Ngày 26 tháng 7, Tô Trầm chính thức đóng máy, tổ kia của đoàn phim vẫn đang đi quay bên ngoài, không về kịp.
Tô Trầm không lên tiếng hỏi song người đại diện là chú Cát cũng chủ động nhắc, bảo là phần kĩ xảo và hiệu ứng của mùa cuối đều đã bắt đầu khởi động sản xuất, Tưởng Lộc phải bay qua lại khắp nơi suốt, chắc sẽ là người nghỉ ngơi muộn nhất trong số toàn thể đoàn phim.
Hôm vai chính đóng máy vẫn cứ ngập pháo hoa hoan hô và tá lả những bức ảnh chụp chung làm kỉ niệm.
Tô Trầm thấy Tùy Hông ôm bó hoa Tưởng Lộc nhờ đưa tới đoàn, bèn liếc thêm một lượt ra phía ngoài đám đông, xác nhận là anh không quay lại thật.
"Đây là lay ơn đúng không, chọn màu chuẩn thế, cứ như ánh bình minh ấy." Tùy Hồng ôm hoa cảm thán: "Đạo diễn Tưởng vẫn chu đáo ghê, đưa hoa đến từ sáng sớm."
"À đúng rồi, lần này em về Thời Đô trước thằng bé, vụ tặng diều đưa cho chị ha hay như nào?"
Thiếu niên đưa mắt về, cười lắc đầu.
"Em để ở cửa phòng anh ý là được ạ, cô lao công không vứt đi đâu ạ."
"Ừ, thế có việc gì cần thì cứ bảo chị nha."
Dọc đường về khách sạn thu dọn hành lý, Tô Trầm ngồi trên xe ngoái lại trông khung cảnh trôi dần về sau, cùng đám đông vẫn đang tập trung quay phim.
Cậu ôm bó hoa, thấy gió hôm nay to quá.
Đoàn phim luôn luôn sôi nổi, nhưng chỉ một người có thể làm tan chảy cái lạnh tanh trong lòng cậu.
Món quà đóng máy áp chót dành cho đối phương là một con diều hình sói xám.
Cánh diều hình thù mới lạ được làm giống y như thật, còn gắn cả cái đuôi dài thượt lúc lắc theo gió.
Lúc con diều đến tay, Tô Trầm còn tưởng tượng xem đối phương sẽ cười như nào khi nhận được nó.
"Có phải chó đâu, sao phải vẫy đuôi làm gì!"
Song cuộc đối thoại trong dự định chẳng hề diễn ra, hai người nào có gặp được nhau.
Căn phòng đối diện trông như thể đã chuyển hẳn đi, cánh cửa không mở ra thêm lần nào nữa.
Cuộc gọi đêm khuya hôm trước vừa giống đang kiềm chế cực độ, vừa giống như đã bất chấp tất thảy.
Thiếu niên cầm con diều bước đến trước cửa phòng anh, thử đưa tay gõ cửa.
Liệu tình cảnh lần trước có tái diễn, thực ra anh vẫn trốn ở đây suốt, lại đang bù đầu với công cuộc làm phim bí mật nào đó không?
Hành lang trống trải lặng thinh, còn chẳng có ai tình cờ đi ngang.
Cậu rất khó chịu với cái cảm giác im ắng tách biệt ở một chiều không gian khác này, thấy mình như đã biến thành cái người mất thính giác tạm thời.
Kì dị thật sự. Nỗi nhớ nảy nở cắm rễ, mọc ra những chiếc gai nhọn giống trên thân dây leo khiến người ta nhấp nhổm không yên.
Không phải do cậu có việc gì bắt buộc cần nói đâu, chỉ là cứ muốn gặp Tưởng Lộc, đứng bên cạnh người ấy, kể cả cùng ở trong một căn phòng thôi cũng đủ rồi.
Cái nôn nóng khó lòng xua đi tựa một cơn sốt, thiêu cháy bức bối trong lồng ngực.
Thiếu niên cầm con diều đứng thẩn thơ mãi ở hành lang, như đã quên mất mình sang đây làm gì.
Chờ lúc tỉnh hồn lại, cánh cửa đối diện vẫn im lìm như thế.
Tô Trầm treo diều lên tay nắm cửa, định gửi tin nhắn rồi quay về.
[ Anh Lộc, diều để ở cửa, em nhớ anh nhiều lắm. ]
Đánh chữ xong nghĩ ngợi, xóa hai chữ đầu tiên đi, rồi xóa nốt cả năm chữ cuối.
Cậu nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu, chỉ gửi mỗi bốn chữ ở giữa.
Anh Lộc, em để con diều tặng anh ở cửa rồi nhé.
Mấy chục ngày không gặp nhau rồi đấy, em cứ cảm giác đoàn phim thiếu mất cái gì.
Thỉnh thoảng trông thấy anh qua ảnh chụp của người khác trên vòng bạn bè, em sẽ nghĩ là, hàng bao nhiêu lần ngắm nhìn em trong ống kính, anh sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.
Anh Lộc, em muốn gặp anh quá.
Anh biết tính em mà, nói ra một câu thế này... tức là em phải nín nhịn nhiều ngày lắm rồi đấy.
Tối hôm ấy nghe thấy anh bảo nhớ em, em vui lắm.
Những ngày không gặp anh sao cứ như bị sốt, cảm giác đâu đâu cũng sai sai.
Em mới là cái đồ ấu trĩ ha.
Điện thoại rung một nhịp, đối phương trả lời rất nhanh.
[ Cảm ơn nhe, nghỉ phép vui nhé. ]
Cuối cùng bao nhiêu lời dập dềnh trong đầu Tô Trầm vẫn chẳng chảy vào điện thoại.
Cậu tựa vào cánh cửa đóng kín của Tưởng Lộc, đánh vào khung trả lời là nhớ anh nhiều lắm, rồi xóa đi, rồi lại viết, lại xóa.
Động tác lặp đi lặp lại vô nghĩa, đột nhiên thiếu niên khựng lại.
Ngón tay cậu đứng yên trên bàn phím 9 số đang viết bốn chữ ấy, nhớ ra con số tương ứng của từng kí tự.
6265, nhớ anh nhiều lắm.
Cậu bừng tỉnh, xoay phắt người, nhìn về chiếc khóa cửa với mật mã chưa từng đổi thay.
