Lúc điện thoại vang lên, bé tưởng là trợ lý giục dậy, lấy gối ụp vào mặt nhì nhằng nghe máy.
"Bé Trầm, ăn cơm chưa nào?"
Nghe tiếng Tô Trầm mở mắt ra ngay, phát hiện ra là bà nội dưới quê gọi lên.
"Bà nội ạ," Bé hỏa tốc ngồi dậy, tiếng cười hơi chột dạ: "cháu đang ngủ trưa ạ, ăn từ nãy rồi ạ."
Giọng bà cụ đầu kia điện thoại rất hiền từ, lúc trò chuyện ngập tràn thương nhớ: "Hôm nay là Đoan ngọ, đã ăn bánh ú chưa đó?"
"Đợt trước bà với ông nội gói cho con nhiều bánh ú lắm, nhờ mẹ con hỏi ai mang qua cho, chắc là vẫn mới lắm đấy."
Tô Trầm ngồi trong ổ chăn, lắng nghe lời dặn dò vụn vặt mà thân quen ở bên kia điện thoại, thoang thoáng thẹn thùng trong lòng.
Thời gian bé về nhà quá ít, khiến cho sự quan tâm đáng ra phải dành cho người lớn mỗi dịp lễ Tết giờ còn chuyển hướng ngược lại.
Thực ra đoàn phim cũng mừng lễ đón Tết, mỗi tội công việc bận bịu quá, nhiều người không rảnh ra mà lo nổi.
Nguyên tiêu có chè trôi nước, Đoan ngọ có bánh ú, không chỉ đủ cả mặn ngọt mà còn có cả kem các vị nhập khẩu từ nước ngoài nữa.
Phần lớn các đãi ngộ này đều quy về cho các vai phụ tuyến 3 4 được tận hưởng thỏa thích, mấy vai chính thường là lịch quay kín quá, nếm thử vài miếng tượng trưng xong lại làm việc tiếp luôn.
Hôm nay thì đặc biệt hơn thế nữa.
Bé không chỉ phải diễn tay đôi với Giang Yên Chỉ, mà còn phải quay cảnh có lời thoại dày nhất dài nhất từ trước đến nay.
Vạn Diệu Chi cùng Nguyên Cẩm đánh cược vận nước, trong khi trù mưu cả hai cũng đang dò xét lẫn nhau, cuối cùng nhắc đến toan tính cướp cảng của nước Hải Phưởng, dẫn đến rất nhiều hệ lụy về sau.
Cảnh quần chúng này có 3 4 lão thần tham gia tiệc đêm, rồi cả nữ hầu lanh lợi bên cạnh Vạn Diệu Chi, tổng hợp mỗi lời thoại của các diễn viên phụ thôi đã tận 6 trang.
Mà lời thoại của Nguyên Cẩm cắt riêng ra thì phải học thuộc hơn 10 nghìn chữ, trong ấy trích dẫn điển cố, tâm trạng lên xuống xoay chuyển, khó đến độ hoàn toàn có thể mang đi làm đề thi nghiên cứu sinh vào Học viện Sân khấu Thời Đô.
Ngay từ khi vào đoàn Tô Trầm đã bắt tay vào học luôn cảnh này, phải thuộc từng đoạn một tới mức biến nó thành kí ức cơ bắp trọn vẹn, đến tận lúc nào hoàn toàn không cần cố dùng trí nhớ mới thôi.
Vì diễn cảnh chung tuyệt đối không phải ai làm việc người nấy, mà phải hòa mình vào trở thành một khâu của chuỗi phản ứng hóa học, tương tác qua lại với biểu cảm hành động của tất cả mọi người.
Mỗi lần diễn cảnh đông người bé đều như độ kiếp một lượt.
Vai phụ đã phải sử dụng 100% công suất, bé thì càng phải nắm bắt thêm 20 50% sức lực ngoài định mức nữa.
Những thay đổi tiết tấu của toàn cảnh, tâm thế lấn át hay bị chèn ép, rồi cả lựa chọn điểm bùng phát, tất cả đều buộc phải nằm trong phạm vi kiểm soát của bé.
