• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết tự khi nào xuất hiện tin đồn rằng Thương gia - Gia tộc quyền thế ở Giang Nam có một quyển ma công, có thể hút nội khí người ta.

Thương gia bắt đầu từ một tộc nhỏ không hề có tên tuổi ở địa phương, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủn liên tiếp xuất hiện những cao thủ nhất lưu đứng đầu, tộc nhân gần như đều trở thành kỳ tài Võ Đạo có thiên phú dị bẩm .

Mà loại nội khí sở trường của người Thương gia, ăn khớp với lời đồn trong giang hồ.

Năm Hoằng Xương thứ mười bốn, Thương gia gặp Phật, Đạo Nhị Giáo dẫn đầu mười mấy tông môn bao vây tiễu trừ, hơn cả ngàn người chết, người già phụ nữ và trẻ em không một may mắn thoát khỏi.

Có người dò hỏi Phương Viên đại sư của Hóa Sinh tự: “Thương gia rốt cuộc là có ma công hút nội khí của người ta hay không?”

Phương Viên đại sư mặt mang vẻ từ bi, miệng niệm phật.

“A di đà phật! Có lẽ có người đã tìm được nó.”

Lời này truyền vào trong giang hồ, Phật môn lại thêm nhiều vết nhơ, để cho các bang phái tông môn trào phúng một trận, rồi từ từ mấy tháng sau, rốt cuộc cũng còn ai nhắc lại chuyện này nữa.

Dù sao thì, trên giang hồ trong triều đình cũng đã nảy sinh quá nhiều chuyện lớn, Phật môn cũng không thể gây chú ý được mấy ngày.

Như chuyện Chu Dịch trở thành cao thủ nhất lưu, cũng coi như là một tin lớn ở Thiên Lao. Còn như trong Thần kinh thì có thể gây ra chút gợn sóng, còn trong phạm vi của Phượng Dương quốc thì chẳng được coi là gì.

Cẩm Y Vệ phái người đến mời chào, đầu tiên là hứa cho chức Giáo Úy, sau lại thăng lên đến chức Tiểu Kỳ trong quân đội.

Chu Dịch liên tục cự tuyệt vài lần, rồi thì cũng coi như xong.

Ánh mắt của thế nhân vĩnh viễn hướng về những con người và những vụ việc mới nhất, hai năm trôi qua, chẳng còn ai chú ý đến một ngục tốt nhỏ bé nữa, ngẫu nhiên sẽ có người nhắc đến tên hắn trên bàn tiệc, còn phỉ nhổ khinh thường một tiếng.

“Một kẻ như vậy cho dù là cao thủ, cũng chỉ là bùn nhão không thể trét tường mà thôi!”

Cuối năm Hoằng Xương thứ mười ba, sắp đến giao thừa.

Một tờ chiếu thư truyền khắp thiên hạ, vị trí Thái Tử đã bỏ trống nhiều năm ở Phượng Dương quốc, rốt cuộc cũng có chủ.

Đại hoàng tử Triệu Hiến, cưới đích nữ của Trương Chính Dương Đế Sư.

“Chẳng trách mà hắn có thể giữ vị trí Thủ Phụ, đúng là gừng càng già càng cay, đúng là người rất có tài!”

Chu Dịch tấm tắc vài tiếng, rồi sau đó quăng chuyện này ra sau đầu.

Triều đình hay giang hồ, đối với hắn chỉ là mây khói mà thôi, chẳng hề cuốn hút bằng phù triện chi thuật.

Sau hai năm sao chép mô phỏng, vẽ hư mấy cây phù bút, phá hủy không biết bao nhiêu lá bùa, gần như là bản năng có thể vẽ ra được bốn loại phù triện, những nét bút phức tạp liền mạch lưu loát.

Chân nguyên ngưng tụ trên ngòi bút, theo nét bút dung nhập vào trong phù triện, chu sa trên mặt lá bùa trở nên trong suốt long lanh.

Phốc!

Một tiếng động nhỏ vang lên, chân nguyên trong chu sa tán loạn, lá bùa cũng vỡ nát thành bụi phấn theo.

Chu Dịch đã luyện mãi thành thói quen, cẩn thận suy ngẫm lại lý do của sai lầm khi nãy, đổi một lá bùa mới rồi tiếp tục vẽ.