Ngón tay ấn vào bốn con số kia một lần nữa.
6365, nhớ em nhiều lắm.
Những con số trên khóa điện tử lần lượt phát sáng, như tấm lòng một ai đó khác đã được nhấn mạnh lặp lại vô số lần, giờ phút này đáp lời bằng một tiếng cách, rồi bật mở.
Cửa đã mở ra.
Tô Trầm đứng phía trước cánh cửa chậm rãi hé mở, trông thấy căn phòng lâu lắm chưa có dấu người, tự dưng rất muốn bật cười vì cái giờ phút này, rồi lại muốn rơi nước mắt cho cả hai.
Cậu cầm con diều bước vào trong, như một người khách nhận được thiệp mời.
Lần luộc chè trôi nước cho Tưởng Lộc, tuy biết mật mã nhưng mãi cậu chẳng hiểu ý nghĩa tương ứng của nó là gì.
Giờ đây đã hai năm trôi qua, mùa thứ tám cũng sắp đóng máy hết rồi, cuối cùng cậu đã mở cánh cửa này ra, tựa đặt chân vào chốn sâu nội tâm chưa bao giờ niêm phong của đối phương.
Phòng để đóng kín lâu quá, nhân viên dọn phòng làm theo lời nhắn, không hề tự tiện vào trong.
Một mình Tô Trầm phải mở cửa thông gió cho cả căn phòng to đùng, dọn hết chỗ đồ ăn quá hạn nổi mốc trong tủ lạnh cho anh, rồi sắp xếp lại chỗ sổ tay giấy nhớ còn chưa kịp sửa soạn trên mặt bàn.
Sau đó, cậu cầm theo con diều đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh như linh cảm được điều gì.
Bố cục các phòng suite trong khách sạn tương tự nhau, đều có phòng ngủ phụ và phòng làm việc, các căn phòng khác nhau sẽ được các khách lưu trú khác nhau cải tạo thành nhiều loại phòng công năng.
Nằm ở vị trí tương ứng với gian sưu tầm của Tô Trầm là một căn phòng để đồ, không hề có khóa.
Ở trong có mấy chiếc két sắt, chắc để đặt hợp đồng, sổ sách hoặc các tài liệu bảo mật khác.
Ngoài ra còn rất nhiều hộp để đồ được đánh số rõ ràng, trong ấy đựng các loại băng gốc, phim tài liệu, phim dựng mẫu lẫn số lượng lớn các đĩa bản sao phần mềm kĩ xảo.
Nhưng tất cả đều chỉ là thứ yếu.
Điều quan trọng nhất là, khu vực cao nhất đang treo bảy cánh diều.
Từng con diều đều được bọc màng nylon rất cẩn thận, có cả chữ viết nho nhỏ san sát trên lớp gói mỏng.
Tô Trầm ngửa đầu ngắm nghía thật lâu, do ở trên cao quá nên đọc được nét chữ cũng khá vất vả.
[ Được tặng năm 2010/ Lúc ấy Trầm Trầm đang giận mình >-<, hem sao, anh trai vẫn thích nhóc lắm. ]
[ Được tặng năm 2009/ Cuối cùng cũng được giải thoát rồi, hôm nay năm nay rất rất khó khăn. Cũng may là đã vượt qua. ]
[ Được tặng năm 2008/ Một năm nhận liền tù tì hai con diều, diễn sắp ói đến nơi. Hôm nay Trầm Trầm cười đáng yêu quá. ]
...
Cậu kiễng chân lên đọc từng tí một, như đang mượn những cánh diều trôi ngược dòng về từng giai đoạn quá khứ.
Và cũng gặp được cả nụ cười êm ái của người viết chữ phía sau con diều kia.
Dường như cậu đã nghe thấy Tưởng Lộc nói thích nhiều lần lắm, chỉ chưa tự tai đón nhận bao giờ thôi.
Nói với người đại diện, với ống kính máy quay, với chè trôi nước cậu luộc, với từng cánh diều một.
Nói từ lần này sang lần khác, tự nhiên mà thẳng thắn, chẳng hề biết chán.
Thích, thích lắm.
Thiếu niên nhấn nút gọi, tựa vào tường, vẫn cứ ngửa cổ ngắm nhìn trần nhà đẹp đẽ tựa một tác phẩm nghệ thuật.
"Tưởng Lộc, anh biết giờ em đang ở đâu không."
Âm thanh trong điện thoại lẫn cả tiếng rẹt rẹt xì xì của máy hàn điện.
Tưởng Lộc bước vài bước ra xa, duỗi người thả lỏng.
"Trên đường ra sân bay à?"
"Không, em đang ở trong phòng làm việc của anh." Tô Trầm chậm rãi nói: "Trùng hợp quá, tự dưng em hiểu ra mật mã phòng anh rồi."
Đầu bên kia điện thoại im bặt một hồi, rồi tiếng cười còn nồng đậm hơn.
"Chữ anh trai viết đẹp không?"
"Ừm..." Tô Trầm ngước nhìn đám diều, cất tiếng nói mà cả đôi mắt cũng cười theo: "Em trông thấy hết cả rồi."
"Nhóc đoán chậm quá." Tưởng Lộc đang cằn nhằn nhưng thực ra giọng cực kì âu yếm: "Cơ mà cũng đúng, lúc nào số lần anh nhớ nhóc cũng nhiều hơn một tí, toàn đi trước thôi."
"Anh vẫn đang thống nhất hợp đồng với bên kĩ xảo, không kịp về xem cảnh đóng máy cuối của nhóc."
"...Em nhớ anh lắm." Tô Trầm cầm điện thoại, thỏ thẻ: "Anh Lộc, thực sự là lâu lắm chưa gặp nhau rồi."
Cậu không giấu giếm, không kìm nén bản thân mình nữa.
Giọng nói như một bông tuyết ngày xuân, chầm chậm tan chảy giữa ấm áp, mềm mại trong vắt.
"Tháng 10 anh về," Tưởng Lộc cười khẽ: "tuy công việc vẫn lu bu đến cuối năm cơ, nhưng chắc chắn anh sẽ tìm thời gian về gặp nhóc."
"Anh có đưa em đi thi năng khiếu không?"
"Có chứ, anh đã đồng ý với nhóc rồi mà."