Thường thì quay xong một trường đoạn tầm 15 phút cả người sẽ có cảm giác mất sức dạng như hạ đường huyết do sử dụng não quá độ, sau khi bù đường bù nước khẩn cấp thì nhẩm lại một lượt lời thoại, sau đó tranh thủ trạng thái quay lại lần thứ hai, lần thứ ba, đến bao giờ bắt được cảnh quay tốt nhất.
Lần này một lượt đã dài tận 30 phút.
Đạo diễn nói rõ là muốn giữ độ dài, không chia nhỏ ra quay, có nghĩa tất cả mọi người đều phải duy trì đầu óc tập trung cao độ diễn đủ 30 phút, trong quá trình này bất cứ ai kể cả diễn viên quần chúng có sai sót gì thì đều phải bỏ ngang làm lại.
Gặp phải nội dung ở mức cực hạn như marathon thế, một số diễn viên lớn tuổi đều sẽ thắp hương trước, cầu nguyện mọi việc suôn sẻ.
Tuy 6 giờ chiều trời tối xong mới bắt đầu nhưng 3 giờ chiều diễn viên đã phải tập hợp đông đủ, tự tập dượt tìm tâm trạng trước ở trường quay.
Các nhân viên thâm niên ở đoàn đều biết hiện tại tuyệt đối không được quấy rầy diễn viên nhập vai, đi đứng bê vác đều cực kì nhỏ nhẹ.
Đến 4 giờ, mọi người cầm kịch bản diễn thử tập thể.
Trường hợp này chưa thêm bất cứ động tác hay bất cứ phản ứng ngoài lề nào cả, mỗi người chỉ đọc chay chạy hết lời thoại một lượt theo đúng thứ tự.
Tình hình có đúng một chữ, rối.
Hoặc bị với hoặc bị vội.
Ở đây có 9 người nắm phần thoại quan trọng, 9 người ai nấy có thói quen lẫn tốc độ nói riêng, bây giờ ghép vào với nhau muốn khớp được cực kì mất công.
Ngay cả Giang Yên Chỉ thường ngày ở đoàn luôn tươi cười cũng đang phải cau mày chăm chú tập trung, không dám bất cẩn đọc thoại nhanh quá.
Lúc trích dẫn điển cố thì biên kịch phát huy hết mình tài hoa văn chương, đã ghi chú phiên âm cách đọc đầy đủ rồi mà đọc lên thành lời vẫn rất khó.
Họ đang diễn xuất, đang trở thành bản thân nhân vật, chứ không phải tham gia cuộc thi học thuộc lòng văn chương quần chúng.
Vừa mới khớp được 3 lượt, còn chưa kết thúc hẳn thì đã đến xừ 6 giờ.
Nhan Điện đã ngồi đây từ tận 2 giờ chiều, lúc này nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Bắt đầu thôi."
Tô Trầm hít thở sâu một hơi, lời thoại hơn 10 nghìn chữ đã in sâu vào não.
"Các bộ phận vào vị trí, cảnh số 67 lần thứ nhất!"
"ACTION!"
Lúc này dòng thời gian đã nhảy cóc đến đêm cuối năm, lão thần cùng tân quân mở tiệc giữa tuyết.
Đúng vào lúc đang ăn uống linh đình thì giọng thái giám chói tai cất vang.
"Sứ cảng Ven Đô —— Vạn Diệu Chi đưa theo lễ vật tới!"
Nguyên Cẩm nâng chén lưu ly lên, đôi mắt chậm rãi chớp một cái.
Bà ta không nên đến vào lúc này.
Năm xưa khi lưu vong bốn phương, cậu từng lấy nửa kinh đô làm tiền cược, đổi lại sợ trợ giúp phò tá lên ngôi từ chủ nhân chợ Vạn Phong.
Về sau phần lớn khu vực xung quanh kinh đô được quy hoạch thành cảng mới, triều đình chấp pháp giảm thuế, nhường Vạn Diệu Chi chuyển từ vùng ven xa xôi vào trung tâm, trở thành nước thương mại nổi trội hơn nữa.
Thế lực càng hiển hách thì càng dễ bị nghi kị săm soi, cả hai đều hiểu rõ trong bụng.
