Mục lục
Trẫm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hãn nhìn lại, nhất thời cười lên, tiểu muội thế mà lại chải gãy lược dày rồi, có thể thấy được vừa rồi là dùng bao nhiêu sức.

“Giết chết chúng nó!” Triệu Hãn chỉ huy.

Triệu Trinh Phương lập tức nắm gốc lược dày, mang những con rận chải rơi xuống bóp chết hết.

Triệu Hãn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nói: “Ha ha, thống khoái!”

“Khanh khách khanh khách!”

Triệu Trinh Phương cũng vỗ bàn tay nhỏ bé, theo ca ca cười lên vui vẻ.

Triệu Hãn nhìn lướt qua giày vải rách trên chân tiểu muội, lấy ra hai đôi giày trẻ con đêm qua lấy được: “Tiểu muội, thay thử xem.”

Triệu Trinh Phương vui vẻ cởi giày thay, đáng tiếc đều quá rộng, xỏ vào không vừa chân, ngược lại là Triệu Hãn đi tương đối vừa.

Triệu Hãn vẫn là bảo muội muội đi giày vào, lại dùng dây thừng vải buộc cố định, ít nhất tốt hơn so với giày vải mài rách đế ban đầu.

Hai huynh muội đều đi giày mới, hơn nữa tóc chải sạch sẽ, chỉ còn một bộ quần áo rách nát còn giống trẻ em ăn xin.

Quần áo, tạm thời không dám thay, bởi vì là tơ lụa, sợ mặc vào bị người ta cướp.

Đêm hôm đó, Triệu Hãn ngâm nga nhạc thiếu nhi dỗ muội muội ngủ. Mặc dù ngủ say, tiểu muội cũng ôm chặt hắn, tựa như là sợ mất đi một người thân cuối cùng.

Ài, Triệu Hãn nhẹ giọng thở dài.

Qua một ngày nữa, mặt trời rốt cuộc đi ra, trận mưa to này rơi cả thảy một ngày hai đêm.

Triệu Hãn trước đó lấy ra chút đồng tiền, đi mua lương khô đỡ đói, bạc cùng trang sức cướp được đều không dám lấy ra.

Trên đường qua lại, Triệu Hãn âm thầm quan sát tình huống thành thị.

Thành Thiên Tân đời Minh, lại xưng “thành bàn tính”, cả tòa thành thị hình dạng như bàn tính, tương truyền là Lưu Bá Ôn theo phong thuỷ mà thiết kế, thật ra thành này là Chu Lệ sau khi đăng cơ xây dựng.

Tường thành dài chín dặm, đường phố trong thành, chín dọc chín ngang.

Thành đông xây tổ miếu, thành tây xây tế đàn, thành nam có phố xá, thành bắc làm nhà quan lại. Phát triển đến bây giờ, trong thành Thiên Tân có năm chợ nhỏ một chợ lớn, ngoài thành còn có bến tàu kênh đào Bắc cùng bến tàu kênh đào nam.

Cư dân trong thành, đa số quan quân cùng quân hộ truyền đời, cũng có vô số nhà buôn giàu có an cư.

Nhà cửa của các quan to cùng nhà giàu đó, động cái diện tích mấy chục hơn trăm mẫu, đấu củng mái cong giống như công hầu quý tộc.

Thành nam có hai đầm nước, là hố nước lớn khi xây công sự lưu lại, có thể nối thẳng sông đào bảo vệ thành ngoài thành. Hôm nay cũng bị khoanh vòng lại, trở thành lâm viên hồ nước nhà quyền quý, các công tử tiểu thư có thể tận tình đi chơi.

“Tránh ra, tránh ra!”

Mấy con ngựa lao thẳng, đám quý công tử phóng ngựa rong ruổi, phía sau là mấy chục gia nô chạy bộ đuổi theo.

Khô hạn mấy tháng, lại liên tục mưa to hai ngày, đã sớm làm đám con em nhà giàu lêu lổng nghẹn muốn hỏng rồi, hôm nay hẹn nhau tập thể ra ngoài vui vẻ.

Triệu Hãn kéo mạnh tiểu muội ra, hai huynh muội thiếu chút nữa bị húc chết bên đường.

“Ha ha!”

Nhìn áo quần rực rỡ ngựa khỏe mạnh trước mắt, lại nghĩ đến dân đói như thây khô ngoài thành, Triệu Hãn nhịn không được đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.

Hoàn toàn không có mục đích đi dạo đến tường thành nam, nơi đó cũng sập mấy chục trượng.

Triều đình không lấy ra được bạc để sửa, thế mà mặc kệ Thiên Tân yếu địa quân sự này, tường thành nam bắc xuất hiện lỗ thủng lớn hơn hai mươi năm!