Tô Trầm dài giọng ừa một tiếng, không nỡ cúp điện thoại.
"Sắp về rồi, nhóc về Thời Đô nghỉ một thời gian đi, từ từ chuẩn bị ôn thi nữa."
Tưởng Lộc vướng công việc phân thân không xuể, lúc này cũng chỉ biết nhờ điện thoại để lại gần cậu thêm chút nữa: "Đến lúc ấy rồi gặp."
Cuối cùng những đụng chạm của cả hai cũng trở nên chân thật mà dịu dàng, nhưng vẫn chẳng đủ thỏa mãn.
Thực sự không đủ.
Hình như bây giờ nói thêm một câu thôi, cũng sẽ thành kéo lấy đối phương đi đặt vé ngay lập tức để bay sang, gặp nhau, hôn lấy nhau, làm bất cứ việc gì.
Tô Trầm áp mu bàn tay vào má giảm nhiệt, lôi lí trí ra ép mình kết thúc cuộc trò chuyện.
"Vâng, đến lúc ấy rồi gặp."
Tầm tháng 7 tháng 8 là đúng vào đợt nghỉ hè.
Lúc đón Tô Trầm về, như thường lệ Tô Tuấn Phong phải bật mí trước là bữa tiệc chuẩn bị sẵn ở nhà có những món gì ngon đã, đang nói dở xong nhớ đến cái gì, tiếng cười lại thành ra kiểu hơi cười trước nỗi đau của người khác.
"Lần trước ba đến trường bàn bạc vụ thi năng khiếu của con còn thấy các bạn xếp bài tập về nhà đợt nghỉ hè cho con đấy."
"Kì 2 lớp 11 rồi mà, đúng là lắm bài ghê." Ông ba minh họa độ dày khoảng tầm 1 cm: "quyển bài tập với đề luyện chồng lên nhau, phải nhiều như này này."
Tô Trầm đang dạy em trai cách thắt khăn quàng đỏ, nghe thế lại nghĩ tới việc khác: "May là có các bạn giữ hộ ạ, nghe bảo có cả hội đầu cơ bán lại đề thi của trường con nữa mà."
"Mấy hôm nữa con rủ các bạn về nhà chơi được không ạ?"
"Được quá ấy chứ, hôm đấy để ba với mẹ con dẫn Ổn Ổn đi chơi, mấy đứa muốn chơi đến mấy giờ cũng được."
"À đúng rồi, còn cái này nè." Tô Tuấn Phong giơ tập tài liệu lên, đưa bản viết tay đã photo cho Tô Trầm: "Đây là bộ 5 đề, cũng là tác phẩm tâm đắc từ cô Tưởng của con nha."
"Dạy anh Lộc của con xong cô Tưởng có vẻ thích thú với cái món này phết, dạo này còn hợp tác ra tuyển tập đề với nhà xuất bản sách tham khảo đấy, chắc sẽ bán chạy lắm cho xem."
Tô Trầm rút tập đề ra ngó nghiêng, cảm nhận được tình yêu nặng trĩu đến từ cô Tưởng.
"Con... con nhắn tin cảm ơn ngay đây ạ."
Tô Tuấn Phong tập trung lái xe dọc đường, thi thoảng nghía thử hai con trai đang đùa nghịch với nhau trong kính chiếu hậu, cực kì cảm khái.
"Mỗi năm gặp con mấy đợt đứt quãng, lần nào cũng thấy cao vọt hẳn lên, mãi chưa kịp quen."
"Con còn nhớ cái hồi đi thử vai không nhỉ, ba với mẹ còn bế con trong lòng chợp mắt được đấy, bây giờ phải tầm mét tám rồi ha?"
"Hơn rồi đấy ạ," Tô Trầm cười nói: "giờ là 1m82 ạ."
"Ô, thế đúng là sắp vượt cả ba rồi," Tô Tuấn Phong ngoái lại nhìn con trai lớn xong duỗi tay sờ lên đầu mình: "trường giang sóng sau xô sóng trước, mấy năm nữa ít nhất con phải m85 ấy."
Ổn Ổn đã sắp lên tiểu học, lần nào gặp anh trai cũng ngồi lì trong lòng anh như con koala.
Bạn bé hoạt bát hiếu động nhưng được dạy bảo rất biết điều nghe lời, xong người toàn tỏa ra mùi sữa thơm phức nữa chứ.
Trong lúc nói chuyện, bé con đã thắt chiếc khăn trước ngực thành một cái nơ, rồi ngửa cổ lên đầy đắc ý.
"Anh, trông nè!"
Tô Trầm dở khóc dở cười: "Không phải như thế... anh dạy lại lần nữa cho nào."
Tô Tuấn Phong thấy tình cảm giữa hai anh em luôn rất gắn bó, vui vẻ cười nói: "Thì con đang đóng phim đó, nên cứ có cơ sở năng khiếu tuổi thơ, rồi cả công ty nghệ thuật liên hệ với nhà mình."
"Trao đổi về Ổn Ổn ạ?"
"Ừ, họ bảo có thể đài thọ trọn gói đầu đuôi, thậm chí từ năm đẻ Ổn Ổn ra đã có người tìm đến tận nhà mời đóng phim, đảm bảo chuẩn bị vai diễn liên tục từ 1 tuổi đến 12 tuổi dành riêng cho thằng bé luôn."
"Ba với mẹ con nghĩ ngợi cân nhắc mãi, thấy là phải tôn trọng lựa chọn của chính em con."
"Nếu thằng bé thích hát hò nhảy múa thì hoàn toàn có thể phát triển theo hướng đó."
Bạn bé đang rúc vào cạnh anh trai, nghe thế lên tiếng giòn giã: "Nhưng con muốn lái máy bay cơ!"
"Chính xác." Tô Tuấn Phong nhún vai: "Em con thì kiên quyết muốn đi theo lối đấy, chẳng hiểu 10 năm sau sẽ như nào nữa."
Tô Trầm bỗng thở phào nhẹ nhõm, thấy thật may mắn.
"Mới đầu lúc nghe tin có em con cũng lo. Lo là sau này sẽ liên tục có người so sánh con với em, hoặc là bắt nạt thằng bé vì con."
Tô Tuấn Phong nhớ lại những bận tâm của hai vợ chồng lúc hay tin vợ mang thai lần hai, cũng thấy sờ sợ.