Cũng chính vì thế, y giữ em trai nhỏ tuổi của cô ta làm con tin, mọi người trên dưới nhà họ Vạn đều bị phe phái các vùng cài cắm thám tử.
Nhưng xét ngược lại, thì cũng có phải nhà họ Vạn không làm thế với triều đình đâu, chỗ nào chẳng có đầy người của họ?
"Tuyên."
"Tuyên ——"
Vạn Diệu Chi dẫn người rảo bước vào trong, sắc mặt lão thần hai bên đều có vẻ phức tạp.
Vốn dĩ phụ nữ không nên hiện diện trong điện.
Nhưng công phò tá vua lớn như Thái Sơn, chợ Vạn Phong lại thuộc sở hữu của cô nàng, không ai có tư cách già mồm gì thêm, đành phải nhẫn nhịn người phụ nữ có chức quan gia phong này.
Năm ấy hoàng đế già lên cơn lệnh cho hoàng tự chém giết lẫn nhau, ai mà ngờ kết cục hôm nay sẽ như thế!
"Bệ hạ nhã hứng quá, thưởng tuyết bày tiệc vào khoảnh khắc chuyển giao năm mới, sao không dành cho thần hạ một chén rượu ngon?"
"Vậy phải xem xem Vạn khanh mang đến món quà hậu hĩnh gì đã."
Người phụ nữ mặc trang phục cưỡi ngựa gọn nhẹ, chỉ liếc mắt nhìn qua, nữ hầu đã cúi đầu trình đồ vật lên.
Theo tập tục cũ trong cung, hôm giao thừa năm mới vua tôi sẽ tặng quà lẫn nhau, các quan được ban tiệc xuân rượu đông, đều rất phổ biến.
Đa số các thần tử sẽ tranh thủ cơ hội này bày tỏ lòng trung, tặng ngọc ngà san hô hoặc sách cổ tranh chữ, trăm phương ngàn kế lấy lòng hoàng thượng.
Điều đáng nói là buổi tiệc giao thừa năm nào Cơ Linh cũng sẽ tặng một quả đào tiên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, giữa trời đông giá rét này lấy đâu ra đào tiên, tướng quân Cơ thì cứ kiên quyết giữ bí mật không tiết lộ, chỉ một mình hắn hóa phép được màn này.
Thị vệ ngự tiền nghi ngờ có bẫy, xin chỉ thị xong mới vén khăn gấm phủ trên mâm lên, để lộ ra một đoạn dây thừng tẩm dầu uốn lượn.
"Bẩm bệ hạ, thứ Vạn đại nhân tặng là... là một đoạn dây thừng ạ."
Vạn Diệu Chi chầm chậm lên tiếng.
"Là sợi thừng tẩm dầu cuối cùng của cảng Ven Đô."
"Ta mà muộn thêm bước nữa là sẽ bị người khác mua sạch."
Lão thần phì cười một tiếng: "Có mỗi sợi dây thừng, lại dám mang ra trước mặt bệ hạ ăn vạ giành công à?"
"Toàn thấy bảo Vạn đại nhân giàu có nhất vùng, nào ngờ tân xuân vào triều chức mừng lại đi lấy lệ bằng cái thứ sơ sài này!"
Tô Trầm đang định mở miệng thì thị vệ không nhịn được hắt xì một cái rõ to.
"Cut."
Nhan Điện ra hiệu cho tất cả ôn thoại lần nữa, bước nhanh sang giảng giải động tác cảm xúc cho một vài người, lúc nhìn tiếp sang Tô Trầm thì gọi tổ đạo cụ kê thêm cho long ỷ cao lên.
"Khí thế của em phải cương quyết hơn một tí, chỉnh ngầm cho chỗ ngồi cao lên, dùng thêm góc nhìn bao quát xuống."
"Trầm Trầm, em biết phải diễn thế nào đúng không?"
"Không chỉ thể hiện thái độ bí ẩn khó đoán bằng cách cau mày thôi," Chị bảo Tô Trầm dịch sang bên rồi tự ngồi vào long ỷ, thay đổi tư thế: "đây em trông, có thể ngồi kiểu này, hoặc là biểu cảm kiểu không hề để Vạn Diệu Chi vào mắt."
