Dư Kiệt cảm nhận được sát khí dần dần tan đi, từ dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, trả lời đúng theo sự thật.
“Thế nhân đều biết đó là những gì mà trên danh nghĩa tổ tiên nói với bên ngoài. Năm đó mấy năm liên tục có nạn hạn hán, cẩu hoàng đế lại không ngừng tăng thuế, tổ tiên vì muốn có ăn cơm nên mới vào Đạo Quan.”
“Nào biết được trong Quan cũng không gạo không thóc, tổ tiên không muốn bị đói chết, bên ngoài thì vẫn làm vân du đạo sĩ, âm thầm trộm mộ mà sống.”
“Phù triện chi thuật được đào ra từ trong một mộ huyệt ở Đại Sơn, sau khi tổ tiên tu thành, dùng nước bùa hành nghề y, nhận không ít đệ tử……”
Sau này thì không cần phải kể tiếp nữa, đệ tử Hoàng Thiên vương trải rộng khắp các nơi ở Giang Nam, trong đó không ít con cháu của các thế gia, sau khi cả hai hợp tác với nhau thì tiến hành khởi nghĩa vũ trang, tự xưng là Thiên Vương!
Chu Dịch nhìn chằm chằm Dư Kiệt, đánh giá hắn một lúc, cuối cùng cũng không hạ thủ, ra lệnh cho hắn
“Để sách lại, tiểu tử nhà ngươi có thể rời đi.”
“Đa tạ tiền bối!”
Dư Kiệt lộ vẻ vui mừng, liên tục khom người thi lễ khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận đặt quyển sách lên trên mặt đất, vội vàng rời khỏi Thiên Lao.
Chu Dịch không lấy quyển sách, mà là âm thầm đi theo Dư Kiệt, đi đến một ngôi nhà độc lập ở ngõ Đức Thắng.
Dư Kiệt nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu dọn vàng bạc châu báu, chảy thẳng đến cửa Tây Thần kinh .
Binh lính gác thành dường như có quen biết với Dư Kiệt, thu mấy tờ ngân phiếu, rồi dùng giỏ treo đưa hắn ra ngoài thành.
“Tiểu tử này có tiền đồ!”
Chu Dịch đứng trên tường thành, nhìn bóng dáng Dư Kiệt biến mất.
Trở lại Thiên Lao.
Trong nhà ngục chữ Giáp nhị.
Quyển sách bìa trắng vẫn nằm lặng lẽ trên mặt đất, chưa có ai đụng vào.
Chu Dịch dùng gậy gỗ lật mở từng trang sách, không hề kích hoạt phù triện công kích, rồi hắn lại kiếm mấy con chuột đến cho chúng gặm vài tờ giấy, xác định không hề trúng phải loại kỳ độc nào bên trong sách.
Dùng Tiên Thiên chân nguyên bọc đôi tay, cầm lấy sách để đọc.
“Phương pháp chế tạo lá bùa, bút vẽ bùa, thêm máu thú vào trong chu sa …… Khi vẽ bùa cần phải bình tâm tĩnh khí…… Nội khí rót vào ngòi bút…… Liền mạch lưu loát, không thể gián đoạn……”
Những nội dung được ghi lại trong sách cũng đều không phải là phù triện chi thuật chân chính, mà giống như những ghi chép bài học của Dư Kiệt, bên trong có ghi rất nhiều cảm ngộ không biết đúng hay là sai.
Chu Dịch lật đến những trang cuối cùng, là bốn lá bùa được vẽ hoàn chỉnh.
“Thanh Trần phù, An Trạch phù, Khư Bệnh phù, Khinh Thân phù!”
Chu Dịch lật đi lật lại quyển sách kia mấy lần, thì đã nhớ kỹ trong lòng.
Thứ mà cảnh giới Tiên Thiên đột phá không chỉ là võ lực, hoặc có thể nói võ lực chỉ là biểu hiện bên ngoài, thật ra thì tinh, khí, thần đều được tái sinh lột xác đến một mức cao hơn
Trí nhớ cũng gần đạt đến mức độ đã nhìn thấy thì không quên được.
“Vốn dĩ cho rằng Võ Đạo đã rơi vào bế tắc, tìm kiếm mấy loại công pháp khác để tu luyện, hiện tại có phù triện chi thuật, sau khi học xong cũng coi như là một nửa người tu tiên rồi.”
Người tu hành xem những tài nghệ như phù triện là hộ đạo chi thuật, công pháp Tiên Đạo mới là nguồn gốc của sự thành công, không có nguồn gốc mà cầu thuật thì chỉ là hành động bỏ gốc lấy ngọn mà thôi.
Chu Dịch đã có được Trường Sinh Đạo Quả, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác so với người tu hành.
Trên đời này tất cả thủ đoạn có thể khiến cho thực lực tăng trưởng, thì bất kể là công pháp hay là phù triện luyện khí vv, đều là pháp thuật dùng để bảo vệ Trường Sinh Đạo Quả.
“Phù bút được chế tạo từ lông đuôi của bạch hồ, bạch hồ trăm năm tuổi là tốt nhất.”
“Lá bùa được làm từ da thú, da của những con thú có tuổi tác càng cao, thì xác suất thành công càng cao……”
Chu Dịch không cần tự mình đi săn, Thần kinh là nơi hội tụ tinh hoa của Phượng Dương quốc, những báu vật quý giá hiếm gặp như da bạch hồ trăm năm, tất nhiên sẽ được mang đến Thần kinh để bán.
Bạc không đủ, thì có thể ghi nợ!
Hôm sau.
Chu Giáo Úy nghe nói tên trộm trong Thiên Lao đã bị diệt trừ, tất nhiên là phát hiện ra Dư Kiệt biến mất chẳng thấy bóng dáng, sau khi xác minh thì không kìm lòng được mà sinh lòng hoảng sợ, khi đối phương tiến Thiên Lao, đã đi ngang qua chỗ của hắn.
“Lão Chu, ngươi chính là Định Hải Thần Châm của Thiên Lao chúng ta!”
Tin tức Chu Dịch rèn thể nhập tạng, không bao lâu nữa sẽ truyền đến chỗ của Cẩm Y Vệ, chắc chắn có người sẽ đến lôi kéo hắn.
Chu gia năm đời làm ngục tốt, có thể nói xuất thân trong sạch, nhưng lại không thể nào yên tâm sai khiến hắn như cao thủ giang hồ được mời chào đến.
“Chu đại nhân yên tâm, ta cũng không nỡ bỏ Thiên Lao.”
Về chuyện truyền thừa phù triện được giấu trong Chiến Ngục phù triện truyền thừa, nói Chu Dịch không động tâm là giả, nhưng hắn lại đủ kiên nhẫn để chờ đợi thời cơ.
Thời gian vĩnh viễn đứng về phía Chu Dịch!
Một tháng sau.
Phù bút và lá bùa đã được thuận lợi chế tạo thành công.
Chu Dịch dựa theo sách tự học vẽ phù triện, lúc đầu đương nhiên sẽ không thành công, chân nguyên ngưng tụ trên ngòi bút, hoàn toàn làm không thể nào dùng nhập vào trong lá phù.
“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”
Chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Cuộc sống của Chu Dịch xoay quanh ba điểm một cung đường, lặng lẽ không gợn sóng, cũng được nghe đồng liêu kể không ít chuyện đại sự.
Đầu năm Hoằng Xương thứ mười ba, cũng là không lâu sau khi Chu Dịch đột phá cảnh giới Tiên Thiên không lâu, Phượng Dương quốc chính thức ký kết hiệp ức nghị hòa cùng Đại Ung.
Thượng Thư Hộ Bộ thượng tấu quốc khố trống rỗng, thỉnh cầu giải tán đại quân Bắc Cương. Từ sau khi Hoằng Xương đế đăng cơ, trong vòng mười ba năm chiến tranh lớn nhỏ không ngừng, lý do này rất hợp lý.
Nghe đồn, Thủ Phụ Trương Chính Dương trên Phụng Thiên Điện, đứng trước mặt Hoằng Xương đế cùng văn võ bá quan, cung kính dò hỏi Lý Võ: “Sự tình quan trọng, thỉnh cầu Trấn Quốc Công gật đầu đồng ý, mới có thể giải tán được quân đội biên phòng!”
Rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì, dân gian đồn thổi đủ loại kết cục, có người nói Lý Võ mắng chửi Thủ Phụ ngay tại trận, cũng có người nói Lý Võ khuất phục, cuối cùng giải tán bảy phần của trăm vạn đại quân Bắc Cương.
Triều đình rung chuyển bất an, giang hồ cũng phong vân quỷ quyệt.