• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc cho ai lên làm tư ngục, nắm giữ quyền lực và ích lợi to lớn đến như vậy, đều sẽ không muốn cải cách thiên lao!

Ngưu giáo úy hơi gật đầu tán đồng, thay đổi đề tài, nói: “Tiểu tử ngươi năm nay đã hai mươi bảy rồi nhỉ, vậy mà mỗi ngày đều đến Xuân Phong lâu vui đùa? Nhà đại ca ta có một chất nữ, người đoan trang……”

“Ngưu thúc, đêm nay ta có hẹn với Lộng Ngọc cô nương đàm luận đại đạo, đi trước một bước!”

Chu Dịch liên tục xua tay, đã xuyên không rồi mà cũng không thể nào thoát được chuyện mai mối xem mắt.

Nếu như hắn là một ngục tốt thật sự thì còn có thể chấp nhận được, đến khi lớn tuổi thì còn có thể cầm kẹo mà vui đùa với con cháu, nhưng vì sự tồn tại của Trường Sinh Đạo Quả, khiến cho Chu Dịch không thể nào ở bên canh bất kỳ ai lâu dài được.

Đầu tiên chính là sợ bại lộ bí mật, Trường Sinh Đạo Quả là báu vật mà Chu Dịch sống nương nhờ.

Bất kể là thuật dịch dung hay là thuật biến hóa đều không tuyệt đối an toàn, nếu như chung sống với nhau lâu dài, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.

Sau đó là phận má hồng nhanh tàn phai, sau mấy mươi năm tuổi thanh xuân của nữ tử không còn nữa, Chu Dịch không biết phải đối xử với họ như thế nào.

Đám tiểu tỷ tỷ ở Xuân Phong tốt biết bao nhiêu, bất kể là qua bao nhiêu năm thì vẫn thanh xuân mỹ mạo, hơn nữa chỉ cần có tiền, không cần tình cảm, không sợ vướng bận!

Ngưu giáo úy liếc mắt nhìn Chu Dịch một cái, vô cùng ghét bỏ xua tay.

“Cút cút cút, chất nữ kia của ta ôn nhu hiền thục, cũng không thể để cho nhóc con nhà ngươi hại đời người ta được!”

……

Sau khi xong việc.

Chu Dịch vẫn chưa đến Xuân Phong lâu, trong thời kỳ quốc tang cấm tất cả yến tiệc tiêu khiển.

Đương nhiên, chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn của Xuân Phong lâu, người ta mở cửa sau lén lúc đón khách, giá cả ngược lại còn tăng lên.

Trở về nhà.

Chu Dịch đọc sách Xuân Thu một lúc, suy nghĩ về hậu quả của những chuyện mà hôm nay hắn đã làm.

“Chuyện của Long công tử xử lý có chút lỗ mãng, nhưng trút được cục tức này, thể xác và tinh thần đều thoải mái cũng không lỗ!”

Cẩn thận, thận trọng không phải là nghẹn khuất uất ức, huống hồ tu hành võ đạo cũng liên quan đến tâm cảnh, đặc biệt là tu hành nội khí, suy nghĩ không thông sẽ khiến cho việc tu hành cảnh giới bị chậm lại, thậm chí sẽ trì trệ không tiến bộ được.

Từ xưa đến nay, cường giả chân chính hiếm khi trưởng thành mà dựa thiên phú và tài nguyên, phần lớn là do tâm cảnh cường đại!

Chu Dịch đương nhiên là một ngoại lệ, chỉ cần bất tử, cường giả chẳng qua cũng chỉ là một đống xương khô mà thôi, những câu chuyện hoặc những nhân vật trong thoại bản đều bị lãng quên.

“Thật ra thì chuyện để lộ thực lực cho Ngưu giáo úy biết, cũng chẳng có chỗ nào xấu cả.”

Chu Dịch sớm đã có dự định ngả bài, chẳng phải vì mướn tranh đoạt quyền lực, mà là có thể khiến cho ngày tháng ở trong thiên lao được thoải mái hơn mà thôi.

Trong nội bộ, người không có lòng ham muốn, không cầu tiến, thì chẳng ai có thể làm gì được ngươi.

Chỉ cần không gây ảnh hưởng đến lợi ích của bất kỳ kẻ nào, người khác lại càng không vô duyên vô cớ động chạm, một ngục tốt đưa cơm có bản lĩnh, đầu óc linh hoạt, ngược lại bình thường sẽ được chiếu cố nhiều hơn.