Rất nhiều gạch xây thành bị dân chúng nhặt đi, nhưng còn rải rác lại một ít.

Triệu Hãn tìm một viên gạch to, lấy ra cái kéo ngày hôm trước giết người, vung viên gạch lên đập, gõ mãnh liệt vào chỗ tán đinh.

Triệu Trinh Phương ngồi ở bên cạnh hỏi: “Nhị ca, ca đang làm gì?”

“Làm vũ khí phòng thân.” Triệu Hãn trả lời.

“Bốp!”

Đập hồi lâu, đinh tán gãy, kéo bị đập thành hai nửa, Triệu Hãn mệt thở hồng hộc.

Một nửa cái kéo trong đó, bị Triệu Hãn nối vào mũi mâu, lại dùng mảnh vải buộc đi buộc lại cho chắc chắn.

Mâu trúc biến thành mâu sắt!

Một nửa cái kéo còn lại đó, cũng dùng mảnh vải quấn quanh tay cầm. Như thế, sẽ là một con dao găm, có mảnh vải tăng lực ma sát, không sợ khi giết người tóe máu bị trượt tay.

Giấu dao găm vào trong lòng, mũi mâu cũng dùng vải bọc lại, tạm thời không cần lộ ra mũi nhọn.

Trị an trong thành, tựa như tốt hơn ngoài thành chút.

Ở trước khi chính thức nam hạ, Triệu Hãn cũng không chuẩn bị ra khỏi thành, thậm chí muốn thử tìm việc làm.

Bọn họ ở đông nam thành tìm được một quán ăn, quy mô không lớn. Tửu lâu quá mức sa hoa, khẳng định từ chối thu người thân phận không rõ, nhắm chừng Triệu Hãn vừa đi tới cửa đã bị đuổi đi.

Có lẽ là hai huynh muội không rối bù nữa, bởi vậy mặc dù quần áo rách nát, điếm tiểu nhị cũng cho phép bọn họ đi vào.

“Trên người có tiền không? Người lớn nhà ngươi đâu?” Điếm tiểu nhị đề ra nghi vấn.

Triệu Hãn bày đủ tư thế, đầu tiên là sửa sang lại vạt áo, tiếp theo đoan chính chắp tay, miệng toàn lời nhảm: “Nói cho các hạ biết, tổ tiên tiểu tử chính là ngự trù của Anh Tông. Lúc Thổ Mộc bảo*, tổ tiên theo ngự giá xuất chinh, bất hạnh lâm nạn ở trong loạn quân.”

* là cuộc chiến xảy ra vào ngày Nhâm Tuất (15) tháng 8 năm Kỉ Tị (1 tháng 9 năm 1449) tại biên giới Đại Minh giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ tộc Oirat (Ngõa Lạt) Mông Cổ. Trong trận chiến này, lực lượng nhà Minh vốn đông đảo hơn đã thất bại hoàn toàn trước đội quân của Oirat do Esen Taishi (Dã Tiên Đài Cát) chỉ huy, toàn bộ chỉ huy của quân Minh bị tiêu diệt hoặc bắt sống trong đó có Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, đương kim hoàng đế nhà Minh. Với việc toàn quân bại trận, hoàng đế bị bắt sống, Sự biến Thổ Mộc bảo được coi là thất bại quân sự lớn nhất trong lịch sử nhà Minh và là bước ngoặt đánh dấu sự thay đổi cán cân quyền lực ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giữa nhà Minh và các bộ tộc gốc Mông Cổ.

Được, nhìn qua hành động lời nói đã không phải đến từ tầng dưới chót, dân chúng bình thường nào có gia giáo kiến thức bực này.

Điếm tiểu nhị bị hù sửng sốt, hiếu kỳ nói: “Ngài... Đây là muốn ăn cơm?”

Triệu Hãn thở dài nói: “Tiểu tử gia đạo sa sút, đến Thiên Tân nương tựa thân thích, đáng tiếc thân thích cũng gian nan qua ngày. Ta có tay nghề làm bếp cung đình, muốn tự lực cánh sinh, chẳng biết có thể ở quý điếm làm đầu bếp hay không?”

Vì sao Triệu Hãn chọn làm đầu bếp mưu sinh?

Bởi vì lúc hắn đi bộ đội, từng lấy thân phận tân binh, thành công trúng cử binh chủng mạnh nhất quân ta —— Anh nuôi!

Tân binh có thể vào ban bếp núc, đó là phi thường trâu bò, ý nghĩa các hạng kỹ năng quân sự tuyệt đối quá cứng.

“Ngươi muốn lưu lại làm đầu bếp?”

Điếm tiểu nhị đánh giá Triệu Hãn một phen, lắc đầu nói: “Cái này ta không làm chủ được, tự mình qua tìm chưởng quầy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK