“Thằng cha kia bề ngoài thì là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lại lén lút làm chuyện ác độc. Một kẻ táng tận thiên lương như vậy, ngũ tạng rạn nứt, lục phủ vỡ nát mà chết, chỉ còn một lớp da bên ngoài là còn sống thôi, không nên như vậy sao?”
Chu Dịch lấy ra một viên đan dược từ trong lòng, đỏ rực lại kèm theo hoa văn màu đen, quan sát một lát lại cẩn thận bỏ vào trong lòng.
“Loại cổ trùng này thật sự là huyền bí, vị huynh đệ kia, ngũ tạng lục phủ vỡ vụn mà vẫn còn sống!”
Lão Bạch uống liên tục mấy ngụm rượu, dằn xuống sự sợ hãi trong lòng, thần bí nói: “Ngươi có tin thuật phi kiếm không?”
“Tin!”
Chu Dịch thầm nghĩ, ta còn nhìn thấy tiên nhân một kiếm chém nát hư không nữa đấy.
“……”
Lão Bạch vốn định làm ra vẻ một chút, kết quả còn chưa nói hết đã bị Chu Dịch chặn họng.
Ánh mắt Chu Dịch âm trầm, nói: “Để ta đoán thử, tối hôm qua Lý tướng quân thi triển thuật phi kiếm, chém chết kẻ cướp ngục dễ như trở bàn tay?”
“……”
Lão Bạch cũng là người nhanh trí,chuyển đề tài: “Ngươi có biết giết ai không? Linh Hư chân nhân của Thiên Nhất quan, Không Minh thiền sư của Kim Quang tự, Bạch Vô Thường thủ lĩnh của Nhất Quật Quỷ!”
“Đều là những người chết rồi, ta không có hứng nghe chuyện quá khứ của bọn hắn.”
Tâm trạng của Chu Dịch rất vui vẻ, vốn dĩ suy đoán con đường linh căn thiên phú cũng không phải là đã bị chặn đứng, Tiên Thiên tông sư là đã có thể thi triển pháp môn kiểu ngự khí.
Lão Bạch nghẹn khuất nói không ra lời, đưa bầu rượu đã uống cạn trả lại, đang chuẩn bị nằm lên chiếu nghỉ tạm.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, nhắm mắt lại thì nhìn thấy cảnh phi kiếm giết người, căn bản là không thể ngủ yên được.
Chu Dịch nói: “Đều sống trong giang hồ, đừng dễ tin người như vậy, cũng đừng căm ghét thế tục như vậy, nếu như ngươi thực sự thả cho thằng cha kia chạy mất, thì có chết mười lần cũng khó chuộc tội.”
“Sao ngươi biết được?”
Lão Bạch là cao thủ nhất lưu, độc chiếm một gian nhà tù, cách vách chính là Giang Nam đại hiệp.
Chu Dịch nói: “Hai ngươi có giấu diếm đến đâu, thì làm sao có thể qua mắt được ngục tốt tuần tra, còn có thể qua mắt được những phạm nhân trong nhà lao này sao? Có người dùng lời nói của các ngươi để đổi cho ta lấy một cái đùi gà ăn mất rồi.”
“……”
Lão Bạch bỗng nhiên không còn muốn ngồi tù, có lẽ đồng ý lời cầu hôn của quận chúa cũng không cảm thấy khó chịu bằng lúc này.
Chu Dịch tiếp tục nói: “Ta cũng coi như cứu ngươi một mạng đi? Nghe nói khinh công của ngươi không tồi, có thể dạy cho ta được không?”
“Ta buồn ngủ rồi!”
Lão Bạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Chu Dịch.
……
Nửa năm trôi qua trong chốc lát.
Ti ngục mới nhận chức vốn dĩ là quản lý nhà giam của kinh nha, một cái bánh có nhân từ trên trời giáng xuống, tiếp nhận thiên lao.
Nhà tù khắp nơi ở Phượng Dương quốc, quy tắc đều tương tự nhau, chỉ có điều trong thiên lao dễ kiếm chát hơn những nơi khác mà thôi.
Hiện giờ ngục tốt đã dần dần vào nếp, thiên lao lại khôi phục lại dáng vẻ của ngày xưa.
“Chào Lão Chu!”
Ngục tốt gác cửa Phùng Kiều chào hỏi tiền bối, hiện giờ so về thời gian công tác thì chẳng có mấy người làm lâu hơn Chu Dịch.