Tự kiểm điểm bản thân, hôm nay là ngày may mắn!

“Ngày mai đi gặp nhân tình của La sư phó, đưa đến nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió. Còn về phần đơn thuốc và bạc trong nhờ, chờ thêm một hai năm nữa rồi lại lấy, đến khi đó chắc là an toàn rồi!”

Trên người Chu Dịch có báo vật quý giá nhất trên đời, những đồ vật khác chỉ là đồ bình thường mà thôi.

Hiện giờ Thần kinh đang ở vào thời kỳ loạn lạc nhất, bên ngoài có cấm quân, hắc kỵ, Cẩm Y Vệ lùng bắt người khắp nơi, lỡ đâu phát hiện ra tòa nhà kia của La sư phó rồi thì sao?

Chu Dịch chạy đến thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới, ngày mai sẽ có người khác đưa cơm tù cho hắn.

Cho dù không có Cẩm Y Vệ, thì còn có đệ tử hoặc là tộc nhân của La sư phó, đến lúc đó không tránh khỏi một trận chém giết…… Đây đều là hung hiểm!

Chờ thêm mấy năm, thứ mà Chu Dịch không thiếu nhất chính là thời gian.

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cân nhắc suy nghĩ thông suốt, Chu Dịch đứng dậy đánh mấy quyền, về phòng đả tọa tu hành Quy Nguyên quyết.

Quy Nguyên quyết tiến bộ chậm chạp, còn chưa đạt đến cảnh giới cao thủ tam lưu nữa. Nhưng tu hành nội khí trước nay vẫn luôn là đi sau về trước, càng ngày càn vững chắc, vội vàng cũng không được gì!

Trăng sáng sao ít, đêm khuya tĩnh lặng.

Một bóng người nhỏ gầy phóng qua vách tường, dừng trong góc tối, y phục dạ hành hòa thành một thể với bóng đêm.

Bóng người men theo chân tường, lén lút lẻn vào trong phòng.

Bỗng nhiên.

Dưới chân mềm nhũn, thân hình ngã quỵ.

Bóng người kia phản ứng mau le, đưa nội khí vào hai chân, chân trái dẫm chân phải lướt qua vài thước, tránh rơi xuống cái hố kia.

“Nội nó chứ, viện nhà ai mà lại đào hố thế này?”

Người kia nương theo ánh trăng, nhìn thấy ánh sáng lạnh phát ra từ chông nhọn lấp lánh dưới đáy hố, nghĩ đến mà tim đập nhanh hơn. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng không tiếng động, rất mau đã lần đến song cửa sổ của phòng ngủ chính, đục giấy cửa sổ thổi mê hương vào.

Người kia chờ một lát, xác nhận là dược hiệu đã phát tác, mở cửa sổ ra chui vào, thuận thế lăn nhẹ rơi xuống mặt đất.

“A……”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra, người kia bị mười mấy cây đinh trên mặt đất, đâm cho người đầy lỗ.

Không biết là trên những cây đinh kia được bôi thuốc gì, người kia chỉ cảm thấy tê tê dại dại, không còn chút sức lực nào, vận dụng nội khí muốn giải độc, kết quả là không hề có bất kỳ tác dụng nào cả.

“Bí dược của Cẩm Y Vệ, đến ngay cả cao thủ hàng đầu trúng phải thì cũng mặc người xâu xé!”

Giọng nói của Chu Dịch vang lên ngay chỗ cửa sổ, từ ngay sau khi người kia tiên vào trong sân thì hắn đã phát hiện, hơn nữa hắn chưa bao giờ đả tọa trong phòng nhủ chính, trong ổ chăn trên giường chỉ là một người giả mà thôi.

“Đại hiệp tha mạng……”

Người kia nằm trên mặt đất cầu xin, đang muốn tìm một cái cớ để làm người ta mềm lòng, kết quả còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy mấy mũi tên được bắn ra từ nỏ.

Sau nửa canh giờ.

Chu Dịch dùng xẻng lấp bằng mặt đất, ngẩng đầu nhìn cây táo trong viện.

“Sang năm táo ra quả, mùi vị chắc là rất ngon, phải tặng cho đồng liêu ăn mới được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK