Bên tai Chu Dịch truyền đến một giọng nói già nua, liếc mắt nhìn huyền giáp quân ngoài cửa, không hề có bất kỳ hành động nào khác.
“Truyền âm nhập mật này là bí kỹ độc môn của lão phu, đừng nói là đám nhãi nhép kia, đến ngay cả Lý Võ cũng đừng nghĩ đến chuyện nghe thấy được.”
Chu Dịch hơi gật đầu, yên lặng nghe tiếp.
“Nội khí như vòng xoáy, trải qua trung phủ, qua vân môn…… Tự khí xả ra.”
Lại một loạt âm thanh truyền vào trong tai, nhưng mà cũng không phải là vô thượng thần công gì đó, mà là thuật truyền âm nhập mật.
Chu Dịch vận nội khí đan điền, dựa theo lời của Thương Thiên vương mà vận dụng, thử phát ra hai tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Huyền giáp quân ngoài cửa không hề phản ứng, vẫn cứ nhìn chằm chằm Chu Dịch đút cơm.
Đút xong nửa thùng cơm, Chu Dịch xách theo thùng rời đi, không thèm để ý đến Thương Thiên vương truyền âm nhiều lần.
“Thằng giặc nhỏ nhà ngươi, dám lừa lão phu!”
Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng xuất hiện với nhau.
Phần lớn mọi người đều sẽ thiên về phía kỳ ngộ, Chu Dịch thì lại hoàn toàn ngược lại.
Thương Thiên vương rõ ràng không có ý tốt, người bình thường chỉ vì thần công cũng cam nguyện mạo hiểm.
Nếu như luyện được vô thượng thần công, mười năm đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, trở thành tông sư của cả một thời.
“Sao cứ cảm thấy cốt truyện này có chút quen quen?”
Chu Dịch nhún vai, hắn cũng chẳng phải là con trai của một vị cao nhân nào đó, tổ tiên cũng không có thâm cừu đại hận chờ báo thù, hắn giống một kẻ đóng vai ác chuyên ngược đãi phạm nhân để lấy bạc hơn là nhân vật chính trong cốt truyện.
“Cho nên, vớ bở được một môn truyền âm bí thuật, thì đã biết đủ rồi!”
Chu Dịch xách theo thùng tiến vào nhà ngục chữ Giáp nhị, bên trong giam giữ Hoàng Thiên vương.
Nhà tù có bố cục tương tự, Hoàng Thiên vương bị cột chặt trên giá dùng hình, tóc tai bù xù, đạo bào dính đầy vết máu màu đen, hai cánh tay cong vẹo như sợi mì, không biết là đã bị gãy thành mấy khúc rồi. Mười đầu ngón tay đều bị chặt đứt, chỉ còn lại một bàn tay trụi lủi.
“Thiên vương mời ăn cơm.”
Chu Dịch thi triển truyền âm bí thuật, huyền giáp vệ canh cửa quả nhiên không phản ứng.
Hoàng Thiên vương hơi giật mình, tiếp tục làm như không có việc gì mà ăn cơm, truyền âm dò hỏi.
“Ngươi là ai? Có phải đến đây cứu bần đạo hay không?”
“Không phải.”
Suy nghĩ của Chu Dịch xoay chuyển rất nhanh, hoàn hồn lại nói: “Mời thiên vương thăng thiên!”
“Bần đạo đã sớm nên đoán được những thế gia kia chính là cỏ trên bờ rào, gió đông thổi thì ngã về đông, gió tây thôi thì ngả về tây……” Hoàng Thiên vương lẩm bẩm tự nói.
Chu Dịch nhíu mày, không tiếp tục lừa gạt hắn nữa.
Đưa xong cơm thì đi tìm Trịnh ti ngục, nói mình bị nhiễm phong hàn, xin nghỉ phép một hai tháng.
“Nhóc con nhà ngươi, sống như con rùa đen vậy!”
Trịnh ti ngục vẫy vẫy tay, không làm khó Chu Dịch.
……
Xuân Phong lâu.
Ca múa hân hoan, tay áo hồng dập dìu.
Chưa đến buổi tối cũng đã đầy người, hôm nay là ngày lựa chọn hoa khôi.
Câu lan viện giới thiệu mười hai mươi cô nương còn trong trắng, thay phiên nhau phô diễn tài nghệ, cầm kỳ vũ đạo thi họa thơ từ, mỗi một vòng thi sẽ loại hai ba người, người cuối cùng còn trụ lại được chọn làm hoa khôi.