"Chỉ mong việc này không gây áp lực gì cho con thôi..."
"Cũng ổn mà ạ?" Thiếu niên véo gương mặt bạn nhỏ: "Ổn Ổn đáng yêu như này, anh trai luôn luôn mê lắm đó."
"Anh ơi thơm thơm!"
Tô Trầm cúi đầu, được thơm một cái rõ kêu vào má.
Tiếng cười rộn ràng sưởi ấm cả xe.
Sau khi về Thời Đô, một loạt hoạt động phỏng vấn quay chụp quảng cáo được xếp vào thời khóa biểu.
Có lẽ do trước khi từ chức chị Linh đã bàn giao tỉ mẩn hoàn chỉnh nên chú Cát không sắp lịch quá kín, hàng tuần chỉ làm việc 3 hôm, thời gian còn lại được tự do phân bổ tùy thích.
Xuất phát từ nhiều lí do khác nhau, Tô Trầm mời các bạn từ cả cấp 2 cấp 3 đến nhà mình chơi, tổng cộng có 8 bạn được mời gồm cả bạn nam bạn nữ.
Gia đình cậu cực kì ủng hộ buổi tụ tập nho nhỏ thế này, còn dành thời gian chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn vặt nước hoa quả rồi cả boardgame, trang hoàng cho phòng khách rất là tươi tắn phấn chấn.
Lúc được mời các bạn đều hơi ngài ngại, nhưng cuối cùng vẫn có mặt đông đủ, còn lũ lượt mang theo bao nhiêu là quà.
Trong số 8 bạn này có những bạn chưa quen nhau, nhưng trẻ con tầm tuổi ấy thì chỉ cần vài ba chủ đề chung là sẽ dễ dàng bắt nhịp tán gẫu, vấn đề cũng chẳng có gì đáng ngại.
Mọi người xúm vào chơi Cờ tỷ phú cả Người sói với nhau, bàn tán chia sẻ những câu chuyện về trường lớp và đoàn phim đầy tự nhiên, bầu không khí rõ là sôi nổi.
"Lớp ông là thầy Cường dạy hả! Thầy ý giao bài tập keo vãi!! Lần nào cũng dứ dứ cho mỗi mấy câu, như kiểu không nỡ để học sinh làm ý!!"
"Ê ê, Tô Trầm tháng 9 mà cậu đi học là được thấy chủ nhiệm lớp mình múa bụng công khai rồi đấy, đợt thi cuối kì thầy ý đánh cược xong thua bọn mình hahaha!"
"Múa bụng á?! Thế tớ tình nguyện góp váy lá cọ luôn!!"
"Mà nói chứ đợt này có kiểm tra bài tập hè không nhở, không kiểm tra là tôi chả muốn làm đâu..."
"Nào nào nào, để tớ hướng dẫn cho, ai chưa biết cứ để tạm đó!"
Tô Trầm ngồi ở vị trí gần chính giữa, lắng nghe rất chăm chú, lặng lẽ làm quen dần lại với một cuộc sống khác, ở một thế giới song song khác thuộc về mình.
Xét cho cùng ở đoàn phim đa phần vẫn là người lớn. Cậu rất thích không khí khi tiếp xúc với bạn đồng trang lứa, nhưng hiếm khi có cơ hội.
Mọi người thấy cậu có vẻ thích nghe, bèn chủ động chia sẻ đủ loại chuyện lớn nhỏ loanh quanh trong trường suốt một năm nay.
Ví dụ như có bé mèo hoang chạy vào hội trường nghe chủ nhiệm khối phát biểu nè, tiết sinh có ai làm tim lợn bị nổ bắn đầy nước tung tóe mọi người nè, rồi cả mấy vụ thí nghiệm siêu ngầu siêu ảo trong giờ hóa nữa.
Ở chiều ngược lại, mọi người cũng rất tò mò về nhịp sinh hoạt thường ngày của Tô Trầm.
Dù ở trường đã âm thầm hỏi thăm một lượt rồi, nhưng mới chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
"Bây giờ chắc đoàn phim quay gì cũng dùng phông xanh hết nhỉ?"
"Tớ muốn hỏi bộ thứ 7!! Tử Chân nhà tớ ngỏm thật rồi hả!! Huhuhu Tử Chân ơi!!"
"Tôi tò mò vãi, ăn uống ở đoàn phim sẽ như nào nhỉ..."
Nhắc đến buffet tự phục vụ cái là tất cả các bạn đều trưng ra biểu cảm ngưỡng mộ y hệt nhau.
"Ăn buffet, đã dã man luôn ạ!"
"Ở trường ăn gì cũng phải quẹt thẻ thôi, giá thịt đắt nữa chứ, xót quá trời đất."
"Sướng quá đi, tớ cũng muốn thử ghê..."
Tô Trầm chọn mấy bức ảnh cho mọi người xem, bổ sung: "Thực ra ăn nhiều quá... cũng thấy ngấy á."
Có bạn tia ngay thấy nhân vật chính: "Bữa trưa có bồ câu nướng với pizza kìa!"
"Tớ trông thấy sushi nữa!!"
"Anh Trầm ông có thiếu phụ kiện dựa hơi không, kiểu đứa nào 1m7 biết nói tiếng Anh ăn khỏe ấy!!"
Cả nhóm vừa ăn vừa tám chơi cả buổi chiều, đến tận chập tối mới tiếc nuối chào nhau ra về.
"Khai giảng gặp lại nha!!"
"Huray, tớ có Weixin của anh Lộc rồi!"
"Chụp chung thêm cái nữa đi, thankiu! Mẹ tớ thích cậu dã man ấy!!"
Chờ mọi người về hết, Tô Trầm dọn dẹp các thứ trong phòng khách thì nghe thấy tiếng bố mẹ đi mua đồ về chào hỏi các bạn ở dưới nhà.
Bạn bé chạy bịch bịch bịch lên cầu thang, lúc trông thấy anh trai mặt mũi còn đang đỏ phừng phừng: "Có phải anh Lộc đến không ạ!"
"Mô hình máy bay lần trước anh Lộc gửi cho em em lắp xong rồi ạ, đấy là tiêm kích P-51!"
"Có cả F-20 với F-23 nữa! Cũng tô màu xong hết rồi ạ!"
