“Nghe nói ngươi thích xem chó ăn thịt người, ngày mai bản tướng quân sẽ kiếm chó săn đến, xem thử ngươi có thể làm no bụng mấy con.”
Thân hình Lý Võ chớp nháy, trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng người đàn ông mập mạp, bấm tay bắn ra, từng luồng khí kình vô hình đánh nát tứ chi, nhẹ nhàng phất qua, chân khí Tiên Thiên phong bế huyệt đạo toàn thân.
Mấy cao thủ bên ngoài cửa lao nhìn thấy Lý Võ như nhìn thấy quỷ.
“Rút!”
“Là bẫy!”
Nhưng mà đã quá trễ, Lý Võ lướt ngang qua mấy người kia, đám người kia lần lượt ngã xuống đất tắt thở.
“Lý Võ, ngươi quá tàn nhẫn!”
Người nói chuyện có mái tóc trắng xoá, đạo bào màu xanh lá không gió mà bay, lại là cao nhân nội khí tinh tu của đạo môn.
Lý Võ chậm rãi nói: “Sau ngày hôm nay, tất cả đệ tử chân truyền và tục gia của Thiên Nhất quan, Kim Quang tự Giang Nam đều bị xử theo tội mưu nghịch!”
“A di đà phật!”
Tăng nhân cầm trong tay thanh quyền trượng, nội khí màu vàng kim thoát khỏi cơ thể, nhìn như Kim Cang tại thế.
“Trốn không thoát, lên hết đi!”
Đôi tay của quỷ Vô Thường đen nhánh như mực, phát ra khí độc tanh hôi nồng đầm, như mị ảnh đi xuyên qua nhà tù.
“Dưới cảnh giới Tiên Thiên đều là nhãi nhép!”
Trong tay Lý Võ đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lá, được thôi thúc bởi chân khí Tiên Thiên, linh hoạt uốn lượn chuyển động trên không, chém quỷ Vô Thường thành hai nửa.
Hòa thượng đạo nhân kia cũng không chống đỡ được mấy chiêu, đã chết dưới phi kiếm!
Những cao thủ giang hồ còn sót lại không hề có ý định phản kháng, lần lượt vứt bỏ binh khí, quỳ xuống đất xin tha……
Hôm sau.
Chu Dịch đến thiên lao đi làm.
Cổng chính vẫn chưa được tu sửa song, trên mặt đất, trên tường đầy những vết máu đỏ đậm, dẫm lên có chút dính giày.
Tối hôm qua Trịnh ti ngục chết dưới chưởng của kẻ cướp ngục, đương nhiên là chức quan trước đây đồng ý trao đổi với Ngưu giáo úy cũng không được tính. Nhưng cũng không cần phải tính nữa, bởi vì Ngưu giáo úy cũng chết trong trận hỗn loạn tối hôm qua.
“Thiên lao bình thường không có chuyện gì, một khi xảy ra chuyện thì long trời lở đất, mấy ngày có rất nhiều người phải đi phúng viếng.”
Chu Dịch đi vào nhà tù, trống rỗng chẳng còn được mấy phạm nhân.
Nghe nói cao thủ cướp ngục kia muốn bắt cóc phạm nhân, trong đó có không ít quan to của tiền triều, Huyền Giáp quân mai phục bên ngoài, xông lên mấy lần thì đã giết chết cả kẻ cướp ngục lẫn con tin.
“Công việc này lại nhẹ nhàng hơn rồi.”
Chu Dịch xách theo thùng cơm, gõ gõ hàng rào: “Lão Bạch, hôm qua sao không nhân cơ hội mà trốn đi?”
Tên phạm nhân họ Bạch này rất là thú vị, nhìn vô cùng tuấn tú, mặc bạch y xòe quạt xếp, chỉ cần đứng một chỗ thì cũng đủ làm cho vô số nữ hiệp giang hồ say đắm.
Cụ thể thì hắn phạm tội gì không rõ ràng lắm, trong hồ sơ không ghi lại, là do Tông Nhân Phủ trực tiếp ném hắn vào thiên lao.
“Bây giờ ta đang bị oan, nếu trốn mất chẳng phải sẽ trở thành phạm nhân thật sự hay sao?”
Lão Bạch sảng khoái ăn cơm uống canh, nhìn cơm thừa trong thùng còn nhiều: “Đưa hết cho ta đi, đỡ tốn công xách trở về.”
