Nửa tháng sau.
Ngưu giáo úy đang chơi bài, thì nói Tô Văn Hào đã chết ở Chiếu ngục.
Nghe nói khi hắn chết, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn.
“Chúng ta làm công việc này, nhớ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy!”
Ngưu giáo úy dặn dò nói: “Đặc biệt là tiểu Dịch nhóc con nhà ngươi, khi đưa cơm cho phạm nhân chớ nói chuyện phiếm. Lưu thị lang nói ta chuyển lời cho ngươi, chớ có nghe điều không nên nghe, nói không điều nên nói!”
“Tiểu tử đã biết.”
Trong lòng Chu Dịch nghĩ nghĩ mà sợ, lần này đúng là một bài học lớn.
Phượng Dương quốc không phải là xã hội pháp trị, sinh tử vinh nhục của cá nhân hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của người trên.
Một câu thơ, một câu nói, đều có thể trở thành tội danh trí mạng!
Thí dụ như Chu Dịch đưa rượu đưa thịt cho Ngụy Xương, còn xưng là đại hiệp, trong khi nói chuyện dùng rất nhiều lời ca ngợi. Nếu có người cố ý báo cáo lên triều đình, nhẹ thì lưu đày, nặng thì thành đồng mưu của Ngụy Xương .
Khi đó Trường Sinh Đạo Quả cũng biến thành công dã tràng!
“Vạn sự chớ có tùy tiện làm càn!”
Chu Dịch nói với chính mình, sau này đương nhiên là sẽ còn nhìn thấy rất nhiều chuyện không công chính, chuyện không thoải mái, cần phải học cách thờ ơ.
Chỉ đứng ở một bên nhìn, đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, càng không nên cứu giúp!
Chìm trong hồng trần, nhưng phải đặt mình ở ngoài.
Chu Dịch nghĩ thông suốt những điểm quan trọng trong đó, hóa thành một người đưa cơm mặt không cảm xúc trong thiên lao, chỉ tươi cười đối đãi với phạm nhân đưa bạc.
Dù sao thì, lương của ngục tốt mới chỉ được năm đồng bạc, còn chẳng đủ để nghe hát một lần ở Xuân Phong lâu nữa là.
Phạm nhân ăn càng ngon, mỗi tháng Chu Dịch được thêm càng nhiều bạc, gọi một tiếng anh nuôi cũng không quá đáng!
Vào một ngày.
Thiên lao đón phạm nhân mới, nghe nói là thủ lĩnh phản tặc phía Nam.
Đen sì gầy nhom, mặt đầy nếp nhăn, đâu giống như là tướng quân thủ lĩnh mấy vạn người, giống như một lão nông làm ruộng.
Tướng quân nhà nông xuất hiện, khiến cho thiên lao náo nhiệt hơn nhiều.
Ngưu giáo úy cùng vài vị sai nha đổi đủ loại hình tra tấn thẩm vấn, ngắn ngủn mấy ngày, lão nông đã không ra hình người.
Lão nông không có được xương cốt rắn chắc như Ngụy Xương, trái lại sức chịu đựng thì lại tốt hơn, kẹp, que sắt nóng, roi nhọn, gông nặng…… Thay phiên sử dụng các kiểu khổ hình, thế nhưng hắn không hề phát ra bất kỳ tiếng rên la nào.
Mỗi lần hành hình kết thúc, lão nông phun ra một ngụm máu tươi, còn có sức lực mắng chửi người.
“Cẩu quan!”
“Có ngon thì tiếp tục, ông mà xin tha một tiếng, cháu ông sẽ mang họ của ngươi!”
“……”
Chu Dịch đứng ở một bên nghe, bỗng nhiên cảm thấy người này lại có chút giống tướng quân.
Tướng quân bị nhốt mấy ngày, rồi bị đưa ra cổng chợ chém đầu, cùng ngày đó còn có mấy chục người bị chém đầu nữa, từ tướng quân cho tới ngũ trưởng, máu phun ra nhuộm đỏ pháp trường.
Bá tánh đứng xem lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt, không để ý tới những người này tại sao lại bị chém đầu!
Chu Dịch đứng ở bên cạnh pháp trường, nhìn đầu của tướng quân lăn ra rất xa, hai mắt vẫn cứ mở to, gắt gao trừng mắt nhìn quan hành hình, không có bất kỳ sự khuất phục nào.
Buổi tối.
Chu Dịch trở lại tiểu viện nhà mình, vẫn như thường ngày đả tọa luyện công.
Sau hơn nửa năm tu luyện Quy Nguyên công, nội khí đan điền tích lũy được mấy trăm sợi, công pháp đã vận chuyển hoàn toàn thuần thục.
“Thiên địa sâu xa thăm thẳm, không có cùng cực, khi dung hợp nguyên khí, hỗn tạp sẽ hoà làm một…… Bà nội nó,sao mà không tĩnh tâm được thế này!”
Trước mắt Chu Dịch luôn hiện lên dáng vẻ của lão nông kia, nghe hắn nói vô số châu phủ phía Nam mấy năm nay đại hạn liên tục, xác chết đói khắp nơi, đổi con cho nhau ăn thịt, lương thực triều đình cứu tế đều bị quan lại tham ô.
Thịt người làm thức ăn!
Mấy chữ vô cùng đơn giản này, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, đằng sau nó là bao nhiêu thảm án nhân gian.
“Người mà, quá nhiều sự đồng cảm, sống sẽ rất mệt mỏi!”
Chu Dịch lắc lắc đầu, nếu không giải tỏa phiền muộn trong lòng, mà tiếp tục tu luyện Quy Nguyên công, rất có thể nội khí hỗn loạn tẩu hỏa nhập ma.
“Phải làm sao để giải tỏa nỗi lòng đây?”
Trái lo phải nghĩ, rốt cuộc đã suy nghĩ ra được một biện pháp.
Kiếp trước cũng có không ít người vì áp lực làm việc, cuộc sống quá lớn, để tránh rơi vào trạng thái trầm cảm, nên bộc phát cảm xúc bằng việc đánh mắng người giả, đánh người giả.., nghe nói hiệu quả không tệ.
“Kẻ ta muốn mắng chửi quá cấm kỵ, nếu như để người nghe được nhất định phải chết, nhưng ta có thể viết ra được!”
Chu Dịch mua bút mực và những quyển tập để trống, viết theo chữ giản thể của kiếp trước, cho dù có bị người ta nhìn thấy cũng không biết là gì.
“Viết như thế nào đây?”
Cân nhắc một lát, hạ bút viết nói: Năm Sùng Minh ba mươi chín, tháng Quý Mão, ngày Mậu Thìn……
“Hôm nay xem cảnh chém đầu tướng quân khởi nghĩa, trong lòng rất hụt hẫng, vương triều này đã mục nát từ trên xuống dưới.”
Chu Dịch nhíu mày, vẫn cảm thấy không dễ chịu, bản thân hắn viết nhật ký là để mắng chửi người, không cần phải nghiêm túc như vậy, vì thế đầu bút lông vừa thay đổi.
“Sùng Minh đế không phải là thứ tốt lành gì, vọng tưởng trường sinh bất lão, ngày nào đó ăn đan dược trúng độc chết mới tốt.
Viết đến đến đây phải phê bình một câu, đan sư trong hoàng cung không chuyên nghiệp, chu sa, thủy ngân gì gì đó, đến ngay cả vàng mà cũng sử dụng, uống xong rồi bảo đảm làm Sùng Minh đế thăng thiên.
Có lẽ là đan sư thật sự hiểu biết về luyện đan? Dù sao thì đây cũng là thế giới tu tiên, tán tu không có hi vọng trường sinh chạy đến hoàng cung hưởng thụ cũng là chuyện bình thường.
Ta sẽ nguyền rủa Sùng Minh đế, tám hoàng tử có tám người cha!
Cứ tưởng tượng như vậy, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái dễ chịu, tiếp tục luyện công.
Đặt mục tiêu nhỏ: Công lực trăm năm!”
……
Qua nửa tháng.
Chu Dịch mở sách ra, lại bắt đầu viết nhật ký.
“Hôm nay họ Long ăn chơi trác táng kia lại bị bỏ tù vì giết người, nghe nói cố ý phóng hỏa thiêu chết không ít người.
Thằng nhãi này còn kiêu ngạo trong thiên lao, chỉ vì một món ăn cho hơi nhiều muối, vậy mà sai hộ vệ đem ta và đầu bếp ra đánh cho một trận.
Chuyện này Chu gia nhớ kỹ!
Chưa xong đâu!
Họ Long, Chu gia ở thiên lao chờ ngươi……”