Tô Trầm còn đang thay túi rác dở, thuận miệng giải thích: "Không phải đâu, ấy là bạn cấp 2 cấp 3 của anh... Em bảo anh Lộc hay gửi mô hình cho em á?"
Ổn Ổn tung tăng gật đầu: "Vâng ạ! Anh Lộc còn bảo chờ em vào cấp 1 xong sẽ dẫn em đi xem triển lãm mô hình máy bay ạ!"
"Đỉnh quá đi mất ——" Tô Trầm giả vờ ghen tị, làm ra cái mặt sầu não: "Anh còn chưa nhận được quà bao giờ!"
Ổn Ổn lập tức luống cuống, lại chạy lạch bạch về phòng mình, ôm một mớ mô hình máy bay thường ngày em bé giữ gìn nhất ra.
"Tặng anh ạ!!"
Tô Trầm làm động tác định cầm lấy, thấy đôi mắt bé con cứ sáng ngời lên.
"Nhóc không thấy tiếc à?"
"Em làm hỏng mấy lần liền rồi ạ," Bé nhỏ thật thà đáp: "tặng anh cái này ạ! Chúc mừng anh trai năm nay cuối cùng cũng tan làm ạ!!"
...Đúng là đáng ăn mừng thật chứ.
Tô Trầm không đùn đẩy mà cẩn trọng nhận quà, đặt vào vị trí nổi bật nhất trong phòng học của mình, lắng nghe bạn bé kể những thông tin dạng như mẫu mã số hiệu phạm vi tấn công của máy bay, vừa hãnh diện vừa tự tin.
Ổn Ổn kể được một nửa, thấy anh trai cười tủm tỉm nhìn mình, cảm giác được khích lệ nhiều lắm, bèn bật mí: "Với cả ạ, em từng hỏi anh Lộc là hôm nay anh trai em đang bận làm gì đó."
"Ớ?" Tô Trầm tò mò nói: "Anh ý bảo sao?"
"Anh Lộc khen anh lâu ơi là lâu!" Bạn nhỏ nhanh nhẹn hồi tưởng: "Anh ý bảo anh học lời thoại nhanh hơn tất cả mọi người luôn, lúc nhập vai thì như tinh linh ấy, với cả còn là người thông minh nhất đoàn phim nữa ạ."
"Anh Lộc còn bảo em là, anh Trầm đóng phim chưa bao giờ sợ khó sợ khổ, thực ra anh ý xót anh lắm đó!"
Đúng là tư duy của bé nhỏ rất mạch lạc, bi ba bi bô kể ra một nùi tràng giang đại hải không sót cái gì, Tô Trầm nghe mà mặt cũng nóng bừng.
"Được rồi được rồi, nghe đến đây là đủ rồi á."
Ổn Ổn còn chưa tường thuật hết thì thiếu niên đã sắp không yên được nữa, dở khóc dở cười: "Bình thường hai người cứ nói cái gì thế, sao mà nhắc anh nhiều vậy."
Bạn bé gật đầu rõ mạnh, biểu cảm tràn đầy ước ao.
"Mẹ bảo sang năm là anh đi học đại học rồi ạ."
"Có phải nếu em đi học tiểu học là sẽ ở ngay cạnh đại học không ạ? Đến lúc đó ngày nào cũng được gặp anh đúng không ạ?"
"Cũng chưa biết được," Tô Trầm vuốt mái tóc mềm mại của Ổn Ổn: "nhưng anh sẽ thường xuyên về nhà, đến lúc ấy mình chơi trò chơi với nhau nhé."
Vốn dĩ cậu định nói thêm một câu, anh Lộc cũng sẽ sang nhà mình chơi.
Nhưng rồi nghĩ đến những thay đổi có thể sẽ xảy ra trong tương lai, lại nuốt câu ấy vào bụng.
Nếu sau này mà comeout... e rằng cái tên ấy sẽ trở thành một từ cấm kị trong nhà.
Tô Trầm không kìm được bắt đầu nghĩ ngợi, ba mẹ đều là người có trình độ học vấn cao, không biết sẽ phản ứng ra sao trước sự việc thế này.
Ít nhất hai đứa từng liều đến cùng một lần với chị Linh.
Có lẽ ngay khi sự việc lần đó diễn ra, Tưởng Lộc đã chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ.
Thế còn... mình thì sao?
Mãi lâu cậu không nói gì, Lương Ổn mới ngẩng lên nhìn cậu.
Bạn bé thường rất nhạy cảm với những thay đổi tâm trạng, duỗi tay ra sờ vào gương mặt thiếu niên.
"Sao anh lại không vui thế ạ."
"Nếu... anh bảo là, nếu nhé." Tô Trầm nói rất nhỏ: "Sau này mà anh Lộc không bao giờ đến nhà mình nữa, liệu em có nhớ anh ấy không."
Lương Ổn thảng thốt bàng hoàng: "Anh Lộc sắp chết rồi ạ!!"
"Không phải," Tô Trầm cười phụt: "chắc là vì công việc nên phải đi đến một chỗ thật là xa, kiểu công tác các thứ."
Lương Ổn đáp ngay tắp lự: "Thế em sẽ lái máy bay đưa anh đi gặp anh Lộc!"
"Kể cả anh Lộc đi đến Nam cực thì em cũng dẫn anh đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được thôi ạ!"
Thiếu niên cúi người thơm má em trai.
"Được, đến lúc ấy mình đi cùng nhau ha."
Tháng 9 đã tới, "Đêm Trùng Quang" lên sóng đúng hẹn, xuất hiện trên các đài truyền hình lớn một lần nữa.
Nhưng lần này khác với mấy mùa trước, do hiệu ứng lan truyền nhờ teaser mang lại tốt đến độ khác thường, lượng người xem hôm ấy đã vượt luôn mốc 800 triệu.
Lúc con số này được công bố thì hotsearch Weibo cũng đồng loạt nhảy lên đỉnh bảng, khiến các tài khoản blogger phải rơi vào giai đoạn đua nhau cày cuốc, bạt mạng ké miếng sức nóng mong đu đỉnh cùng số liệu, đạt mốc chục ngàn lượt share nhờ cắt ghép hình ảnh mổ xẻ tình tiết phim nhanh nhất có thể.
