Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 11: Có Không Xứng



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tuy nhà Quách Hiểu Hiểu mở công ty, nhưng công ty cũng khổng lớn, cha cô ta chỉ lái chiếc xe hơn một triệu. “Chiếc xe này là của tôi.” Lâm Vân đột nhiên nói.



Ngay khi Lâm Vân nói câu này, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu và Mập đều nhanh chóng nhìn Lâm Vân. “O! Anh trai ơi, đừng đùa với em vậy chứ.” Mập cười vỗ về



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân, tưởng Lâm Vân đang nói đùa.



Xét cho cùng, hoàn cảnh gia đình của Lâm Vân, Mập rất rõ ràng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chu Mai cũng giễu cợt: "Hừ, cái loại như cậu mà lái Lamborghini sao? Cậu mà đi chung xe đạp với người khác, tôi còn có thể tin." "Một gã ăn mặc toàn đồ chợ, khoác lác nói mình lái Lamborghini đúng là không biết xấu hổ. Đứng chung với cậu thật đáng xấu hổ." Quách Hiểu Hiểu lắc đầu thất vọng.



Nếu như Quách Hiểu Hiểu biết mình được giới thiệu với một người như vậy, hôm nay cô sẽ không bao giờ đến “Xin lỗi, tôi không nói đùa cũng không khoe khoang, chiếc xe này thực sự là của tôi.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Lúc này, cửa xe Lamborghini đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra khỏi xe.



Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trung niên này, là giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chu Mai nhìn thấy lập tức nói: “Nhìn xem, đây mới là chủ xe! Lâm Vân, cậu không phải khoe khoang sao? Hiện tại chủ xe đã xuất hiện rồi, cậu còn khoe khoang, chưa đánh đã bại! Còn có thể nói cái gì bây giờ?" “Không! Anh ấy là giám đốc Chụ của cửa hàng Lamborghini 4S, tôi đã từng gặp anh ấy một lần!" Quách Hiễu Hiểu nổi. "Giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S? Anh ta làm gì ở đây? Lải Lamborghini?" Chu Mai tỏ vẻ bối rối.



Lúc này, Mập chợt nhìn chằm chằm về phía trước và nói: “Này, người đó, hình như... đi về phía chúng ta!" Chu Mại và Quách Hiểu Hiểu vội vàng nhìn lên, phát hiện giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S đang đi về phía họ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dưới ánh nhìn của mọi người, giám đốc đi tới trước mặt Lâm Vân với nụ cười trên môi.



Giây tiếp theo. "Anh Lâm, tôi mang xe của anh tới đây. Chìa khóa xe đây!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người giám đốc cúi người, hai tay đưa chìa khóa cho Lâm Vẫn một cách cung kính. “Hả?”



Mập, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này, bọn họ như bị sét đánh giữa trời quang, cả người đều kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng giám đốc sẽ đưa chìa khóa cho Lâm Vân!



Nói cách khác, Lâm Vân thực sự là chủ nhân của chiếc xe này? “Giám đốc Chu, anh vất vả rồi, muộn như vậy rồi mà còn đến để giao xe!” Lâm Vân bình tĩnh cầm lấy chìa khóa xe. “Anh Lâm, anh quá khách sáo. Chỉ cần anh cần, tôi sẽ túc trực bất cứ lúc nào, kể cả hai giờ đêm.” Giám đốc Chu cười nịnh nọt. “Anh Lâm, xe đã được giao rồi, tôi về trước, nếu anh Lâm có thắc mắc gì về việc sử dụng xe, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Giám đốc Chu vẫn tươi cười.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi giám đốc Chu rời đi.



Lâm Vân quay lại nhìn ba người Mập, Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu. “Bây giờ, mấy người đã tin rằng chiếc xe này là của tôi chưa?" Lâm Vận mỉm cười.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ba người nghe xong lời này đột nhiên bừng tỉnh. "ừng ực! ừng ực!"



Cả Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu đều nuốt nước bọt dữ dội, không thể tin được, nhưng sự thật đã ở trước mắt, cô ta phải tin



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghĩ đến việc Lâm Vân sở hữu một chiếc siêu xe thể thao đắt tiền như vậy, trái tim của họ như nổi sóng gió! Ai có thể sở hữu được loại siêu xe thể thao mà tài sản không trên trăm triệu chứ?



