**********
Chương 5. Giải Được Mỗi Nguy
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hiệu trưởng trong lòng rất rõ ràng người có thể tùy ý quyện góp mười triệu, gia thế không phải bình thường, chắc chắn là trong nhà phải có rất nhiều tiền, loại công tử cao cấp như vậy hiệu trưởng cũng phải xem như là thần. "Tôi tên là Lâm Vân."
Lâm Vân quay người ngồi xuống, sau đó bắt chân chữ ngũ và nói: "Thầy hiệu trưởng, mười triệu này của tôi không phải là để tặng không. Tôi có hai yêu cầu." "Mời nói! Mời nói!" Hiệu trưởng gật đầu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trước đó hiệu trưởng đã nghĩ, người con trai này nhất định sẽ không tự nhiên mà quyền tặng tiền đâu nhỉ? Luôn luôn phải có mục đích gì đó, phải không?
Lâm Vân nhấp một ngụm trà mà thư ký đưa cho, sau đó nhẹ giọng nói: "Đầu tiên, đuổi việc giảng viên Trịnh Đại Vĩ, giáo viên của trường, và thứ hai đảm bảo tôi sẽ không bị đình chỉ tất cả các môn học, ngay cả khi tôi tùy ý nghỉ học." “Không thành vấn đề!” Hiệu trưởng đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ thêm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chuyện sa thải một giảng viên nho nhỏ thì rất đơn giản, dù sao thì giảng viên đẩy ra đó, mười triệu chắc chắn là quan trọng hơn nhiều! “Được, vậy tôi sẽ không làm phiền thầy hiệu trưởng nữa. Tôi hy vọng hiệu trưởng sẽ thực hiện càng sớm càng tốt.” Lâm Vận đứng lên.
Hành động này của Lâm Vân là khiến Trịnh Đồ Tể bị đuổi việc, bây giờ mục tiêu đã đạt được. "Để tôi tiễn cậu Lâm."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hiệu trưởng đi theo sau lưng Lâm Vân và đi theo Lâm Vân ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm Vân rời đi. “Tiểu Lí, nhanh chóng đi điều tra hồ sơ của cậu ta, xem thử cậu ta là thiếu gia nhà nào!” Hiệu trưởng nói với thư ký. Chỉ cần dựa vào chuyện Lâm Vân có thể tùy ý mà đưa ra mười triệu, hiệu trưởng nắm chắc là bối cảnh nhà Lâm Vân rất vững chắc! “Vâng, tôi sẽ làm ngay!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hai giờ chiều, trong lớp học. "Lâm Vân, vừa rồi cậu đến văn phòng tìm Trịnh Đồ Tể sao?
Ông ta đồng ý tha cho cậu sao?" Tên Mập cùng bàn hỏi. “Ông ta không đồng ý, bởi vì tôi không xin lỗi ông ta, người nên xin lỗi phải là ông ta.” Lâm Vân nhẹ giọng nói. "Cái gì? Lâm Vân, thằng nhóc này, cậu bị ẩm đầu đúng không?" Mập đầy khó hiểu. "Yên tâm đi, mình rất tốt. Về phần Trịnh Đồ Tể, ông ta đã xúc phạm Lâm Vân tôi, thì chỉ có con đường bị đuổi việc thôi." Miệng Lâm Vân nở ra một nụ cười. "Lâm Vân, cậu còn nói cậu không bị ẩm đầu, cậu đang nói mở kìa! Cậu nên xin lỗi Trịnh Đồ Tể đi, bằng không ông ta thực sự sẽ làm khó dễ cậu vào cuối cùng kỳ đó, rắc rối thiệt rồi." Mập sốt sắng nói.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong mắt Mập, những sinh viên nghèo như họ không bao giờ có thể làm mất lòng thầy.
Cuộc nói chuyện giữa Lâm Vân và Mập bị bạn cùng lớp là
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trương Hồ ngồi phía sau nghe thấy.
