Giảng giải kỹ càng tỉ mỉ về bí quyết tu hành Phiêu Bình Bộ, để giải thích những điểm thắc mắc của Chu Dịch, cho mãi đến khi uống hết rượu trong bình.
Trước khi Chu Dịch rời đi có hỏi: “Ngày mai đổi thành Chiếu Điện Hồng hay là Ngọc Lộ Xuân?”
Lão Bạch nói: “Cứ lấy Lê Hoa Bạch đi, uống quen rồi cũng lười đổi khẩu vị.”
Chu Dịch hơi giật mình, lại ngồi xổm xuống nói: “Ta kiếm một bình Lê Hoa Bạch ủ trăm năm, ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Lão Bạch gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được rồi, trước kia nếu không phải rượu ngon ủ trăm năm thì ta sẽ không uống!”
Chu Dịch cười nói: “Chẳng thèm hỏi thăm thử là chuyện gì, nếu như giết người phóng hỏa vào nhà cướp của cũng làm sao?”
“Nhóc con nhà ngươi, tuy rằng lòng dạ đen tối, nhưng lại là người có điểm giới hạn.”
Lão Bạch nói: “Huống hồ gì nếu thật sự làm chuyện ác, ta cứ uống chùa rượu ngon, rồi chẳng làm theo, ngươi làm gì được ta chứ?”
“Phạm nhân trong nhà ngục chữ Ất thất, hình như tối hôm qua bị đổi người……”
Chu Dịch nói qua về lai lịch của phạm nhanh, những sơ hở lưu lại sau khi dịch dung.
“Thú vị thú vị! Một chuyện thú vị như vậy, làm sao mà thiếu được người như ta chứ?”
Lão Bạch nghe đến hai mắt tỏa sáng, ngồi mãi trong thiên lao đã sớm cảm thấy vô cùng chán nản rồi, nói: “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần hắn ta hành động, tuyệt đối không qua được mắt ta.”
“Chú ý an toàn, người nọ rất có thể là một cao thủ.”
Chu Dịch liên tục dặn dò nhắc nhở, chỉ cần theo dõi, nhưng nếu như người ka chạy thoát cũng đừng đuổi theo.
“Yên tâm! Ta là người từng trải, sao lại không hiểu an toàn là trên hết được chứ?”
……
Mấy ngày sau.
Chu Dịch đi vào trong thiên lao đưa cơm.
Lão Bạch cười hắc hắc vẫy tay, nội khí truyền âm nói: “Tối hôm qua, cuối cùng người kia cũng đã hành động.”
“Làm gì?”
Chu Dịch học được mười mấy loại khinh công từ chỗ của lão Bạch, trong đó có mấy loại truyền thừa tuyệt đỉnh, có qua có lại, nên đã truyền thụ truyền âm bí thuật của Thương Thiên vương cho hắn.
“Hắn đến nhà ngục chữ Giáp nhất, nửa đêm lại trở về.”
Trên mặt lão Bạch lộ ra vẻ kích động, ai mà không biết một vị Võ đạo Tông Sư bị nhốt trong nhà tù kia từ nửa năm trước.
“Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục nhìn chằm chằm không?”
Lão Bạch thấy vẻ mặt Chu Dịch thay đổi vô chừng, vò đầu bứt tai thúc giục nói.
“Chờ hắn ta tìm được bí tịch của Thương Thiên vương, hai người chúng ta liên thủ âm thầm tập kích, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao? Không thì ngươi dứt khoát hạ độc trước đi, làm cho hắn nữa sống nửa chết thì càng ổn thỏa hơn!”
Tiên Thiên tông sư chính là khát vọng cả đời của người trong giang hồ, lão Bạch vốn dĩ luôn luôn hờ hững với tất cả mọi thứ, mà cũng không ngoại lệ.
Giang hồ sớm đã đồn đại về lai lịch của Thương Thiên vương, trước ba mươi tuổi không hề có tiếng tăm gì, sau khi có được thần công, chỉ trong mười năm đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.
Võ đạo Tông Sư, Giang Nam minh chủ, quyền thế ngập trời không ai sánh bằng, mỹ nhân, vàng bạc chỉ là những vật ngoài thân mà thôi.
“Ngươi có ngốc không hả?”
Chu Dịch chỉ quần áo của mình: “Ta là ngục tốt, cần gì phải đi theo sau đít hắn chứ.”
“Cũng đúng ha!”
Lão Bạch lập tức bừng tỉnh, nhìn về Chu Dịch đang đi về hướng nhà ngục chữ Giáp nhất. Hắn rất muốn hỏi thử loại thần công kia là tên là gì, lại sợ mất đi một trong những người bằng hữu ít ỏi của hắn.
……
Nhà ngục chữ Giáp nhất.
Trống rỗng không có người, mọi ngóc ngách đều trống không.
Đêm đó sau khi mai phục giết chết kẻ cướp ngục, Cẩm Y Vệ đã tra xét nhà tù này, đến ngay cả bức tường nhà ngục cũng bị đục khoét mất mấy lớp rồi.
“Thứ mà Cẩm Y Vệ không tìm thấy được, người kia chỉ là ăn may hay là thật sự biết được điều gì đó?”
Chu Dịch đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thương Thiên vương, xương cốt toàn thân bị chặt đứt hơn phân nửa, đến ngay cả việc ăn cơm mà còn cần có người đút, cho nên không thể rời xa giá dụng hình bằng sắt thép kia được.
Mỗi một nơi trên hình giá đều là dùng để thăm dò nội khí, đến ngay cả gông xiềng, xích sắt, tất cả đều là đều là sắt thép đặc ruột.
Trong Cẩm Y Vệ không hề thiếu cao thủ nội khí, tất nhiên cũng đã từng thăm dò rồi, Thương Thiên vương cũng sẽ không cất giấu truyền thừa một cách đơn giản như vậy.
“Nếu như đã là phương pháp mà người ngoài không thể nào thăm dò được……”
Đáy lòng Chu Dịch bỗng nhiên nảy lên, bàn tay sờ vào hình giá, nội khí thông qua truyền âm bí thuật thăm dò vào bên trong.
“Thôn Thiên Ma công!”
Giọng nói của Thương Thiên vương bỗng nhiên vang lên bên tai, rồi sau đó là một phần khẩu quyết hơn ba ngàn chữ, chỉ dạy cách thức cắn nuốt nội khí của người khác, dung hợp luyện hóa chúng để sử dụng cho bản thân mình.
Trong đó có pháp môn đột phá cảnh giới Tiên Thiên, cực kỳ đơn giản thô bạo, cũng chẳng có chỗ nào là huyền bí kỳ diệu.
Năm trăm năm nội khí, một khi vận chuyển thì có thể cưỡng ép khơi gợi nguyên khí thiên địa, cứ như vậy mà đột phá cảnh giới Tiên Thiên!
Ở phần kết, Thương Thiên vương còn ân cần dặn dò: “Thôn Thiên Ma công tu luyện nội khí dị dạng, vô cùng quỷ dị, tuổi thọ được năm mất một. Trong tộc đời đời có cao thủ đứng đầu, có thể kéo dài truyền thừa, phú quý không dứt, con cháu Thương gia chớ tham luyến cảnh giới Tiên Thiên……”
“Chẳng trách Thương Thiên vương mới năm mươi tuổi, đã đã là Tiên Thiên tông sư, lại có dáng vẻ già nua gần đất xa trời!”
Chu Dịch nghe xong toàn bộ công pháp, lại thi triển truyền âm bí thuật thêm lần nữa, quả nhiên lại vang lên giọng nói của Thương Thiên vương.
Cẩn thận lắng nghe thì phát hiện ra dường như giọng nói phía sau nhỏ hơn một chút.
“Hắn ta tất nhiên là hậu nhân của Thương Thiên vương, không tìm thấy ma công, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, vạn sự nên làm ổn thỏa, người ta bất chấp nguy hiểm tính mạng đến đây để lấy truyền thừa của tộc, dứt khoát nên thuận nước đẩy thuyền.
Hòa khí sinh tài!
Trở lại nhà ngục chữ Giáp lục, thì nhìn thấy lão Bạch đang ngồi xổm góc tường thở ngắn than dài.
“Nhà ngươi lại nhớ đến cô nương nào vậy?”
Trong khoảng thời gian này, chuyện mà Chu Dịch nghe nhiều nhất đó là lão Bạch khoe khoang giang hồ hồng nhan, nào là xếp vị thứ sáu trên bảng Yên Chi giang hồ, nào là nữ kiếm tiên siêu phàm thoát tục, nào là đích nữ Giang Nam thế gia khuê tú ……