Trong lòng Chu Dịch lại có chút vui sướng, cẩu hoàng đế bị người ta cô lập, đương nhiên là cảm giác đó không hề dễ chịu.
Lôi tư ngục nói: “Sáng nay, Long tướng đã xác định bệ hạ thật sự đã chết, lưu lại chiếu thư truyền ngôi cho Tần Vương điện hạ, nên vội vã triệu tập binh mã dưới trướng tiến công hoàng cung.”
Sau khi Thái Tử trước tạo phản thất bại, Sùng Minh đế vẫn chưa lập Thái Tử, Tần Vương là con thứ ba của hắn.
Chu Dịch tấm tắc nói: “Không lập trưởng, không lập ấu, cho nên nói bệ hạ đã sớm đoán trước được ngày hôm nay rồi?”
Lôi tư ngục tán thưởng một tiếng: “Trong thiên lao này, chỉ có nhóc con nhà ngươi là một kẻ thông minh.”
“Được Lôi đại nhân tán thưởng, tiểu nhân ngày thường chỉ thích đi câu lan viện, nghe tiên sinh kể chuyện lịch sử.”
Tiên sinh kể chuyện theo như lời của Chu Dịch có tên là Diểu Diểu cô nương, là hoa khôi đang nổi danh trong Xuân Phong lâu.
“Bản quan, lúc còn trẻ cũng lưu luyến câu lan viện, mẫu thân mỗi ngày mắng ta bôi nhọ tổ tiên, làm mất hết thể diện của Lôi gia. Sau này hiểu ra rằng đại trượng phu phải nên kiến công lập nghiệp, vì thế đầu nhập dưới trướng của Long tướng, nhưng mà quản lý thiên lao đã hơn mười năm nay.”
Lôi tư ngục lẩm bẩm nói: “Nếu như làm một công tử chỉ biết ăn nhậu chơi bời, an tâm mà làm một giáo úy trong thiên lao, có lẽ…… Có thể đã được miễn tội giết nhà tịch thu gia sản!”
Chu Dịch nghe được nửa câu đầu, không dấu vết lui lại mấy bước, bàn tay đặt ở túi bên hông.
Thứ đựng trong túi là vôi phấn, cùng với kịch độc được một vị tử tù truyền thụ cho, cao thủ đứng đầu giang hồ mà hít phải, cũng phải mất đi hơn phân nửa thực lực.
“Tiểu tử nhà ngươi cũng quá gian xảo, bản quan chỉ tâm sự với ngươi mà thôi, ngươi lại đề phòng khắp nơi!”
Lôi tư ngục nói: “Tính tình thận trọng cẩn thận như vậy, khó trách đi đưa cơm mười năm, làm sao cũng không chịu thăng quan.”
“Ta thiên tính ngu dốt, không hiểu được âm mưu của những kẻ lớn, chẳng bằng an tâm làm ngục tốt.”
Chu Dịch cười nói: “Chờ ta già rồi, sẽ để vị trí ngục tốt lại cho con trai, con trai lại truyền cho cháu trai. Đời đời con cháu đều có công việc ổn định, bất kể là trong hoàng cung do ai làm chủ, đều không chết đói được!”
“Đây mới là thật sự là người thông minh!”
Lôi tư ngục chậm rãi nói: “Sáng nay không phải là trong cung đưa tin, mà là quản gia của Long tướng, mệnh ta giả truyền ý chỉ, mang cấm quân của thiên lao tiến công hoàng thành. Đồng thời mở cửa lao, thả hết tất cả phạm nhân ra, gây rối Thần kinh!”
“Đại nhân tại sao lại……”
Chu Dịch mặt lộ vẻ hoài nghi, Lôi tư ngục vì cớ gì lại cãi lại mệnh lệnh của Long tướng.
Nhìn bên ngoài thì Long tướng như đã thành công, chuyện thay đổi triều đại gần ngay trước mắt, thuận thế mà làm thì sẽ có công trợ vua.
Huống hồ, Lôi tư ngục dựa vào thế lực của Long tướng mà thượng vị, mấy năm nay khá quan tâm đến tộc nhân Long thị phạm tội.
Một khi Long tướng suy tàn, sau này tân hoàng thanh lọc triều đình, chắc chắn sẽ không bỏ qua Lôi tư ngục.
Lôi tư ngục nhìn phía kinh thành, ánh đuốc vừa vọt lên tường thành, đã nhanh chóng ngã xuống, hiển nhiên là tình hình chiến đấu đang rất ác liệt.
“Bản quan có dự cảm là Long tướng sẽ bại dưới tay bệ hạ, cho nên lúc lâm trận đã kháng mệnh, bảo vệ thiên lao không xảy ra nhiễu loạn, thì từ tội xét nhà diệt tộc sẽ có thể đổi thành lưu đày!”
Chu Dịch nói: “Lôi đại nhân điều động cấm quân thiên lao, đánh úp Long tướng từ đằng sau, có lẽ có thể lập được công lớn?”
“Nếu như dự cảm của lão phu sai thì sao? Long tướng mưu đồ ba mươi năm, chưa chắc đã kém hơn kế hoạch của bệ hạ!”
Lôi tư ngục thở dài nói: “Khi còn trẻ, Bản quan chắc chắn sẽ tranh đấu một phen. Hiện tại đã già rồi, cho dù là có lập được công lao to lớn, cũng không thể nào hưởng thụ được.”
Chu Dịch thầm mắng quả nhiên là lão cáo già, Lôi tư ngục chỉ cần giữ vững thiên lao, thì bất kể ai thắng đều có thể rút lui an toàn.
Đang định tiếp tục nói chuyện.
Bỗng nhiên.
Nơi xa truyền đến những tiếng vó ngựa rầm rầm.
Mặt đất Thần kinh chấn động, vô số hắc giáp kỵ binh túa ra từ các phường thị, rồi lại tập trung lại với nhau, xông về phía phản tặc đang tấn công hoàng cung.
“Giết!”
Một tiếng thét dài như sét đánh giữa trời quang, lấn áp cả tiếng vó ngựa.
Lôi tư ngục kinh ngạc nói: “Tại sao trong quân binh lại xuất hiện Võ đạo Tông Sư, bệ hạ giấu quá tài, Long tướng tất bại!”
“Võ đạo Tông Sư!”
Hai mắt Chu Dịch tỏa ánh sáng, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đáng tiếc nơi này cách hoàng cung quá xa, chỉ lờ mờ nhìn thấy tướng quân mặc giáp bạc đi đầu xông phá quân trận.
Nhưng ánh đuốc tiến vào trong hoàng cung ngừng lại, phía trước có cấm vệ quân hoàng cung bắn tên, sau lưng có Võ đạo Tông Sư lãnh binh xông trận, có thể nói là hai mặt thụ địch.
Kỵ binh chỉ xung phong mấy lần, đã mạnh mẽ khiến cho lực lượng phản quân được hợp thành từ thế lực ba phe chia cắt làm mấy nhóm, chia ra mà đánh.
Tướng quân mặc giáp bạc lại thét dài một tiếng: “Long Đồ đã đền tội, người đầu hàng không giết!”
Phản quân như rắn mất đầu, lập tức tan rã.
Trên tháp canh.
Chu Dịch nghe thấy câu này, lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Ngày mai thiên lao có khách đến, có oán báo oán, có thù báo thù!”
Mùa đông, năm Sùng Minh thứ ba mươi sáu.
Đế băng hà, Long tướng mưu phản.
Uy Viễn Công tuân theo di chiếu của tiên đế, dẫn binh trấn áp, máu nhuộm An Định Môn.
Hôm sau.
Thần kinh quân quản giới nghiêm, lùng bắt dư nghiệt của Long tướng, thiên lao kín người hết chỗ.
……
Thiên lao.
Có người ôm song sắt xin tha.
“Bệ hạ, lão thần oan uổng mà!”
“Thần tuyệt đối không có liên quan đến tên Long phản đồ kia!”
“Long phản nghịch, ai cũng có thể giết chết!”
Cũng có kẻ tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, sắp chết mắng chửi Sùng Minh đế.
“Ông trời không có mắt, cẩu hoàng đế nào có tư cách trị nước?”
“Hoàng tộc Triệu thị chết không đáng tiếc!”
“Cẩu hoàng đế, lão phu hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi!”
“Lão thất phu, ngươi dám chửi tiên đế, bản quan không đội trời chung với ngươi.”
“Lư lão cẩu, năm đó nếu không có Long tướng bảo vệ, ngươi tham ô mấy chục vạn lượng quân lương sớm đã bị xét nhà chém đầu cả tộc rồi!”
“……”