"Hiện giờ về mặt địa vị em bắt buộc phải chèn ép cô ta, bản thân em có thể thảnh thơi thưởng thức uống rượu, dưới sảnh mấy người họ cãi cọ thế nào là chuyện của họ, chưa đến thời khắc quan trọng thì em không cần phải tỏ thái độ gì hết."
Người làm đạo diễn phải diễn tốt tất cả các vai, rồi còn phải chỉ cho tất cả mọi người khác cách diễn các vai đó.
Đợi trao đổi hết một lượt xong, ống kính vào vị trí lần nữa.
"Action!"
Cảnh ban đầu dự định quay trong một đêm cứ thế giằng co mất 4 ngày rưỡi.
Có hai nhân vật lão thần kĩ thuật diễn chưa đạt yêu cầu, thử đi thử lại suốt quá trình xong dứt khoát thay sang người khác luôn.
Toàn bộ món ăn đều phải niêm phong y nguyên, 70% sử dụng mô hình, 30% canh súp cần bốc hơi nóng hổi thì sẽ làm mới.
Khủng bố nhất là đoạn lời thoại dài, không thể nào không sai sót gì được.
Diễn từ lúc lo lắng sợ sệt cho đến lúc mồm miệng đắng ngắt, Tô Trầm cần nguyên một đêm trắng.
Diễn từ khi phát âm rõ ràng cho đến khi mồm miệng sắp tê liệt thì tốn 3 hôm.
Bé chỉ thiếu mỗi đoạn ngủ lại trong bối cảnh với chị Giang và mấy tiền bối khác luôn nữa thôi, diễn xong hết đời cũng chẳng muốn ăn cơm tất niên nữa.
Trong phân đoạn này, Vạn Diệu Chi dựa vào món đồ dây thừng tôi dầu buộc tàu thuyền để từng bước hóa giải tình thế chèn ép tài nguyên giữa bốn nước, rồi vạch trần rành mạch cục diện bất ổn gió mưa sắp tới.
Trông Nguyên Cẩm như đang ngồi bị động trên long ỷ, nhưng thực ra đã sớm nắm rõ tất thảy.
Y vờ ngắm tuyết giao thừa với quần thần, có vẻ bị khách không mời mà đến quấy rầy nhã hứng, cố tình khiến cô nàng phải nói cho các phe phái thế lực này nghe cho rõ quan hệ lợi hại trong đó.
Nếu có họa diệt quốc nữa thì không phải một mình nước y tan tành thôi đâu, mà chính nước bọn chúng cũng liên lụy theo đấy.
Chỉ khi buộc chặt quan hệ lợi ích vào với nhau thì mới có thể dồn sức thúc đẩy một vài việc, dù đáng ra phải làm thế từ lâu.
Y cần có một vạn lí do bắt buộc phải làm được nêu lên công khai mới tập hợp được tất cả quyền lực, để cuối cùng quy về cho mình y sở hữu.
Ở cảnh phim này, y và Vạn Diệu Chi một ở trong tối một ở ngoài sáng, lẳng lặng âm thầm phối hợp.
Đến lúc cuối cùng Nhan Điện tuyên bố kết thúc, Tô Trầm cảm giác cả người mình đều dính luôn vào cái ghế cứng ở đây rồi.
Cả tối bé đã ngồi im quá lâu, lúc đứng dậy không kiểm soát được cơ thể nên ngã chúi một cái, may có trợ lý nhanh tay nhanh mắt đỡ hộ.
"Vất vả quá vất vả quá," Chị Tùy thức đêm cũng sắp sửa gục, ngáp dài nói: "nào uống ít sữa nóng cho ấm người, cuối cùng cũng xong được cái đoạn này ạ."
Tô Trầm còn chưa tỉnh hồn lại hẳn: "Đạt thật rồi ạ?"
"Qua thật rồi," Giang Yên Chỉ ngửa đầu tu mấy ngụm nước, cười chọc diễn viên bên cạnh: "vừa nãy tí nữa em lại nói nhầm từ đấy, lúc ấy chị toát mồ hôi lạnh luôn."
