“Sống lâu trăm tuổi thì mẹ không cần, sống đến bảy mươi tuổi là được rồi.” Phí Lão phu nhân than thở: “Chồng mẹ lúc còn trẻ không được hưởng qua phúc phần, con trai vất vả lắm mới có thể có chút tiền đồn, vậy mà hắn lại bị một cơn bệnh nặng mà mất, đúng là không có mệnh hưởng phúc mà.” Lưu thị nghe vậy vội vàng nói: “Mẹ nuôi nén bi thương, cuộc sống về sau vẫn còn dài.” Phí Lão phu nhân nhớ đến người chồng đã mất của mình, suy nghĩ hơi trầm xuống,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.