Trương Hồ này học cùng lớp với Lâm Vân, cha hắn kinh doanh vật liệu xây dựng, có gia thế khá giàu, hơn nữa hắn còn quen với mấy kẻ đầu đường xó chợ nữa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chỉ dựa vào mấy chuyện này, Trương Hồ bình thường là một kẻ hung hãng càn quấy trong lớp, và không ai dám xúc pham han. "Lâm Vân, mày vừa rồi nói là Trịnh Đồ Tể xúc phạm máy, vậy thì chỉ có con đường bị đuổi việc hà? Ha ha, con mẹ nó, mày đúng là biết nói bừa mà, tức cười chết ông đây mất thôi!" Trương Hồ cười nói.
Ngay sau đó, Trương Hồ đứng lên nói lớn: "Các bạn ơi, Lâm Vẫn vừa nói Trịnh Đỗ Tề xúc phạm nó, như vậy Trịnh Đồ Tiề sẽ bị nhà trường đuổi việc. Mọi người nói có buồn cười không cơ chứ!" Giọng của Trương Hồ lớn đến nỗi phần lớn các bạn học trong lớp học đều có thể nghe rõ ràng những lời này.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi các học sinh nghe xong, họ lần lượt nhìn Trương Hồ và Lâm Vân. "Đúng vậy, vừa rồi đúng là tôi đã nói như vậy! Có vấn đề gì không? Trịnh Đồ Tể xúc phạm tôi, thì phải bị sa thải, chúa Giêxu cũng không giúp được ông ta!" Lâm Vân nói dừng dựng. "Cái gì? Chúa Giêxu cũng không giúp được ông ta?" "Ha ha!"
Cả lớp kể cả Trương Hồ đều phá lên cười. "Mẹ kiếp, Lâm Vân, thằng nhóc này ngày thường trông khả là thật thà, bây giờ sao lại khoác lác thế này?" "Đúng vậy, nó tưởng mình là con nhà giàu có tiền có quyền hả, nó chỉ là một thằng nghèo kiết xác. Cậu ta có bản lãnh gì mà làm cho Trịnh Đồ Tề bị sa thải chứ?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Các bạn cùng lớp cơ bản đều biết gia cảnh của Lâm Vân rất nghèo, ai có thể tin rằng Lâm Vân có khả năng làm cho Trịnh Đồ Tể bị đuổi việc chứ?
Vân, nói
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thậm chí đến cả Mập còn chọc vào người Lâm nhỏ: "Lâm Vân, cậu chỉ cần ba hoa với mình là được. Tại sao cậu lại khoác lác với cả lớp vậy, xấu hổ lắm." “Mập à, mình thật sự không có khoe khoang.” Vẻ Vẫn nghiêm túc. mặt
Lâm "Xem ra hôm nay cậu bị ẩm đầu thật rồi.” Mập đầy vẻ bất lực, không biết nói thế nào nữa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lâm Vân không ngạc nhiên trước phản ứng của Mập, dù sao Mập cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình anh. "Reng!"
Chuông vào lớp vang lên.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tiết học đầu tiên của buổi chiều vẫn là môn của Trịnh Đồ Tể.
Trịnh Đồ Tể chậm rãi bước vào lớp. "Thầy Trịnh!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trương Hồ đột nhiên đứng lên nói: "Thầy Trịnh, Lâm Vân phát ngôn bừa bãi trong lớp học, nói là thấy đã xúc phạm nó và thầy sẽ bị sa thải vì chuyện này."
Trương Hồ nói xong liền ôm cánh tay cười, chuẩn bị xem trò hay.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi Trịnh Đồ Tể nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám, buổi trưa Lâm Vân đã thách thức ông ta trong văn phòng đã khiến ông ta rất khó chịu, bây giờ lại càng khiến lửa giận của ông ta bùng lên! "Bop!"
Trịnh Đồ Tể đập mạnh cuốn sách giáo khoa xuống bàn, rồi nghiêm mặt lại trách mắng Lâm Vân: "Lâm Vân! Cậu đúng là không muốn sống nữa rồi! Còn dám công khai vu khống giáo viên, tôi nhất định sẽ cho nhà trường xử phạt cậu!" "Ôi! Lâm Vân, thằng nhóc này sắp gặp xui xẻo rồi!" Trương Hồ đang xem trò hay, với đám bạn xấu của hắn, đều đang huýt sáo. Học sinh trong lớp cũng thầm lắc đầu, một sinh viên đại học nghèo bình thường lại xúc phạm đến giáo viên là một chuyện rất không thông minh. "Lâm Vân! Cậu... Cậu mau đứng dậy phủ nhận đi! Nói là chưa từng nói, rồi xin lỗi đi, nếu không thì cậu thật sự xong đời luôn đó." Mập lấy cùi chỏ chọc Lâm Vân lo lắng.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lâm Vân thật sự đã đứng lên.
Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, anh cười và nói: "Trịnh Đồ Tể, những gì Trương Hồ nói là đúng, tôi thực sự đã nói như vậy về ông"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay khi Lâm Vân nói lời này, toàn bộ lớp học bỗng đều ồ lên. "Cậu ấy thực sự thừa nhận? Cậu ấy còn... còn gọi trực tiếp kêu biệt danh Trịnh Đồ Tề nữa?" "Trời ơi, cậu ta đúng là đang muốn chết mà! Cậu ta còn muốn đi học nữa không? Cậu ta còn muốn tốt nghiệp nữa không?" ở trong mắt tất cả các sinh viên, Lâm Vân đúng là điên rồi, chưa từng có bạn học nào dám ở trước mặt Trịnh Đồ Tể mà gọi biệt danh này cả
Trịnh Đồ Tể trên bục giảng, trong mắt lóe lên sự tức giận không thể cưỡng lại. "Lâm Vân, nghe lời tôi nói đây! Nếu cậu có thể thuận lợi mà tốt nghiệp, tối sẽ viết ngược tên của mình!" Trịnh Đồ Tể tức giận hét lên.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đúng lúc này, một chủ nhiệm đem theo hai nhân viên bảo vệ xuất hiện ở của lớp học. “Chủ nhiệm Ngô, sao anh lại đến đây?"
Khi Trịnh Đồ Tề nhìn thấy người chủ nhiệm này, ông ta nhanh chóng thay đổi nụ cười. "Trịnh Đại Vĩ, anh đã bị nhà trường sa thải! Hiệu trưởng yêu cầu anh ra khỏi trường ngay lập tức!” chủ nhiệm lạnh nhạt nói. "C... Cái gì? Tôi bị sa thải sao?" sắc mặt Trịnh Đồ Tể thay doi “Chủ nhiệm Ngô, anh đang đùa tội sao? Tôi... sao có thể đột nhiên bị sa thải chứ?” Trịnh Đồ Tề cố cười nói. "Trịnh Đại Vĩ, anh cho rằng tôi đang nói đùa với anh sao?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bảo vệ, đưa Trịnh Đại Vĩ ra khỏi trường học!" Chủ nhiệm lập tức vẫy tay.
Hai nhân viên bảo vệ ngay lập tức bước tới trước bắt lấy Trịnh Đồ Tề. “Này này! Chủ nhiệm Ngô, chắc là anh hiểu lầm rồi? Chuyện này làm sao có thể " Ủng hộ t*eam chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong tiếng hát của Trịnh Đồ Tể, ông ta đã bị bắt ra khỏi lớp học.
Chủ nhiệm Ngô nói với cả lớp: “Mọi người tự học trước đi Sau đó cũng rời khỏi lớp học.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lúc này, cả lớp học rơi vào sự im lặng kỳ quái.
Nhiều học sinh không khỏi nhìn Lâm Vân.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Họ nghĩ tới chuyện trước đó Lâm Vân đã nói rằng Trịnh Đồ Tế đã xúc phạm anh nên Trịnh Đồ Tề sẽ bị nhà trường sa thai.