"Em cũng thế!! Sợ hết hồn thật chứ!!"
"Quay hai mấy lần, Trầm Trầm cũng phải quát hai mấy lượt, nghe giọng có vẻ khản đặc rồi ha??"
Thiếu niên tháo tóc giả, nghĩ lại vẫn còn sợ: "Bắt cháu mắng các bác... đang diễn mà cháu cũng không hét được lắm ạ, xin lỗi các tiền bối nhiều ạ."
"Đâu có, cháu diễn cực kì được luôn!"
"Quát hay mà, tôi nghe cũng thấy sướng tai!"
Khi mọi người quay xong là 4 giờ rưỡi sáng, tẩy trang thay quần áo các thứ đã hơn 5 rưỡi rồi.
Tô Trầm với cả hội ngồi xe điện về khách sạn, giờ mới nhớ ra gì đó.
"Chị Tùy, có phải em còn bánh ú chưa ăn hay sao ý ạ?"
"Bánh ú á?" Trợ lý ngớ người, hiểu ra ý bé là bánh ú chiều hôm ấy chị mang đến lúc bé ngủ dậy, dở khóc dở cười: "Đấy là từ tận hôm nào, phải cất tủ lạnh cho mọi người ăn lâu rồi á."
Tô Trầm mệt tới nỗi gáy cũng đau nhức, gật đầu: "Không ăn cũng được ạ, đằng nào giờ cũng chẳng tiêu hóa nổi."
Tầm này sắc trời đang sáng dần, ánh nắng ban mai át cả màu xanh tươi trên ngọn cây, tỏa ra tràn trề không một tiếng động.
Tiền bối lớn tuổi ngồi ở đầu tinh mắt nhất, cất tiếng gọi: "Kia có phải Tiểu Lộc không?"
"Hội này đi quay đấy hả?"
"Đúng rồi, em nhớ là hôm nay tổ bên kia làm ca sáng, còn kêu ca là phải quay được cả bình minh nữa."
"Cái đoạn xuất chinh sa mạc đúng không nhỉ? Hay là đoạn thuyền bè trên biển?"
Vốn dĩ Tô Trầm đang gà gật sắp ngủ đến nơi, nghe thấy tiếng lao xao ở hàng trước, giờ mới nhìn thấy rõ nhóm người đang kéo gần khoảng cách.
Nhìn lần một thấy ngay Tưởng Lộc đứng giữa đám đông, nhìn lần hai thấy tiếp cậu trai bị anh Lộc cố ý giữ khoảng cách kia.
Tưởng Lộc đi song song sóng vai với các diễn viên khác, cũng đã trông thấy bé trong lúc trò chuyện.
Cậu em trai ruột của nhà đầu tư ôm một bó hoa lớn đi theo ở vị trí gần cuối hàng, nụ cười xán lạn, ánh mắt chỉ toàn Tưởng Lộc.
Sáng long lanh, chân thành mà nhức nhối.
Xe điện chỉ dừng vài giây rồi tiếp tục đi về phía khách sạn.
Tô Trầm cũng chỉ kịp gật đầu loáng thoáng với Tưởng Lộc, hai người lướt qua nhau xa dần.
Bé ngồi một mình ở ghế sau, tự dưng không muốn ngoái đầu lại trông theo anh Lộc thêm nữa.
Cơn buồn ngủ đã tan biến hết sạch sành sanh, ngay sau đó là cảm giác chua xót không diễn tả được dâng trào.
Khoảnh khắc này bỗng Tô Trầm thấy đặc biệt tủi thân.
Bé ấm ức tới nỗi viền mắt đỏ hoe, âm thầm điều chỉnh hơi thở kìm nén nước mắt.
Không biết là do quá mức mỏi mệt sau khi thức đêm liên tục, hay là do vừa mới bị đâm một nhát vào sâu thẳm trong lòng nữa.
Mọi người ngồi trước cười nói rôm rả, ngắm nghía phong cảnh dọc đường với vẻ mãn nguyện vì đã xong việc.
Tô Trầm lẻ loi bọc chăn thật chặt, cảm giác gió sáng sớm quá là lạnh lẽo.
Thôi toi rồi.
Mình thích anh ý.