Những lượt bình chọn như vậy, còn kiếm được nhiều tiền hơn là lần đầu các cô nương này bán mình.
Những kẻ có tiền chỉ vì ủng hộ mỹ nhân, rải tiền mà mắt không hề nháy lấy một cái, tiền rải như nước.
“Lộng Ngọc cô nương, cầm kỹ vô song! Thưởng!”
Một kẻ mập tay đeo mười chiếc nhẫn ngọc, phất tay rải ra một chồng ngân phiếu.
“Thơ do Liên Hương cô nương làm, nổi tiếng Thần kinh, hơn cả đám học trò, chính là đệ nhất!”
Người đang nói chuyện chính là một thư sinh, không thể rải tiền như tên mập kia, thì đã kêu bạn gọi bè thỉnh đồng môn tới chi viện, thanh thế không nhỏ.
“Cái thứ thơ từ chó má gì, là người ta làm trước đó rồi, Liên Hương bỏ tiền ra ngoài mua đó.”
“Chớ có ăn nói bừa bãi bôi nhọ thanh danh nhà người ta, cha ta là kinh nha thông phán, còn dám phỉ báng ta sẽ sai người đến bắt ngươi!”
“Chỉ một thông phán tép riu mà cũng dám kiêu ngạo, tiểu gia ở Uy Viễn Hầu phủ, ngươi tới đấy mà bắt!”
“Thô bỉ!”
“Phế vật!”
“……”
Thần kinh là thủ đô của Phượng Dương quốc, vứt một cục gạch cũng có thể đập trúng một vị quan lục phẩm, một thông phán nhỏ bé thật sự chẳng là cái thá gì. Nhưng một khi cải nhau với nhà huân quý, lập tức có người đọc sách tiếp ứng, trong lúc nhất thời đám đông hỗn loạn.
Tú bà thấy chuyện tranh chấp càng ngày càng nghiêm trọng, cười híp mắt.
Dưới chân Thiên tử sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, kẻ kích động xen lẫn trong đám người của hai bên, sẽ biết cách mớm lời dẫn dắt, thắng lợi cuối cùng nằm ở cuộc bình chọn hoa khôi.
Một trận tranh giành như vậy, ít nhất cũng kiếm được mấy vạn lượng bạc!
Ghế lô lầu hai.
Nhìn xuống thẳng sân khấu dưới lầu, có thể nhìn thấy rõ các cô nương đang biểu diễn, mệt mỏi thì có thể thả mành xuống, phẩm trà luận đạo với các cô nương.
Chu Dịch nửa nằm trên giường mềm mại, trái ôm phải ấp, có người rót rượu gắp đồ ăn.
Ngẫu nhiên lại kể những chuyện cười của kiếp trước, hai cô nương dễ bị chọc cười kia lại phát ra tiếng cười giòn tan ha ha ha.
Rồi lại kể những câu chuyện tình bi kịch, các cô nương cảm thấy đồng cảm như thể chính bản thân họ trải nghiệm vậy, lã chã rơi lệ.
“Đây mới là phúc báo chân chính!”
Chu Dịch âu yếm nữ nhân.
Cực kỳ vui sướng.
Sau khi xin nghỉ phép bệnh ở thiên lao, Chu Dịch liền xóa đi dung mạo già nua, biến thành dáng vẻ của một người trẻ tuổi tuấn tú, ở Xuân Phong lâu liên tục hơn nửa tháng.
Thuật dịch dung này trẻ hóa già thì dễ, mà già hóa trẻ lại rất khó.
Chu Dịch chịu sự ảnh hưởng của trường sinh, sau khi thành niên thì không tiếp tục trưởng thành nữa, Chu Dịch chỉ cần thay đổi màu da, thay đổi giọng nói, cho dù Trương Chu trọng sinh cũng không nhận ra được.
Những ngục tốt khác trong thiên lao, ít người còn nhớ rõ dáng vẻ khi còn trẻ của Chu Dịch.
“Ta như một u linh, u linh trường sinh bất tử, du đãng trong thế tục!”
Chu Dịch loạng choạng cầm chén rượu, lẩm bẩm nói: “Đế quốc hay hoàng tộc, văn thần hay võ tướng, một thế hệ thiên kiêu hay thế khuynh triều đình, chỉ là mây khói thoảng qua!”