#"Đêm Trùng Quang" trăm triệu lượt xem#
#Đêm Trùng Quang của Cơ Linh đạo diễn#
#Nguyên Cẩm Đẹp tới lên tiên#
#Lượt xem "Đêm Trùng Quang" vượt 500 triệu#
Các tag hot search lũ lượt nối nhau, người đọc cũng phải hoa hết cả mắt.
Song hơn cả thì phần lớn mọi người đều đang ở vào trạng thái song song, màn hình to để bật phim, đồng thời còn phải lướt điện thoại cường độ cao để hóng hớt vui chung với đề tài, hai bên đều sấp mặt không kịp trở tay.
Cảm nhận đầu tiên của mọi người về mùa 8 chính là, đốt tiền đáng quá đi mất.
Rõ ràng hồi trước tin vỉa hè bảo là do rating flop quá nên phía đầu tư cắt giảm hẳn khoản vốn cho đoàn phim rồi cơ mà, theo lí thuyết thì bộ này cũng không khá hơn được là bao chứ nhỉ.
Nhưng mọi thứ từ OP đến bối cảnh trường quay đều đẹp sửng sốt đến độ cắt khung hình liên tiếp cũng đủ làm hình nền màn hình máy tính.
Cảnh quay mở đầu bộ thứ tám là Hoài Kinh sau khi dời đô, sức tưởng tượng mãnh liệt đem lại cơn rung chấn thị giác rúng động người xem.
Hoàng cung chú trọng vào vẻ hoành tráng vĩ đại, vườn tược thì là cây cầu lạch suối, thường sẽ sử dụng hai phong cách mỹ thuật trái ngược nhau.
Nhưng Hoài Kinh dưới ống kính của Tưởng Lộc lại là tòa thành của nước và cầu.
Cái thơ của liễu rủ khói sóng, cái đẹp của tuyết đọng cầu cong, tất thảy cùng hòa quyện tinh tế vừa vặn trong từng góc nhỏ nhoi.
Dù chỉ là một chú vịt quẫy đuôi bơi ngang khung hình tĩnh, thì khoảng thành cổ chiếu bóng loáng thoáng dưới mặt nước cũng tươi đẹp tới độ rung động lòng người.
Rất đông người xem phải thảng thốt, không ngờ mỹ học bối cảnh lại tinh xảo được đến khía cạnh này, có nhân viên trong nghề đứng ra tiết lộ, chắc chắn là nước của kinh đô này phải được "chỉnh màu" rồi.
Mọi người đều biết, kênh mương bị ô nhiễm thường hay là màu xanh lục đậm và đục.
Muốn cải thiện chất lượng nước lên mức độ sao cho người ta liếc thoáng qua đã liên tưởng tới Giang Nam trong veo thì phải xử lý cố định ít nhất nửa năm đổ lên, trông cái là biết có chuyên gia hướng dẫn.
Bối cảnh thành Hoài Kinh kết hợp rất nhiều khung cảnh thanh thoát từ tranh cổ, lan tỏa phóng đại cái đẹp từ nhà cửa phố phường, nhánh lan cành trúc, khán giả xem phim mà chỉ mong mua vé vào cửa đến đó sống một thời gian, cảm nhận niềm vui như nhân vật trong tivi.
Những cảnh quay cung thành đan xen hư thực thì càng khiến người ta phải thốt lên tuyệt vời.
Đằng cao là thác trời phủ mái hiên, giữa không trung có hành lang nối gấp khúc.
Vẻ nghiêm trang cổ kính của hoàng cung cũ được làm mới chuyển mình nhờ ngôn ngữ đá hoa nhịp cầu dòng nước, hé góc cửa sổ sẽ thấy những tiểu tiết nhỏ xinh, ngắm từ góc xa sẽ được chứng kiến toàn cảnh hoa lệ choáng ngợp.
Hoài Kinh trong sách được phô bày ra trọn vẹn, mái ngói lưu ly long lanh tỏa sáng giữa trời xanh đậm tím thẫm, hoa cỏ nở rộ trên nền đỏ nhạt hồ xanh.
Công cuộc đạo diễn tựa như giải một câu hỏi chủ quan cực kì phức tạp, đứng trước đề bài trông thì tưởng đơn giản ta phải nắm vững từng tiêu chí ăn điểm một, giữ lại toàn bộ chi tiết mà khán giả muốn xem, rồi gọt giũa hết mọi nguyên tố trùng lặp hoặc nhạt nhẽo, nhằm đắp nặn nên tác phẩm hoàn chỉnh chuẩn xác nhất.
Chỉ riêng bối cảnh thôi đã tuyệt đẹp khó lòng dời mắt, đến lượt cách xử lý mâu thuẫn của diễn biến rồi khắc họa hình tượng nhân vật thì càng xuất sắc ngoạn mục.
Quan sát tỉ suất người xem cứ thế tăng tiến ổn định của các đài truyền hình lớn là đủ thấy được phản hồi thực tế nhất.
—— Tập đầu tiên khởi đầu bằng phương pháp đảo ngược dòng thời gian, cách kể chuyện giản lược mạch lạc, để cả ông bà 80 tuổi cũng xem cái hiểu ngay, dần dà mê mẩn.
@Alpaca ăn dâu: Lâu lắm không có kiểu cả nhà cùng nhau ngồi trước tivi xem phim nữa rồi ý... Nhất là bây giờ mọi người đều dùng máy tính cả, lần đầu tiên tivi phòng khách được trọng dụng như này luôn, hoài niệm quá đi thôi, cảm giác hệt như hồi mùa 1 mới lên sóng ấy! Với cả phim cũng siêu hay, chiếu hết 2 tập xong bà ngoại t còn hỏi là còn nữa không con hahahaha! Thật lòng mừng thay cho Đêm Trùng Quang ạ!
@Xuyên Xuyên muốn nuôi chó đốm: Chất!! Tưởng Lộc đỉnh!! Tô Trầm đỉnh!! Chị Văn đỉnh!! Mị hết lời rồi mị đi xem lại lần 2 đây, đã zl!!