Chu Dịch cười nói: “Hôm qua ngươi chuồn về sớm, sợ để ngươi trả tiền sao?”
“Nhà có vợ dữ, bất đắc dĩ!”
Phùng Kiều liên tục chắp tay, hắn vốn dĩ là ngục tốt của huyện Vạn Niên gần kinh kỳ, sau khi được điều tới Thần kinh thì không thích nghi được.
Thanh lâu đắt đỏ nhất ở huyện Vạn Niên, nếu như muốn ở nguyên đêm thì chỉ mất tầm một hai lượng bạc, vào Xuân Phong lâu sờ tay cô nương một cái mà đã mất mười lượng bạc, có dát vàng cũng chẳng đáng!
Chu Dịch cười nói: “Nếu giáo úy đại nhân cũng đi, vậy thì sẽ do thiên lao trả tiền, nếu không thì lỗ nặng.”
Phùng Kiều ngay lập tức hối hận không thôi, hắn vốn định sáng nay hỏi thăm cho rõ ràng, chờ đến khi về nhà khoe khoang với người ta rằng hắn đã từng đến Xuân Phong lâu ăn chơi.
“Sau này còn cơ hội mà.”
Chu Dịch vừa đi vừa nói chuyện cùng đồng liêu, xách theo thùng đi đưa cơm.
Nhà ngục chữ Ất số bảy.
Phạm nhân mới bị nhốt vào không bao lâu, là quan viên Lại Bộ phạm tội mua bán chức vị.
Đầu tóc hoa râm, thân hình gầy khô.
Một bó tuổi như vậy mà bị nhốt vào thiên lao, chưa được đến một hai năm thì đã chết rồi.
Phạm nhân này nhìn thấy Chu Dịch đưa cơm, khó khăn cố hết sức đứng dậy, còn ho khan dữ dội vài tiếng, chậm rãi di chuyển lại đây, bưng chén ăn từng miếng cơm.
Tất cả động tác của hắn không giống một ông già gần đất xa trời.
Trong mắt Chu Dịch lóe sáng, một kẻ tinh thông thuật dịch dung như hắn, đã phát hiện vô số sơ hở.
Vẻ mặt của người kia quá mức cứng đờ, cho dù cố tình giả vờ hít thở khó khăn, thì da dẻ cũng không thể nào bất động được.
Màu da trên cổ và trên bàn tay có sự khác biệt rất nhỏ, đặc biệt là bùn đất dính trên tay, thứ nhất là tạo hình quá cường điệu, thứ hai là hoàn toàn không ăn nhập vào da dẻ.
Huống hồ gì một ông già suy yếu đến như vậy, mà cái chén cầm trên tay lại vô cùng chắc chắn……
Chu Dịch không lên tiếng rời đi, cuối cùng đi vào nhà ngục của lão Bạch, từ trong lòng lấy ra một bầu rượu.
Lão Bạch mở bầu rượu ra ngửi một cái, nói: “Lại là Lê Hoa Bạch, rượu quá mạnh, chẳng bằng Chiếu Điện Hồng, Ngọc Lộ Xuân, dư vị kéo dài.”
“Rất lâu rồi, bằng hữu của ta thích nhất là uống rượu Lê Hoa Bạch, ta cũng uống quen rồi nên lười đổi khẩu vị.”
Chu Dịch cố gắng nhớ về Ngụy Xương, chỉ nhớ rõ hắn là một hán tử ngang tàng, hào sảng phóng khoáng, diện mạo cụ thể thì đã mơ hồ.
“Chập chập, một kẻ lòng dạ đen tối như ngươi mà cũng có bằng hữu sao?”
Nửa năm này, lão Bạch cũng đã quen biết Chu Dịch, nói chuyện cũng không kiêng dè như vậy nữa.
Chu Dịch không muốn nhớ đến quá khứ, tuổi thọ của hắn là vô cùng vô tận, tương lai sẽ lưu lại vô số ký ức, bao gồm cả lão Bạch trước mắt này cũng sẽ trở thành một trong số đó, cho nên phải học được cách ép xuống hoặc là quên đi.
“Hôm qua khi tu hành Phiêu Bình Bộ, có mấy lần rẻ hướng không được hài lòng lắm……”
Lão Bạch trầm ngâm một lát nói: “Khinh công trên đời này, về cơ bản chỉ chia thành hai loại, di chuyển chớp nháy trong phạm vi nhỏ và di chuyển trong hành trình dài, Phiêu Bình Bộ thuộc về loại đầu tiên……”