Lúc này Quách Hiểu Hiểu mới nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp: "Lâm Vân, lúc trước đầu óc em đần độn nên thái độ đối với anh không được tốt lắm. Thực xin lỗi. Hay là chúng ta trở về quán bar chơi một lát đi. Em phải lập công chuộc tội mới được!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Quách Hiểu Hiểu vừa nói vừa tiến lên, muốn câu cho được Lâm Vân.



Nhìn thái độ đột nhiên thay đổi lớn của Quách Hiểu Hiểu đối với mình, Lâm Vân không khỏi muốn cười, mẹ nó chứ, loại phụ nữ này thật đúng là thực tế.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đương nhiên, Lâm Vân biết thái độ của Quách Hiểu Hiểu vì tiền mà thay đổi rất nhiều. "Chỉ cần tôi muốn, có hàng đống mỹ nhân có tư chất hơn cô còn xếp hàng hẹn tôi, cô là cái thá gì? Cô cũng xứng sao?" Lâm Vần đẩy Quách Hiểu Hiểu ra.



Đúng lúc này, một số mỹ nhân trang điểm đậm đi vào đến trước mặt Lâm Vân. "Anh đẹp trai, em có thể kết bạn với anh được không? Cho em wechat của anh đi!" "Anh đẹp trai, mua đồ uống cho em. “Anh đẹp trai ơi, tối nay có hẹn không, chúng ta hẹn hò được không?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Những mỹ nhân trang điểm đậm, chủ động bắt chuyện, liên tục dẫn lên người Lâm Vân, chủ động ôm, hầu hết đều không thua kém gì Quách Hiểu Hiểu.



Những người không mấy hấp dẫn, thì ngại xấu hổ không dám bắt chuyện với Lâm Vân.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Lâm Vận ngàng đầu, bình tĩnh nói: "Quách Hiểu Hiểu, cô nhìn thấy chưa? Tôi không thiếu phụ nữ, huống chi là đồ tạp nham như cô.”



Quách Hiều Hiều nghe Lâm Vân nói mình là đồ tạp nham, mặt đỏ bừng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu người bình thường dám nói điều này với cô, cô nhất định sẽ nổi điên lên.



Nhưng cô ta không dám nổi điên với Lâm Vân, bởi vì chiếc xe mà Lâm Vân lãi đủ cho thấy gia cảnh của Lâm Vẫn còn mạnh hơn cô ta



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân trực tiếp lấy ra một ít tiền giấy, ném cho những người phụ nữ đang lôi kéo này. "Cầm tiền liền rời đi. Tôi cũng không có hứng thú đối với mấy người."



Những người phụ nữ này tương đối bần thỉu, không biết bị bao nhiều người chơi rồi, Lâm Vân thật sự không có hứng thủ với họ. "Cảm ơn anh đẹp trai! Cảm ơn anh đẹp trai!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Những người phụ nữ này nhận tiền, mìm cười cảm ơn rồi nhanh chồng rồi bỏ đi.



Họ cũng không nhục nhã, vì dù sao những người giàu có hay trẻ tuổi lái siêu xe khác xem thường những người thô tục như họ cũng là chuyện bình thường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay sau đó, Lâm Vân đến bên cạnh Chu Mai.



Lúc trước khi đi bar, Chu Mai hay mỉa mai Lâm Vân.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi Chu Mai cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, thân thể run lên, sau đó vội vàng cười nói: "Lâm Vân, trước đây là hiểu lầm... Hiểu lầm, là do tôi nhìn lầm, tôi xin lỗi cậu, cậu nể tình bạn trai tôi mà đừng chấp tôi ha." “Nể Mập, lần này tôi không chấp cô. Nhớ nhé, không có lần sau!" Lâm Vân lạnh lùng nói.



Chu Mai nghe xong liền yên tâm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đương nhiên, Chu Mai trong lòng rất hối hận, cô ta biết, nếu như trước kia nhiệt tình với Lâm Vân một chút, không biết chừng có thể thân cận với Lâm Vân.



Lúc này Lâm Vân lại đưa mắt nhìn Mập.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Theo sự hiểu biết của Mập về Lâm Vân, không phải gia đình Lâm Vẫn rất nghèo sao? Làm sao Lâm Vận có thể sở hữu một chiếc Lamborghini? Mập vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. “Mập, lên xe đi, mình chở cậu về trường, trên đường mình sẽ nói với cậu.” Lâm Vân vỗ vai Mập. "Anh yêu, anh đi trước đi! Em tự gọi xe về là được!" Chu Mai vội vàng đẩy Mập.



Chu Mai cho rằng Lâm Vân đã giàu rồi, tất nhiên cô ta hy vọng mối quan hệ giữa Lâm Vân và Mập vẫn giữ được, có như vậy, cổ ta mới có thể thu được lợi ích từ đó.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mập gật đầu rồi đi theo Lâm Vân, đầy mong đợi ngồi vào chiếc Lamborghini. "Brum!"



Với tiếng nổ vang trời, chiếc Lamborghini lao đi trong ánh mắt ghen tị.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bên trong xe. “Lamborghini lái thật tuyệt, sức mạnh này, âm thanh này.” Lâm Vân cười thở dài.



Gia đình Mập có một chiếc Jetta, hồi đó Mập thường bí mật lái, thỉnh thoảng cậu ta đưa cho Lâm Vân lái, kỹ năng lái lái xe của Lâm Vân là do Mập dạy. "Đủ rồi! Con mẹ nó, đây là một chiếc Lamborghini Aventador. Con mẹ nó, động cơ V12, Hoàng Huân tôi chưa bao giờ mơ rằng trong đời mình sẽ được ngồi loại xe này."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay sau đó, Mập quay lại nhìn Lâm Vân, không khỏi hỏi: "Lầm Vân, bây giờ có thể nói cho mình biết được không? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể mua được một chiếc Lamborghini!"



Mập vẫn còn cảm giác mơ màng. “Mập, cậu biết Liễu Chí Trung không?” Lâm Vân cười. "Liễu Chí Trung? Người giàu nhất Tây Nam! Kẻ có tiền, ai mà không biết tên Liễu Chí Trung!" Mập nói. “Mình là cháu ngoại của ông ấy.” Lâm Vân cười nhẹ. "Cái gì! Cậu nói... Cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mập tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói trở nên sắt nhọn vì nỗi kinh hoàng trong lòng. "Lâm Vân, cậu... cậu đang đùa mình sao? Cậu là cháu của Liễu Chí Trung?" Giọng điệu của Mập vẫn sắc bén.



Thảo nào Mập không tin, thật sự là không dễ tin được, giống như một người bạn bên cạnh đột nhiên nói với bạn rằng anh ấy là con của Mã Vân, bạn nhất định không thể tin được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân cười nói: "Mình mới biết là mấy ngày trước, thoạt nhìn cũng không tin, nhưng đây là sự thật. Bằng không, cậu cho rằng mình có thể mua một chiếc Lamborghini sao?" Mập gật đầu. Với chiếc Lamborghini này, Mập phải tin dù nó thật khó tin. “Còn nữa, cậu có biết tại sao Trịnh Đồ Tể bị đuổi việc không?” Lâm Vân vừa lái xe vừa nói. “Tại sao?” Mập tò mò. “Vì mình quyền tặng cho trường mười triệu, sau đó lại xin hiệu trưởng sa thải, đơn giản vậy thôi!” Lâm Vân nói. "Chết tiệt! Người đàn ông trẻ tuổi và giàu có bí ẩn quyền tặng mười triệu kia thực sự là cậu sao?" Đôi mắt giật mình của Mập suýt rớt ra ngoài. "Cuối cùng mình cũng hiểu! Hôm đó mình thấy cậu không sợ Trịnh Đồ Tể chút nào. Mình tưởng cậu thất tình nên không bình thường. Hóa ra cậu đã tin tưởng tuyệt đối vào trường sẽ đuổi Trịnh Đồ Tể rồi!" Mập vỗ đùi nói.



Mập hào hứng nói tiếp: "Còn nữa! Còn Trương Hồ. Cậu đã thách đấu Trương Hồ, thậm chí làm hắn bị thương. Mình vẫn không hiểu. Bây giờ cuối cùng mình đã hiểu, bởi vì cậu là cháu trai của người giàu nhất. Dựa vào điều này, xuất thân của cậu còn mạnh hơn cậu ta một vạn lần!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Kể từ khi biết thân phận này, đến giờ phút này mọi điều khó hiểu của Mập đã được giải quyết. “Ừ.” Lâm Vân cười gật đầu. "Tuyệt vời! Tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Ha ha!"



Mập thích thú không biết nói gì nên chỉ biết nói “tuyệt vời” mãi. "Mập, trước đây chúng ta không có địa vị gì trong trường học. Nhiều người dám bắt nạt chúng ta. Tuy nhiên, bắt đầu từ hôm nay, kẻ nào dám ăn hiếp chúng ta, cậu cử cho bạt tại. Nếu có chuyện gì, mình sẽ giải quyết!" Lâm Vân tự tin nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK