“Đây là linh khí thiên địa sao?”
Chu Dịch nhắm mắt cảm nhận trong thiên địa thấp thoáng có khí tức huyền diệu chia làm ngũ sắc, loãng đến cực điểm, như có như không.
Theo sự vận chuyển mênh mông của nội khí, kéo linh khí ngũ sắc dung nhập vào trong cơ thể, dung nhập vào trong nội khí. Nội khí rời rạc như mây mù, sau khi linh khí thâm nhập, dần dần ngưng tụ thành thực thể.
Nội khí năm trăm năm dồi dào bị nén lại nảy sinh biến hóa, trở thành một dòng chảy nhỏ giọt.
“Đây là chân nguyên Tiên Thiên? Lượng ít đi gấp mười lần, chất tăng lên gấp trăm lần!”
Chu Dịch vận chuyển chân nguyên, từ đầu ngón tay xuất ra khỏi cơ thể, ngưng kết thành khí kiếm mà mắt thường có thể nhìn thấy, phất tay phóng về phía khối đá trên mặt đất.
Xoát!
Vô thanh vô tức, khí kiếm đã cắt đôi khối đá thành hai nửa.
“Dùng nội khí đả thương người, cách ba bốn thước thì sẽ bị giảm uy lực, ngoài một trượng thì nội khí sẽ tự động phân tán. Chân nguyên thì lại bất đồng, cho dù có cách hai ba trượng, cũng có thể ngưng tụ không tiêu tan, uy lực không giảm.”
“Thủ đoạn giết người như vậy, nếu như trong mắt của người phàm tục , thì chẳng khác nào tiên nhân!”
“Khó trách giang hồ đồn rằng bên dưới cảnh giới Tiên Thiên chỉ là đồ nhãi nhép!”
Chu Dịch vận chuyển Tiên Thiên chân nguyên, sau một vòng chu thiên, linh khí thiên địa thâm nhập vào trong cơ thể, cơ hồ ít đến mức không thể phát hiện.
“Tốc độ tu hành như vậy, chẳng lẽ phải mất đến mấy trăm năm tu hành mới đạt đến Tiên Thiên viên mãn sao?”
“Nguyên nhân của sự trì trệ như vậy, tất nhiên không phải là do tư chất kém. Bất kể là Thôn Thiên Ma công hay là Quy Nguyên quyết, đều không có phương pháp tu hành sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.”
“Thứ hai, linh khí thiên địa trên trần thế loãng đến cực điểm, đương nhiên là hấp thu rất chậm. Thứ ba, chỉ dựa vào sự tu hành của bản thân, không có những vật phụ trợ khác như đan dược……”
Chu Dịch cẩn thận suy tư cân nhắc, đã liệt kê ra mấy nguyện nhân của việc tu hành trì trệ.
“Nhưng, ta vẫn nên tiềm tu ở phàm tục, cho dù có mất mấy trăm năm, cho đến khi nào thật sự không thể nào phát triển được nữa, rồi mới đến Tu Tiên giới cũng không muộn.”
“Tu Tiên giới khác với phàm tục, rất khó để che giấu, thủ đoạn hại người quá nhiều, rất khó thanh tịnh tu hành như hiện tại.”
Ngược lại, Chu Dịch lại cho rằng, linh khí ở trần thế loãng đến mức cực điểm, lại là một loại bảo vệ cho chính hắn.
“Hơn nữa, dường như cũng không phải không có công pháp tu tiên……”
Chu Dịch bỗng nhiên nhớ lại, vô danh khẩu quyết mà năm đó Ngụy Xương truyền thụ, nội dung của nó chính là cảm ứng linh khí của thiên địa, thông qua công pháp luyện nhập để cường hóa thân thể.
Năm đó có làm thế nào cũng không thể nhập môn, hiện giờ Chu Dịch đã tấn thăng Tiên Thiên, đã có thể cảm ứng linh khí thiên địa.
“…… Ninh tâm tự nhiên, hô hấp hoãn cẩm, thu tụ thần quang, đạt đến thiên tâm……”
Chu Dịch niệm thầm khẩu quyết, chân nguyên trong cơ thể tự động lưu chuyển, tốc độ linh khí thiên địa hội tụ về đây nhanh gấp mấy lần so với trước đây.