Hai năm thời gian từ chẳng biết chút gì đến nhập môn, là cân nhắc rồi sửa sai từng chút một, trong lòng Chu Dịch có dự cảm, còn cách ngày thành phù không còn xa nữa.

“Lá bùa sắp dùng hết rồi, lại phải đi mượn thêm mấy lá.”

Chu Dịch nghe nói bang phái Mãnh Hổ đường ở thành Nam, mấy ngày gần đây có được một tấm da Bạch Hổ, đường chủ còn tổ chức yến hội xem hổ.

“Nếu đã là đồng môn sư huynh đệ cùng tu hành Ngũ Hổ quyền, thì cũng nên cho mình mượn dùng đỡ chứ!”

Truyền thừa của Mãnh Hổ đường bắt nguồn từ La Hổ, năm đó không tham dự phản loạn, sau này nhân dịp quyền quán bị Cẩm Y Vệ niêm phong, sử dụng quyền phổ và phương thuốc bồi bổ được kế thừa lại, bây giờ cũng đã trở thành lão đại một phương.

“…… Minh minh hư không, linh phù tự thành!”

Thần hồn Chu Dịch trống rỗng, một nét bút cuối cùng rơi xuống, trên lá bùa thấp thoáng linh quang lập loè.

“Ồ? Vậy mà lại không vỡ!”

Chu Dịch cảm thấy kinh ngạc, cầm lấy Trấn Trạch phù cẩn thận quan sát, giống như đúc những gì miêu tả trong sách, nhưng mà không biết là nó có hiệu quả hay không.

Chân nguyên rót vào, phù triện không lửa tự cháy.

Một dao động vô hình vô chất, quét qua toàn bộ đình viện.

Lúc này.

Đang là lúc rét đậm, đêm khuya tĩnh lặng.

Trong viện chợt nổi lên từng trận gió âm, vọng đến những tiếng u u u.

“Ai?”

Hai mắt Chu Dịch như điện, đột nhiên nhìn về phía cây táo trong viện.

Vốn dĩ là trống rỗng không người, nổi lên từng lớp sương mù màu đen, thấp thoáng có hình dáng con người, trên mặt chỉ có hai đốm sáng đỏ.

Quay đầu nhìn về phía dưới giàn nho ngày thường ăn cơm phẩm trà uống rượu, có bóng dáng ẩn hiện trên giàn cây, có cái thì ngồi trên bệ đá, đến ngay cả trên bàn cơm cũng có hai quỷ ảnh.

Mười mấy đôi mắt màu đỏ đậm, oán độc nhìn chằm chằm Chu Dịch, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng có thể lao đến cắn xé hắn.

“Quỷ?”

Trong lòng Chu Dịch cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại lại hứng thú dạt dào, chân nguyên hội tụ trên tay chém vào một quỷ ảnh.

Kết quả quỷ ảnh đụng phải chân nguyên, phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết, rồi sau đó hóa thành hư vô.

“Quá yếu đi, không thể xưng là quỷ, cùng lắm cũng chỉ được coi như là tàn hồn mà thôi.”

Chu Dịch sử dụng chân nguyên hộ thể, đi về phía quỷ ảnh.

Ô ô ô……

Quỷ ảnh oán độc dữ tợn sợ tới mức liên tục lùi lại, cuối cùng chen chúc ở góc tường, tầng tầng lớp lớp như sương như khói.

“Lúc còn sống thì chết dưới tay bổn tọa, biến thành quỷ cũng không dám phản kháng, không thú vị! Không thú vị!”

Chu Dịch nói xong, chân nguyên ngưng tụ thành kiếm phong, đâm xuyên qua người đám quỷ ảnh kia mấy lần, tất cả lại chết thêm một lần nữa.

Tàn hồn trong sân quá yếu, khiến cho Chu Dịch không làm sao có hứng nổi.

Dựa theo suy đoán đối với quỷ kiếp trước, có một nơi, nhất định tồn tại quỷ hồn chân chính.

Thiên Lao.

Quanh năm mù mịt không thấy ánh mặt trời, lại có không ít người bị oan ở tù, chịu cực hình đến chết, vừa vặn phù hợp điều kiện của oan hồn lệ quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK