Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 70: Làm sao có thể?
“Trịnh Hải, sao? Là thật hay giả thì trong lòng mày cũng đã rõ ràng rồi chứ?” Lâm Vân cười như không cười.
“Bọn mày… lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” sắc mặt Trịnh Hải xanh mét hỏi.
Vương Tuyết trả lời: “Tất nhiên
là tiền của nhà tài trợ rồi!”
“Không! Không thể! Chỉ trông cậy vào hai người, thì sao người ta có thể tài trợ cho hai người hai vạn chứ? Tao thấy thì tiền này là bọn mày ăn trộm hoặc là đi ăn cướp mới có!” Trịnh Hải rống to.
“Ăn trộm? Cướp? Ha ha, nói như thể là đi trộm tiền là chuyện dễ làm lắm á.” Lâm Vân chế nhạo.
Vương Tuyết cũng nói: “Trịnh Hải, bọn em đã nhận được thỏa thuận tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh. Tiền này là do tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ!”
“Cái gì? Tập đoàn Hoa Đỉnh?”
“Làm sao có thể? Tập đoàn Hoa Đỉnh là kinh khủng như vậy, sao bọn họ có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến bọn mày? Sợ là ngay đến cửa cùa tập đoàn Hoa Đỉnh bọn mày còn không vào được nữa là, bọn mày đang khoác lác thì có!” Giọng điệu của Trịnh Hải trở nên cao vút.
“Vân thiếu, tên khốn này chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, cậu khiến anh ta hiểu rõ đi!” Mập nói.
Lâm Vân gật đầu, sau đó trực tiếp lấy ra một tờ giấy đồng ý tài
trự.
‘Trịnh Hải, mở to mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ. Đây là thỏa thuận tài trợ mà bọn tao đã ký với tập đoàn Hoa Đỉnh, trên đó có đóng dấu chính thức cùa tập đoàn Hoa Đỉnh, có thể làm giả hay không?”
“Bốp” một tiếng, Lâm Vân vỗ một cái đem tờ giấy ném xuống trước mặt Trịnh Hải.
Trịnh Hải nhanh chóng nhặt tờ giấy thỏa thuận lên.
“Tập… tập đoàn Hoa Đỉnh…”
Khi Trịnh Hải nhìn thấy con dấu chính thức của tập đoàn Hoa Đỉnh đóng vào bản thỏa thuận, tay hắn run lên, khiến tờ giấy thỏa thuận rơi xuống đất.
Con dấu chính thức màu đỏ chói đang nằm trên đó, cho dù Trịnh Hải không còn muốn tin, vào lúc này, hắn cũng phải tin!
“Bọn mày… thật sự nhận được tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh, mà chỉ mất ba tiếng đồng hồ thôi sao? Làm sao bọn mày làm được?” Trịnh Hải trợn to hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Đường đường là tập đoàn Hoa Đỉnh, có thể khiến cho tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ cho đại hội thể dục thể thao của trường mình? Đây là điều mà thậm chí hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Đáng sợ nhất là chỉ mới giao nhiệm vụ có ba tiếng đồng hồ mà trong thời gian ngắn đã bắt được một công ty hùng mạnh như vậy.
Trịnh Hải nghĩ lại thấy mà sợ!
“Bọn tao làm như thế nào à? Chuyện này hình như không có liên quan gì đến mày thì phải? Hơn nữa không phải nói nhà tài
trự phải là công ty lớn sao, tao nghĩ chắc tập đoàn Hoa Đỉnh đủ lớn rồi chứ hả?” Lâm Vân cười mà như không cười nói.
“Được! Xem như bọn mày lợi hại!” Trịnh Hải nghiến răng, vẻ mặt khó coi.
Mặc dù hắn cảm thấy khó tin, mặc dù cảm thấy không thể tin được, nhưng chuyện đã là như vậy rồi, hắn phải thừa nhận sự thật này.
Lúc này đột nhiên Trịnh Hải nảy ra một ý tưởng.
“Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, thì đưa tiền và giấy thỏa thuận cho anh, Vương Tuyết, em đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ lần này, yên tâm đi, anh nhất định sẽ khen ngợi em ở cuộc họp của ban đối ngoại của chúng ta.” Trịnh Hải cười nói.
Trịnh Hải vừa nói, vừa đưa tay lấy vali đựng tiền và tờ giấy thỏa thuận.