Triều đại mới bắt đầu.
Tân hoàng đăng cơ, lấy tên là Hoằng Xương.
Phong Lý Võ làm Hộ Quốc tướng quân, tra xét án Long tặc.
Xét nhà diệt tộc, máu chảy thành sông.
Phố phường thành Đông, mười nhà đã hết chín căn bỏ không, quan viên triều trước còn không tới một nửa, cuối cùng số vàng bạc thu về cộng lại gần một trăm bảy mươi triệu lượng.
Hoằng Xương đế hạ chiếu, Phượng Dương quốc không thu thuế lương thực trong vòng năm năm.
Tháng sáu cùng năm.
Lý Võ được phong làm Binh Mã đại nguyên soái, lãnh binh bắc chinh.
Đánh tan nhiều phản tặc, bình định sáu châu phương Bắc, dẫn quân Nam tiến.
……
Thần kinh.
Trương trạch.
Cửa cắm cờ tang, trong viện dựng lều tang lễ, trên tường treo vải bố trắng phúng viếng.
Liếc mắt nhìn một mảng trắng xoá, vô cùng thê lương.
Chu Dịch đi vào lều tang lễ, thắp cho Trương Chu ba nén hương, ba quỳ ba lạy hoàn thành tế bái.
Con trai Trương Tấn đáp lễ dập đầu, Chu Dịch vội vàng nâng hắn dậy.
“Tấn ca, nén bi thương.”
Năm rồi, Trương Chu đã rút lui khỏi thiên lao, Trương Tấn thay thế chức sai nha, uống thuốc hơn nửa năm, chung quy cũng không thể chống chọi qua được mùa đông.
Tuổi thọ của ngục tốt thiên lao đều không quá dài, Trương Chu sống đến năm mươi tư tuổi cũng đã xem như là sống thọ rồi, Chu phụ còn chưa đến bốn mươi tuổi đã mất rồi.
Theo như khoa học thì do quanh năm ở trong môi trường làm việc âm u, ẩm ướt, cộng thêm tiếp xúc với các loại hình phạm, có thể nói là mặt đen tối nhất trong xã hội này. Chuyện này tạo thành áp lực rất lới đối với thân thể, tâm lý, cho nên mới sớm già chết sớm.
Nhưng mà mọi người đều nghĩ rằng là do báo ứng, bình thường làm quá nhiều chuyện xấu, tổn hại âm đức tổn thọ, đến ngay cả rất nhiều ngục tốt cũng nghĩ như vậy!
Chu Dịch An an ủi vài tiếng, có quản sự mời hắn đến bên sân nghỉ tạm.
“Tiểu tử ngươi đến đây trễ như vậy, hôm qua lại đi Xuân Phong lâu phải không?” Ngưu giáo úy ngồi một cách oai phong, trái phải đều có nô bộc chuyên hầu hạ trà nước.
“Ngưu thúc càng ngày càng nóng tính, dự định rút lui hay sao?”
Chu Dịch hiện giờ đã ba mươi hai tuổi, người cũng phải đến tuổi trung niên, trên mặt bôi một lớp sáp ong bí chế, nhìn bên ngoài thì trông như bốn mươi tuổi, rất phù hợp với đặc điểm già trước tuổi của ngục tốt thiên lao.
“Trịnh đại nhân đã kiếm cho con trai thứ tư của ta chức cấm quân đô thống, một ân tình lớn như vậy, ta không thể nào không biết điều được.”
Ngưu giáo úy nói về đứa con thứ tư của hắn, ba người con trước thì đều muốn đèn sách, đều không muốn đến thiên lao nhận chức.
Dù sao cũng là công tử phú quý, chẳng ai muốn bon chen trong chốn vừa hôi vừa thối đó, mấy năm gần đây Ngưu giáo úy nhiều lần lo lắng về chuyện này, hiện giờ lấy chức giáo úy đổi lấy chức cấm quân đô thống.
Trước sau gì thì đều liên quan đến thiên lao, Ngưu gia còn có thể lợi dụng quan hệ, tương đương đẹp cả đôi đàng.
Năm năm trước, quả nhiên đúng như Chu Dịch dự đoán, triều đình điều Trịnh Cao Viễn làm Ti Ngục.
Trịnh ti ngục vừa nhận chức, đã đao to búa lớn cải cách, trừng trị tham ô. Cẩm Y Vệ bắt người, cũng chẳng phải đổi chỗ làm gì, trực tiếp tìm nhà ngục còn trống nhốt người vào trong là được.
Bộ hạ của ti ngục cũ thiệt hại hơn phân nửa, Ngưu giáo úy dẫn đầu gia nhập dưới trướng của Trịnh ti ngục, tàn nhẫn xuống tay với đồng liêu xưng huynh gọi đệ với mình.
Đương nhiên, cho dù có hỗn loạn đến mức nào, cũng không ảnh hưởng đến ngục tốt đưa cơm!
“Vậy chúc mừng Ngưu thúc.”
Chu Dịch nhìn đầu tóc hoa râm của Ngưu giáo úy, trên mặt thấp thoáng tử khí, một khi lui xuống thì không biết là còn có thể chống đỡ được mấy năm.
Tình yêu con cái của cha mẹ, là vì con mà lo lắng suy xét, tính toán sâu xa.
Căn cơ của Ngưu gia nằm ở thiên lao, mạng lưới hơn trăm năm, một khi vứt bỏ. Thì làm sao có thể đảm bảo rằng một cơ ngơi khổng lồ như vậy, có thể dựa vào ba công tử quần là áo lụa còn chưa đỗ cử nhân kia?
Trong thiên lao nhốt bao nhiêu đại quan quý nhân, Chu Dịch đứng một bên quan sát.
Nếu như tấn công một đại gia tộc từ bên ngoài, thì nhất thời không thể sụp đổ được, phần nhiều là do sự mục nát từ bên trong, gió thổi một cái thì sẽ sụp!
Đồng liêu bạn tốt tụ tập nói chuyện phiếm, đề tài cuối cùng đều sẽ bàn về chuyện bình định chiến loạn, đây là đại sự của Phượng Dương quốc trong năm năm này.
Đại nguyên soái dùng hai năm bình định phương Bắc, dẫn quân Nam tiến đã hơn ba năm, tình hình chiến đấu vẫn rất khốc liệt, chiến báo thường xuyên thông báo đại nguyên soái đã giết được bao nhiêu vạn kẻ địch.
Ngục tốt Diệp Thành cười hắc hắc nói: “Tính số lượng quân địch tử trận theo chiến báo của triều đình, cộng dồn lại cũng đã lên đến ba bốn trăm vạn người, phản tặc phía Nam có được đại quân như vậy, tại sao lại không trực tiếp bao vây Thần kinh chứ?”
Chu Dịch nhắc nhở nói: “Diệp huynh đệ nói năng cẩn thận”
Câu này mà để cho người của Lý gia nghe được, bản thân ngươi cũng tìm nhà tù đi là vừa.”
Hiện giờ danh tiếng của Lý gia ở Phượng Dương quốc còn hơn xa Long tướng năm đó, cho dù văn thần có lộng quyền đến mức nào, cũng không thể nào so sánh được với võ quan nắm mấy chục vạn binh lính.
Trên phố sớm đã đồn đãi, phía Nam ba năm bất ổn, chính là Lý Võ dưỡng khấu tự trọng!
(Dưỡng khấu tự trọng: cố tình không tấn công kẻ địch, duy trì thế trận đối lập, chống đối, để nắm giữ quyền lực của mình.)
“Nhóc con nhà ngươi thì biết cái rắm gì!”
Ngưu giáo úy quát lớn một tiếng: “Phía Nam liên tục xuất hiện phản quân, bệ hạ nói năm năm không thu lương thực, sĩ khí của phản quân phía Bắc tan rã. phía Nam thì lại không như vậy, thuế đất thu không thiếu một đồng.”
Trong đám người đi phúng viếng ở Trương gia, Ngưu giáo úy có thân phận hàng đầu, những người bên cạnh nghe thấy lời này lần lượt nhìn qua.
“Còn ai dám cãi lệnh của triều đình?”
“Hừ hừ!”
Ngưu giáo úy không nói tiếp nữa, chuyển đề tài nói: “Dịch tiểu tử đã luyện đến tạng phủ chưa, tầm tuổi này của ngươi khí huyết đã bắt đầu suy yếu, sau này càng ngày càng khó luyện.”
“Còn phải mất thêm mấy năm nữa.”
Chu Dịch lắc đầu, năm năm qua đi, gân cốt đã luyện đến đại thành, nhưng khí huyết luyện tạng phủ lại là một bước khó.