Tiêu Hoán cười lạnh nói: “Ngươi chết không sao cả, cha mẹ trong nhà có người hầu hầu hạ. Nếu như ta chết, mẹ già ở nhà ngươi tới chăm sóc sao? Cô nhi quả phụ ngươi chăm sóc? Ngươi là con cháu thế gia, nói cũng là nhẹ nhàng!” Âu Dương Chưng không còn lời gì để nói, chuyện này liên quan đến hiếu đạo, không thể tùy tiện nói lung tung. Tiêu Hoán chỉ vào bến tàu thành nam: “Ngươi nhìn chỗ đó, thế mà phố xá lại khôi phục rồi, thương thuyền chạy trốn cũng đã quay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.