Chu Dịch đem thùng cơm bỏ vào trong nhà tù, ra vẻ kinh ngạc nói: “Nghe câu này của ngươi, có ý là muốn trốn thì có thể trốn thoát ra ngoài được sao?”
“Hôm trước ta còn nghĩ vậy, ngày hôm qua quá đáng sợ, ta vẫn nên ngoan ngoãn mà ở đây thêm ba bốn năm nữa.” Lão Bạch nhớ lại những gì chứng kiến tối hôm qua, vẫn nhịn không được mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Trước kia trên giang hồ có nói đến võ đạo của thánh trộm là nhất lưu, khinh công lại tuyệt thế vô song, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Tiên Thiên tông sư, trên mặt của lão Bạch thì không biểu hiện gì nhưng trong lòng tất nhiên là đắc ý.
Ngày hôm qua chứng kiến phi kiếm giết người, cao thủ hàng đầu bị giết như chém dưa xắt rau, mới biết được mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Tiên Thiên tông sư chẳng thèm thi chạy với ngươi, phi kiếm vụt một phát bay qua, người sẽ biến thành hai khúc.
“Nhóc con nhà ngươi nhìn thấy cái gì vậy, tại sao lại bị dọa thành như vậy?”
Chu Dịch cảm thấy rất tò mò, dọc đường nói chuyện với những ngục tốt còn sống sót, bọn họ không hề nói rõ ràng về trận đại chiến phát sinh trong thiên lao.
Những ngục tốt canh gác tối hôm qua trong thiên lao không một ai còn sống!
Những cao thủ hàng đầu kia trong ngoài trên dưới đều hoàn hảo như nhau, ở trên chiến trường chính là một người địch vạn người, xông lên phá trận. Đến ngay cả Huyền Giáp quân bao vậy cũng khó mà giữ được vòng vây, nếu không thì cũng không cần Lý Võ phải tự mình ra tay.
Lão Bạch liên tục lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói!”
“Uống rượu không?”
Chu Dịch gỡ xuống bầu rượu từ bên hông, sau khi mở nắp, rượu hương bay khắp bốn phía.
“Lê Hoa Bạch ủ mười năm!”
Chóp mũi lão Bạch vừa động đã ngửi được chuẩn xác tên và tuổi của rượu, nam nữ trong giang hồ mấy ai mà không thích rượu, ở trong tù hơn hai năm, mồm miệng sớm đã nhạt thếch.
Hương rượu cuốn hút đến vậy, không nhịn được mà tứa nước bọt, nhịn không được mà yết hầu giật giật.
“Phải đưa ta uống trước đã!”
Lão Bạch hiểu rõ tên ngục tốt đứng trước mặt hắn, lòng dạ vô cùng đen tối, đã lừa không ít cao thủ giang hồ trong nhà ngục chữ Giáp.
Cao thủ giang hồ ở bên ngoài tiêu dao tự tại, động một tí là lấy ra một đỉnh bạc để tính tiền, đó là tiền tài bất nghĩa không trộm thì là cướp được, tiêu xài rất mạnh tay không hề tiết kiệm.
Vào thiên lao chẳng có kẻ nào đưa tiền cơm, chỉ có thể ăn đồ thừa mỗi ngày.
Nếu thật sự chịu không nổi thì sẽ trao đổi với Chu Dịch, ví dụ như dùng thuật điểm huyệt độc môn đổi lấy hai cái đùi gà, phối phương bí dược độc môn đổi lấy một bầu rượu, thậm chí dùng bí văn giang hồ đổi lấy mấy cái bánh nướng ăn.
Chu Dịch còn cố ý không tuân thủ quy tắc, nhìn ngươi mà vừa con mắt thì còn được, những kẻ mà nhìn không vừa mắt thì đùi gà bị thiu, rượu trộn thêm nước.
“Con người ta từ trước đến nay đều có nguyên tắc, những kẻ mà ta làm khó dễ kia đều những kẻ phạm tội ác tày trời.” Chu Dịch đưa bầu rượu qua, thanh minh cho mình một tiếng.
“Nói thì dễ nghe, Giang Nam đại hiệp đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Bạch uống một ngụm rượu, thoải mái mà thở một hơi, rồi sau đó lại uống từng ngụm nhỏ, chỉ sợ uống một ngụm hết cả bình thì không còn nếm được mùi vị gì.