im bặt.
Ông bác Bặc đi đến trước máy quay, mọi người chào hỏi theo bản năng.
Ánh mắt ông rất oai nghiêm, đầu tiên quan sát lần lượt bối cảnh xung quanh, mặt mũi diễn viên quần chúng rồi mới nhìn sang đôi thiếu nam thiếu nữ ở đây.
"Cảnh mẫu đâu."
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng bật lên cho ông xem.
Chạy hết một đoạn, ông bác nhìn sang Tưởng Lộc.
"Cháu không muốn diễn à?"
Tưởng Lộc quay mặt ra chỗ khác.
Chưa yêu ai bao giờ, ép gồng không gồng được.
Đạo diễn giơ loa lên.
"Trầm Trầm, sang đây."
Tô Trầm ở trên cao dạ một tiếng rõ kêu, mặc long bào cỡ nhỏ chạy bịch bịch bịch xuống.
Nhìn qua trông thấy cả bạn mới bạn cũ đều ở đây hết, chào hỏi mọi người siêu hớn hở.
Ở đây nhiều người quá, Trịnh Miên cũng ngại không tiện vồn vã, chỉ im ắng vẫy tay đáp lại bé.
"Đọc qua kịch bản, được chưa." Bặc Nguyện giở kịch bản, ung dung nói: "Làm mẫu cho anh giai đẹp trai của cháu."
Thư kí trường quay làm động tác vỗ tấm chập bắt đầu, Tô Trầm mặc long bào ngồi luôn bên cạnh, nhấc tay nâng cốc rượu lên.
Phó đạo diễn nhỏ giọng lẩm nhẩm ngoài ống kính: "Bé con chưa tròn 12 nữa, liệu có diễn được cảnh tình cảm không?"
Đạo diễn luống tuổi bật cười.
"Chưa chắc đã diễn được yêu đương. Nhưng mặt cảm xúc thì trước nay thằng bé đều nghiền ngẫm thấu suốt."
Khoảnh khắc này, Tô Trầm ngước lên chạm mắt với cô gái, ánh sáng trong mắt thoáng rung rinh, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Quay lại cúi đầu nhấm nháp rượu, tủm tỉm lặng im.
Đạo diễn Cát xem mà tim đập bình bịch, vỗ Tưởng Lộc đang đứng ngoài một cái rõ mạnh.
"Mày mở mang chưa hả cháu?"
Tưởng Lộc đã quen làm học sinh ưu tú, ừm một tiếng cho qua.
Không phải cậu không biết cách.
Cậu chỉ không muốn thôi.