@Nguyên Cẩm cười nhiều lên đi mà: Xem xong ngáo luôn, đây là khung hình ngập tràn tình yêu trong truyền thuyết đấy đúng không!! Ôi mẹ ơi ánh sáng kìa trang điểm kìa, hình tượng thê thảm của Nguyên hoàng nhà tui đẹp ngây ngất, cho em ngắm thêm tí nữa mlem mlemmmm
@Một cốc chừng mực: Hay hay hay hay hay!! Thêm nữa đi!! Em mua VIP ạ mấy người chiếu 8 tập 1 ngày được khum??
Yêu là cái rất khó lòng che giấu.
Tình yêu của đạo diễn với bộ phim, tình yêu của đạo diễn với diễn viên, tình yêu của diễn viên với bộ phim và nhân vật, tất thảy đều được ống kính máy quay bắt lấy lưu giữ trọn vẹn.
Ở bất cứ thời đại nào thì khán giả cũng rất sáng suốt, phân biệt được rõ tác phẩm hay dở, cảm nhận được sự kiên trì và gắn bó mà người sáng tạo dành cho nó.
Buổi tối hôm "Đêm Trùng Quang" xông pha tận trời, Tưởng Lộc còn chưa xong hết việc ở chỗ công ty kĩ xảo, 4 sim điện thoại các trợ lý giữ hộ đã bị oanh tạc đến nỗi máy bận suốt mấy tiếng.
Bên kinh doanh quảng cáo không thể ngờ nổi lần này lại vớ bở thế, đếm tiền mờ cả mắt luôn.
Ôi mẹ ơi rating nó tăng vùn vụt như chứng khoán giai đoạn thị trường bò tót ấy, trông mà còn lo màn hình hết cỡ không update được nữa ạ, trên đời có chuyện tuyệt cà là vời thế này thật á?!
Công ty Minh Hoàng chưa ý kiến gì thì đã có thêm một nhóm người ào tới kiến nghị chèn thêm quảng cáo, tăng quảng cáo trước phim, thiết lập thêm quảng cáo giữa giờ, cài sản phẩm vào phim bằng kĩ xảo, mau mau cho họ cũng được ké ít fame với.
Đêm nay tất cả mọi người có hoặc không liên quan về mặt lợi ích đều chầu chực trước màn hình, trợn mắt há mồm theo dõi.
Phim truyền hình làm đến tận mùa thứ 8 mà vẫn còn trỗi dậy hot như này được á??
Không phải cái bộ thứ 6 tan nát đấy à?? Nát thật hay nát giả vậy??
Chả phải khán giả cứ hò hét bảo là không bao giờ xem nữa chúc mừng bỏ phim đó hả, tối nay quay lại hết rồi à? Mà làm sao cảm giác nó còn bùng nổ hơn cả đợt mở màn mùa đầu tiên thế nhỉ!!
Do lượng người chấm điểm quá đông đảo nên trang chủ X-ban cũng sập mất một hồi, lúc khôi phục lại thì công khai số điểm đánh giả luôn.
Mở đầu đã 9,5, cao tới độ vô tiền khoáng hậu.
[HeyJude]★★★★☆: Giảm bớt 1 sao sợ ĐTQ kiêu ngạo. Tưởng Lộc! Ghê gớm đấy!! Đàn ông đích thực thì phải cứng từ đầu đến cuối cho t!!!
[Mị khóc rồi ai khóc thế] ★★★★★: Toàn đang lồng lộn khen trang phục đạo cụ thế để mị khen cốt truyện nào!
[Tươi rói rói rói] ★★★★☆: Tưởng Lộc anh cứng từ đầu đến cuối cho em +10086! Nếu gồng đến cuối cùng nội dung diễn biến đều không sụp em sẽ bù lại ngôi sao này nhe! Không chỉ bù thôi đâu mà còn lôi hết chị chị em em nhà em đi đăng kí tài khoản kéo vào đánh giá nữa, Tưởng Lộc anh nghe thấy chưa!!!
[Yêu mãi không Trầm] ★★★★★: Sao toàn khen Tưởng Lộc hết thế, tui phải tâng Tô Trầm lên mây mới được. Mấy cảnh phông xanh tưởng tượng là đủ biết khó đến mức nào, diễn đỉnh vcl ạ. Từ cái lúc có teaser là tui đã muốn chấm điểm rùi đó, đặc tả ánh mắt thôi mà bộc lộ được cả câu chuyện, bao nhiêu năm rồi năng lực chưa bao giờ sứt mẻ tí nào hết! Trầm nhà tui đỉnh khủng khiếp ạ aaaaaaa chị yêu em [Bắn tym]
Tô Trầm đứng ngoài theo dõi cuộc ăn mừng của khán giả, biết tất thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiện tại những gì được chiếu mới dừng lại ở tập 1 tập 2 thôi.
Đúng như các fan tiểu thuyết đã tiết lộ trong các lời bình phim dài, từ hình ảnh cho đến sức ảnh hưởng của cốt truyện ở các phần mò sách đáy nước hay Huyễn điện cuối cùng nằm dần về sau phải tới mức kịch trần.
Cậu dám khẳng định rõ, tác phẩm đầu tay này của Tưởng Lộc hoàn toàn vững chân.
Tất cả những khen ngợi tán dương còn chưa chạm đến độ cao tột đỉnh nhất đâu.
Đạo diễn mới đạt được trình độ thế này, đã vượt xa mong đợi của mọi người bao gồm cả cậu rồi.
Một lí do rất quan trọng ban đầu từng giúp Đêm Trùng Quang càn quét cả nước và còn bán chạy đình đám ở nước ngoài, chính là nhờ nền tảng vững mạnh nhờ vào sức tưởng tượng.
Từ thế giới quan đến diễn biến cụ thể, rồi đến từng chi tiết cài cắm hay đảo ngược bất ngờ đều đem lại cho người đọc người xem cảm giác biến đổi lên xuống choáng ngợp như chơi tàu lượn siêu tốc, ấy chính là sức hút của bản thân biên kịch Văn.
Còn Bặc Nguyện thì đứng trên độ cao ấy, phóng đại trọn vẹn những ưu điểm của câu chuyện, đưa khán giả vào trải nghiệm lần đầu tiên ngông cuồng trong thế giới kì ảo.
Trời giáng Trùng Quang, vận mệnh xoay vần.
Việc thể hiện những cảnh tượng hùng vĩ hay lật giở những số mệnh cá nhân đều hóa thành vô vàn khung hình vừa cụ thể vừa sinh động trên màn ảnh nhỏ.