Lúc đó họ cho rằng đây chỉ là một trò đùa lớn, thậm chí còn cười nhạo Lâm Vân khoe khoang. Mà bây giờ, Trịnh Đồ Tề đã thực sự bị bị nhà trường sa thải
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời nói của Lâm Văn hóa ra là sự thật
Tất cả mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ nói... Trịnh Đồ Tể đột nhiên bị đuổi việc, thật sự là vì Lâm Vân? “Anh Hổ, thằng nhóc Lâm Vân vậy mà lại nói đúng thật,
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trịnh Đồ Tể đã bị đuổi việc rồi. Chắc không phải là Lâm Vấn làm đầu nhỉ?" một người gầy gò bên cạnh Trương Hổ sửng sốt. "Làm sao có thể! Nó là một thằng con nhà nghèo, chắc chắn là thằng nhóc đó đã nghe trộm được ở đâu đó tin tức Trịnh Đồ Tể bị đuổi, mới tỏ vẻ rằng Trịnh Đồ Tể bị đuổi học là do nó!" "Đúng, đúng, đúng! Hẳn là như vậy!" Vài người xung quanh
Trương Hồ liên tục gật đầu. “Hùm, vì nó biết trước Trịnh Đồ Tể sẽ bị sa thải, cho nên vừa rồi mới dám thách thức Trịnh Đồ Tể, nếu không thì một thằng nhà nghèo như nó, có cho nó một trăm lá gan cũng không dám đi thách thức giáo viên nữa là!” Trương Hồ lạnh lùng nói. “Phân tích của anh Hổ rất có lý.” Vài người xung quanh Trương Hồ gật đầu.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Sau khi nghe những gì Trương Hổ nói, các bạn học cũng cảm thấy có chút đúng.
Nơi Lâm Vân đang ngồi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mập nhịn không nổi nói: "Lâm Vân, thằng nhóc này thật may mắn, may mà Trịnh Đồ Tể đột nhiên bị đuổi việc. Bằng không, nếu cậu thách thức ông ta như vậy, thật sự sẽ tiêu đời đó!"
Lâm Vân mỉm cười, Trịnh Đồ Tể đã bị sa thải, đó là do mình làm, chứ không phải là may mắn!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cổng trường.
Trịnh Đồ Tể bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài cổng trường một cách thô bạo. "Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này! Cho dù sa thải tôi, anh cũng phải cho tôi một lý do chứ!" Trịnh Đồ Tổ ngã trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng. "Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh rằng anh đã xúc phạm một người không nên xúc phạm.” Chủ nhiệm Ngô hờ hững nói. "Ai? Là ai?" Trịnh Đồ Tể ngẩng đầu hỏi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong miệng chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ: "Lâm Vân!" "Cái gì? Lâm... Lâm Vân!"
Trịnh Đồ Tể dường như bị sét đánh giữa trời quang, choáng vắng cả người...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tại một nơi khác, trong lớp học.
Trịnh Đồ Tể đột nhiên bị sa thải, mọi người chỉ có thể tự học trong lớp, không ít người lấy điện thoại di động ra chơi. “Này, này. Trên diễn đàn của trường mình, có người nói rằng có một sinh viên năm hai của trường đã quyên tặng cho trường mười triệu." "Mười triệu? Thật không!" "Đương nhiên là sự thật. Trang web chính thức của trường đã thông báo rồi. Nếu không tin, thì mấy người coi đi! Trong diễn đàn của trường và các nhóm trong trường đều đang đồn ầm lên kìa!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chuyện có một sinh viên quyền tặng cho trường mười triệu đột nhiên lan truyền vào trong lớp học, sau đó được cả trường bàn tán sôi nổi. "Mẹ kiếp! Những mười triệu đấy! Là ai quyền tặng vậy? Học lớp nào vậy?" "U, ừ! Đại gia lớp nào nhỉ?"
Tất cả mọi người đều rất quan tâm, vị thiếu gia đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là ai!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Phải biết rằng nếu có thể tùy tiện lấy mười triệu ra quyền tặng cho vui thì gia đình phải cực kỳ có tiền, mới dám chơi thế này!
Ngay cả Trương Hồ cũng kinh ngạc, tuy rằng nhà hắn có tiền, nhưng tiền tiêu vặt của hắn cũng có hạn, đừng nói là mười triệu, cho dù kêu hắn lấy ra một triệu để quyền tặng hắn cũng không móc đâu ra được nữa là l
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong lòng Trương Hồ biết rõ sự khác biệt về đẳng cấp của loại thiếu gia xa hoa này, tuyệt đối là chịu chơi hơn hẳn gấp nhiều lần.