“Ha ha, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!” Phí Như Hạc cười to. Phí Nguyên Giám cũng chế nhạo nói: “Đều đang đoán xem lúc nào ngươi tới, còn tưởng rằng đếm nay ngươi phải ở bên cạnh phu nhân.” Bàng Xuân Lai nói: “Ngồi đi.” Bọn người kia đã sớm để lại chỗ cho Triệu Hãn, một chiếc ghết trúc trống mà một chén trà trước mặt. Triệu Hãn ngồi xuống, rót trà nói: “Trước khi thu gặt lương thực vụ hè thu, lương tiền đều có vẻ căng thẳng, ta cũng lười đi mua rượu uống. Hôm nay,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.