Chu Dịch khẽ lắc đầu: “Chu đại nhân cho rằng, Lý tướng quân còn có thể tiếp tục thắng trận nữa không?”
Chu giáo úy khẳng định nói: “Đương nhiên là có thể! Lý tướng quân là danh tướng ngàn năm có một, từ sau khi tiêu diệt Long tặc, chưa từng bại trận.”
Chu Dịch nhìn về phía đồng liêu, lại hỏi: “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
“Chẳng lẽ có gì không đúng sao?”
“Lý tướng quân nhìn người chỉ việc, đề bạt mấy vị tướng lãnh không được coi trọng, hiện giờ đều trở thành đại tướng uy chấn một phương.”
“Lý tướng quân còn là một Tiên Thiên tông sư, chén đầu người trong vạn quân địch, cho dù là tiêu diệt Đại Ung cũng có thể được!”
Đồng liêu sôi nổi hưởng ứng, đều cho rằng Chu giáo úy nói có lý.
“Ta lại hỏi các ngươi……”
Chu Dịch âm thầm nói: “Hiện giờ bệ hạ đã bao nhiêu tuổi?”
Chu giáo úy yên lặng tính toán trong lòng, tiên hoàng đăng cơ thì bệ hạ mười hai tuổi, triều đại Sùng Minh bốn mươi sáu năm, rồi cũng đã đăng cơ mười hai năm rồi, năm nay đã bảy mươi hai tuổi.
Tuy Hoàng đế hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng ngoại trừ kẻ thanh tâm quả dục không để ý tới chính vụ như Sùng Minh đế, có thể sống đến bảy mươi tuổi đã không dễ dàng gì.
Hoằng Xương đế đã già rồi!
Tuy rằng chúng ngục tốt đều là quan lại cấp thấp, còn chẳng được xét phẩm cấp nữa là, nhưng bình thường trông coi quan lại phạm tội, rất hay nghe về những tranh đấu trong triều đình, tất nhiên là hiểu được sự hung hiểm bên trong.
Chu Dịch hỏi: “Lý tướng quân đã lấy lại được quốc thổ đã mất, đánh bại kẻ thù, mở mang bờ cõi, công lao to lớn như vậy thì đã được ban thưởng những gì nào?”
Lập tức có đồng liêu trả lời: “Ban chín loại sắc phong, Rìu Vàng, vào triều không cần làm lễ, tán bái không cần xưng tên, phong làm Trấn Quốc Công!”
(Rìu vàng: biểu thị cho uy quyền của hoàng đế)
“Khụ khụ khụ!”
Chu giáo úy ho khan hai tiếng, cứng nhắc cắt ngang đề tài, gọi tiểu nhị đứng bên cạnh.
“Kêu các cô nương lại đây, đã đến Xuân Phong lâu, sao chỉ uống rượu suông được chứ?”
Câu chuyện ngừng ngang, Xuân Phong lâu vốn dĩ náo nhiệt lôi cuốn, bỗng nhiên chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Uống thêm mấy vòng rượu, thì giải tán ai về nhà nấy.
……
Nhà ngục chữ Bính cửu.
Chu Dịch ngồi khoanh chân bên trong, trong cơ thể đang vận chuyển Thôn Thiên Ma công, bên ngoài thì luyện vô danh khẩu quyết.
Linh khí trong thiên trong nhà lao âm trầm rét lạnh, tập trung vào trong kinh mạch rồi luyện hóa, càng cảm thấy lạnh thấu xương, không hề hòa hợp với chân nguyên ôn nhuận trong đan điền.
“Tu hành cũng cần vừa nhu vừa cương, mấy ngày này tạm thời nghỉ ngơi, phải tóm được tên trộm trong thiên lao trước đã.”
Chu Dịch nằm trên giường, lỗ tai áp lên gường đá, Tiên Thiên chân nguyên vận chuyển dọc theo kinh mạch.
Chỉ một thoáng.
Tiếng ngáy khò khò, tiếng rên, tiếng quát, tiếng bước chân, tiếng uống rượu, ngục tốt uống rượu chơi đoán số, rắn chuột chui tới chui lui, ríu rít sàn sạt, các loại thanh âm kết hợp lại với nhau, như có vô số con kiến đang bò trong tai.
Địa Thính chi thuật!
Một tên trộm mộ không biết tên, trước khi chết đã dùng nó để đổi lấy một con gà quay.
Kẻ trộm mộ gõ xuống mặt đất, rồi mới thi triển Địa Thính chi thuật, có thể phán đoán được không gian phía dưới cách mặt đất vô số trượng, rồi thông qua những phương pháp khác phỏng đoán ra đó là huyệt mộ hay là là hầm ngầm.
Chu Dịch thi triển cảnh giới Tiên Thiên, toàn bộ Thiên lao đều nằm trong phạm vi nghe lén.
Sau khi phân biệt rõ ràng, loại bỏ những thanh âm không cần thiết.
Cho dù khinh công trên đời có xuất sắc đến mức nào, trong khi dịch chuyển chớp nháy cũng sẽ có tiếng gió, chấn động, nếu là người không tinh thông khinh công, rất khó để phát hiện ra sự khác biệt trong vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn.
Chu Dịch cũng học được rất nhiều trường phái khinh công từ chỗ phạm nhân.
Từ thánh trộm nổi danh khắp giang hồ đến những trên trộm vặt bò mái nhà trèo vách tường, có thể nói là sưu tầm các loại.
Chỉ cần có người thi triển khinh công trong nhà lao, thì sẽ không thể nào thoát khỏi Địa Thính chi thuật.
Trước nửa đêm thì bình yên vô sự.
Sáng sớm.
Canh gác ngục tốt mệt mỏi vô chừng, hoặc ghé vào trên bàn ngủ vùi, hoặc tìm một góc nghỉ tạm.
Trong tiếng gió đêm thổi, một bóng ma tiến vào Thiên lao.
Ngục tốt canh cửa mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, không nhìn thấy bất kỳ ai, tiếp tục dựa vào vách tường ngủ vùi.
Đèn dầu chung quanh hành lang nhà lao lúc sáng lúc tối, bóng người chiếu lên trên tường, đong đưa theo ngọn đèn dầu, nhìn thoáng qua như ma quỷ đang giãy giụa.
Bóng ma như vào chỗ không người, đi vào chỗ sâu trong Thiên lao.
Nhà ngục chữ Giáp nhị.
Trống không tạm thời không có phạm nhân, khi bóng ma dùng chìa khóa mở khóa sắt, quen cửa quen nẻo đi vào.
Bóng ma lục tìm mọi nơi, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào cả.
Răng rắc!
Cửa sắt không gió tự động đóng lại, nhốt bóng ma kia vào trong nhà tù.
“Ai?”
Bóng ma kia phát ra tiếng kinh hô vang dội, theo bản năng muốn kéo cửa lao ra, chỉ thấy một đạo kiếm khí như thực thể đâm tới.
Xoát!
Kiếm khí chém lên cửa lao, song sắt được đúc bằng sắt thép, phát ra tiếng rồi gãy lìa.
“Tiền bối tha mạng!”
Bóng ma sợ tới mức liên tục lùi lại, sương mù bao phủ quanh thân nhanh chóng tan biến, lộ ra bóng dáng của người bên trong.
“Khặc khặc khặc khặc……”
Những tiếng cười quái dị đặc biệt của ma quỷ liên tiếp vang lên, một giọng nói già nua, mạnh mẽ, trực tiếp vang lên bên tai Dư Kiệt.
“Tiểu tử, đến thiên lao làm gì?”
Giọng nói mờ mịt vô tung, không thể nhận biết được phương hướng của nó.
Trán của Dư Kiệt đầy mồ hôi, không ngừng khom người thi lễ khắp bốn phương, nghĩ rằng bản thân đã gặp phải lão yêu quái không xuất thế.
“Vãn bối là cháu của Dư Thạch Đầu, đến thiên lao để lấy truyền thừa của tổ tiên, tuyệt đôi không có bất kỳ suy nghĩ mạo phạm nào!”
“Dư Thạch Đầu, tên quái gì thế này?”
Chu Dịch nhớ lại tất cả tội phạm trong nhà lao, xác định không có người này.
Trên giang hồ có không ít những kẻ đạo tặc xuất thân từ tầng lớp dưới chót, một đường bò lên trên, nhưng sau khi thành danh rồi thì sẽ đổi lại một cái tên khác đầy khí phách.
Mấy cái tên như: bang chủ Lý Nhị cẩu, Kiếm Thần Trương Thiết Trụ, nếu như đồn ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị giang hồ đồng đạo cười cho chết.