Vô danh khẩu quyết luyện hóa linh khí, cũng không phải là để làm tăng Tiên Thiên chân nguyên, mà là dung nhập vào gân cốt tạng phủ cả người, võ đạo rèn thể mới vào Tạng Phủ cảnh sơ kỳ, nay đã tăng trưởng lên một đoạn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Khẩu quyết này không phải là tu pháp, mà hẳn là luyện thể chi thuật trong truyền thuyết!”
“Như vậy, ta lại có thể tu luyện thêm một cảnh giới Tiên Thiên nữa sao?”
Chu Dịch mặt lộ vẻ mỉm cười, bất kể là luyện võ hay là tu tiên, đều là vì bảo vệ Trường Sinh Đạo Quả. Chỉ cần có thể làm tăng thực lực, thì không tiếc tốn thời gian tu luyện, trăm năm ngàn năm cũng không khác gì nhau.
“Ngày mai nên đi làm lại rồi!”
……
Thiên lao.
Chu Dịch chào hỏi Phùng Kiều.
“Lão Phùng, lâu rồi không gặp.”
“Hả?”
Phùng Kiều đang nhớ đến Liên Hương cô nương ở Xuân Phong lâu, hoa khôi tám năm trước, phú thương đại gia vung tiền như rác mà không thể có được, hiện giờ chỉ cần năm lượng bạc.
“Lão Chu, ngươi còn chưa chết hả?”
“……”
Chu Dịch hỏi: “Ai nói ta chết rồi?”
“Trong nhà lao đều đồn như vậy, nói ngươi luôn thích tra tấn cao thủ giang hồ, làm chết nhiều người như vậy. Bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, bị người ta trả thù truy sát, đến ngay cả thân xác hoàn chỉnh cũng chẳng còn!”
Phùng Kiều giải thích nói: “Chu giáo úy còn phái người đến nhà ngươi, gõ cửa không người trả lời, mọi người đều tin là như vậy.”
“Ta núp bên ngoài một thời gian, bây giờ không sao rồi.”
Trước khi Chu Dịch bế quan, đã chuẩn bị một lượng lớn lương thực, khóa kín cửa chính, mỗi ngày phẩm trà đọc sách lĩnh ngộ tâm cảnh, bất kể là ai đến gõ cửa đều lười để ý tới.
Trong lúc đó đúng thật là có một kẻ trộm đột nhập, có lẽ là kẻ thù mà cũng có thể là đạo tặc, không một ai có thể chống đỡ được một chưởng của Chu Dịch.
Một quyền chứa đựng năm trăm năm công lực, ai có thể chống đỡ được!
Từ chuyện Chu Dịch bỏ việc cho đến chuyện bị đồn là đã chết, rồi lại một lần nữa đi làm lại cũng chẳng ai làm khó dễ.
Hơi hơi phô bày chiêu thức dùng hai ngón tay chặt dao, khiến cho ngục tốt sôi nổi trầm trồ khen ngợi.
Lưu Ti Ngục khen nói: “Lão Chu là một người nhớ tình nghĩa cũ, Tiểu Dư cũng không cần đi áp giải nữa đâu, cùng đưa cơm với lão Chu là được rồi.”
Tiểu Dư tên là Dư Kiệt, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mới có mấy tháng nên còn chưa tiêm nhiễm khí tức âm u của Thiên lao. Giống như năm đó lần đầu khi Chu Dịch đến Thiên lao, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng chúng ngục tốt, ít nói.
Chu Dịch cười cười: “Làm lâu ở Thiên lao này rồi, đã quen với không khí ở đây.”
“Buổi tối đến Xuân Phong lâu, đón gió tẩy trần cho lão Chu.”
Chu giáo úy ôm lấy bả vai Chu Dịch, thấp giọng nói: “Mấy ngày gần đây trong nhà lao không yên ổn, buổi tối luôn có người nhìn thấy bóng ma, lão Chu bây giờ ngươi đã là đại cao thủ, để ý chút coi!”
“Ta biết rồi.”
Trước kia Chu Dịch cẩn thận dè chừng, bây giờ đã tấn thăng thành Tiên Thiên tông sư, có thể thoải mái hơn một chút.
Một ngày làm việc vô sự.
Màn đêm buông xuống.
Ngục tốt Thiên lao thay đổi quần áo, hai người thẳng tiến đến Xuân Phong lâu.