Cảm giác chấn động sâu xa của lần đầu chứng kiến đêm Trùng Quang là cái mà rất đông những nhà làm phim tiếp nối về sau không tài nào sánh bằng.
Dù cho Thiệu Hải Duyên cố gắng sao chép, Đỗ Ân tìm cách nâng cấp, cũng khó đạt đến một nửa của Bặc Nguyện.
Đúng chỗ cúp giải thưởng bày đầy ở tứ hợp viện của ông đạo diễn quá cố toàn hàng thật giá thật không thể nghi ngờ.
Trong thời gian vừa rồi, chỉ mỗi Nhan Điện từng một lần chạm tới điểm tinh túy trong quá trình thực hiện bộ phim.
Chị viết lại bí kíp vào sổ tay đạo diễn, chỉ có đúng hai chữ.
[Chân thực].
Chỉ sự chân thực tột cùng nhất mới tạo được rung cảm sâu xa nhất ở người xem.
Cảnh quay gặp rồng giữa mưa mù giúp chị đạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất, cũng dẫn dắt cả Tô Trầm lên tới đỉnh cao.
Giờ đây Tưởng Lộc nhận gậy tiếp bước, giống như tiếp thu kế thừa kí ức và kinh nghiệm của tất cả mọi người phía trước để khiêu chiến một độ cao hoàn toàn mới.
Trước cảnh bùng nổ nổi như cồn, khó tránh những lời xầm xì bóng gió trong ngành, tập 1 vừa mới chiếu xong đã tức khắc có kẻ thò ra kiếm chuyện.
[Thảo luận khách quan, đạo diễn 20 tuổi làm được phim ở cấp bậc này thật ư?]
[Tin sốc! Có vẻ đã thấy sơ hở trong danh sách thành viên rồi! Tưởng Lộc cướp vị trí của phó đạo diễn chứ gì?]
[Tuyển thẳng Hình đế xong giờ chuẩn bị tuyển tiếp đến đạo diễn thiên tài à? Giải trí Minh Hoàng toan tính sao t ở tận Mỹ còn nghe thấy tiếng lách cách đây này!]
Chắc là kiểu con cáo chê chùm nho xanh, hoặc cũng có thể là kiểu cố tình bóc phốt nhằm tranh thủ ké fame, có blogger nhảy ra phân tích thật, phỏng đoán xem có phải phim do người khác làm hộ Tưởng Lộc đứng tên không.
Bản thân Tưởng Lộc đã hơn nửa năm không update Weibo, có vẻ hàng ngày bận quá không được lúc nào rảnh tay, bài đăng gần nhất là nửa đêm úp mì cho thêm hai cái xúc xích.
Hiện giờ phim đang chiếu nóng sốt, hàng trăm vạn fan cũng theo đó ùa vào Weibo của anh bình luận nhắn tin, nhất loạt khen ngợi đỉnh chóp.
Khen Tưởng Lộc xong vẫn chưa đã, fan phim hãy còn phấn chấn sang tiếp Weibo Tô Trầm vui vẻ hợp tác ấn like, sau đó còn khen đỉnh chóp hết một lượt tất cả các diễn viên tham gia bộ phim.
Còn những "Thuyết quay hộ" "Thuyết giành công" thì đều chẳng gây được gợn sóng gì mấy, trái lại bị lêu lêu thêm mấy câu nữa chứ.
"Không phải ảnh quay thì chẳng nhẽ là mày quay?!"
"Góp ít tiền mua VIP đi cưng ơi, nhật kí hậu trường sẽ quay hết toàn quá trình có cả đạo diễn với vai chính đấy, tìm Phim ảnh Sơn Tra là thấy, không được nữa thì chị cho cưng mượn tạm nè."
"Người ta 20 tuổi đã vjp pro thế không được à! Vai chính 15 tuổi đạt Hình đế kia kìa đã thấy người ta tự cao gì chưa!"
Ngược hẳn với đó, ở đầu còn lại là vẻ yên tĩnh tuyệt đối ngoài thực tế.
Tô Trầm vẫn cứ đến lớp như thường, lúc làm bài kiểm tra đầu năm sai mất mấy câu, còn đang lo xem liệu mình có bị chuyển sang lớp khác không đây.
Ở nhà cũng rất tĩnh lặng, ba mẹ đi làm, bạn bé cũng đã đi học tiểu học.
Giá rau quả vẫn y nguyên, vẫn có người bê chậu nước ra cửa tiểu khu lén bán cá mới câu, thế giới vẫn cứ vận hành đều đặn đâu vào đấy.
Nhưng trong thế giới mạng, kẻ cày điên cuồng đang khóc lóc chờ tập mới, nhóm chèo thuyền ship CP thảo luận nguyên tác đã lên tận mấy ngàn lượt trả lời, hàng triệu người đang phấn chấn lướt web hớn hở xem phim, như đang cùng tham gia một màn quẩy online chưa từng có bao giờ.
High thật đấy —— high điên mất thôi!!
Hóa ra niềm vui cày phim hot nó lại tung tăng thế này, bao nhiêu năm nay chưa được trải qua nữa ấy!!
"Đêm Trùng Quang", mấy người vẫn còn hot được hơn nữa đó, đến tập cuối mùa 8 phải phấn đấu nhiệt liệt vào!
Tô Trầm chính thức bước vào giai đoạn lớp 12, cuộc sống trở nên đơn giản ổn định.
Thứ 2 đến thứ 6 ngoan ngoãn đi học, giờ tự học buổi tối sẽ được người đại diện đón đi quay quảng cáo, thi thoảng xin nghỉ tham gia ghi hình show giải trí, các thầy cô đều sẽ thoải mái duyệt cho.
Cứ thế mãi đến tháng 10, lúc đeo cặp tan học đi về, cậu trông thấy phía cổng trường xôn xao.
Bảo vệ đang hò hét cố giữ trật tự, hình như còn có phụ huynh học sinh không kìm được hú lên.
Tô Trầm đeo cặp sách bước về phía trước theo dòng người, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một chiếc TurboS đang đỗ ở ven đường.
Tưởng Lộc đứng dựa vào xe trông vừa bóng bẩy vừa mời gọi, nháy mắt một cái rồi cười toe.
"Anh trai đến đón nhóc tan học nè."