**********
Chương 2: Tôi Chính Là Chủ Tịch Mới
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Cháu đồng ý là được rồi. Sáng mai, cháu sẽ là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương. Thế nào? Phía công ty, ông sẽ sắp xếp." Liễu Chí Trung mỉm cười nói. “Vâng!” Lâm Vân lại gật đầu.
Liễu Chí Trung thấy Lâm Vân đồng ý càng trở nên phần khích, lúc đầu ông còn sợ rằng Lầm Vân sẽ không chấp nhận ông, nhưng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Liễu Chí Trung vỗ vai Lâm Vân: "Đợi cháu tốt nghiệp đại học, chỉ cần cháu muốn, cháu sẽ là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hoa Đỉnh!" Sau khi Liễu Chí Trung ở lại một lúc, ông nói bên công ty còn rất nhiều việc, nên phải gấp rút về tỉnh trước, qua một thời gian sẽ đến thăm Lầm Vẫn, nói Lâm Vân nếu có gì cần ông giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho ông.
Sau khi Liễu Chí Trung rời đi. “Thật không ngờ, hóa ra mình là cháu của Liễu Chí Trung, lại là người thừa kế của tập đoàn Hoa Đỉnh!” Lâm Vân cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên đường trở về, Lâm Vân vẫn cho rằng cả đời này của anh khó mà ngóc đầu lên được, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành cháu trai của một ông chủ tập đoàn giàu có.
Lâm Vân nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng thầm nguyền rủa những kẻ từng ức hiếp mình, Lâm Vần nhất định sẽ khiến cho bạn họ phải trả giá!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Những con người đã từng coi thường anh, những con người từng tự giễu cợt, chê bai anh, Lâm Vân nhất định sẽ khiến họ phải trố mắt trầm trồ
Sau khi Liễu Chí Trung đi ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thư ký đúng phía sau ông ta nói: "Ông Liễu, ông giao chức chủ tịch chi nhánh Thanh Dương cho cậu chủ. Cậu chủ không biết kinh doanh, nếu lỡ như cậu ấy làm bừa, có thể sẽ làm rỗi tung công ty mất." "Cứ coi đây là một phép thử, nếu nó không thể điều khiển được công ty, chúng tỏ nó chỉ là một thằng công tử bột, không thích hợp trở thành người thừa kế tập đoàn." Liễu Chí Trung nói. Liễu Chí Trung biết rõ, chỉ cần không làm rối tung, dù chỉ để yên, chi nhánh vẫn có thể tiếp tục sinh lời, dù sao thì công ty cũng đã đi đúng quỹ đạo rồi, còn có quản lý chuyên nghiệp và giám đốc điều hành cấp cao quản lý công ty nữa.
Cho nên làm ra lợi nhuận bình thường là rất dễ. "Thế... nếu như cậu chủ có thể nâng cao lợi nhuận của công ty chi nhánh, đưa công ty chi nhánh lên một tầng cao mới thì thế nào?" Thư ký nói. “Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chắc là không thể.” Liễu Chí
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trung lắc đầu.
Liễu Chí Trung không kỳ vọng mấy vào Lâm Vân, miễn anh có thể giữ vững công việc kinh doanh của gia đình không bị phá sản thì tương lai có thể trở thành người thừa kế.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc này Liễu Chí Trung cũng không ngờ rằng tương lai Lâm
Vân thật sự có thể giúp công ty bước lên một tầm khác, đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vào lúc tám giờ sáng hôm sau.
Bên ngoài tòa nhà Hoa Đỉnh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cả tòa nhà đều rất lộng lẫy, có một tập đoàn hùng hậu như Hoa Đỉnh chống lưng, công ty chi nhánh ở Thanh Dương phất lên như diều gặp gió.
Lúc này, hơn một trăm nhân viên đứng bên ngoài tòa nhà.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đúng ở phía trước là tổng giám đốc Ngô Đại Dũng và phó tổng giám đốc Lưu Ba.
Đứng ở hàng thứ hai là năm giám đốc bộ phận, trong số đó có Ngô thiếu, người đã cướp bạn gái của Lâm Vân. Các trưởng bộ phận khác cũng như nhân viên công ty xếp hàng dài hai bên đường.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Họ nhận được tin hôm nay chủ tịch mới của chi nhánh sẽ nhận chức, tổng giám đốc liền dẫn toàn bộ nhân viên đến đây hoan nghênh sự xuất hiện của chủ tịch mới.
Trong số các nhân viên. “Không biết chủ tịch mới là nhân vật thế nào, vậy mà lại đột nhiên nhảy đến chỗ chúng ta ngồi chiếc ghế chủ tịch. Một nhân viên cho biết. "Vậy đâu cần phải nói, hẳn là nhân vật rất có tiếng!" Lúc này, Phỉ Phỉ đứng trong đám đông, nói: "Theo tôi biết, người này có thể là họ hàng của chủ tịch Liễu Chí Trung." "Cái gì? Họ hàng của chủ tịch?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy nhân viên đều cảm thấy bất ngờ, Liễu Chí Trung là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, có thể là người thân của Liễu Chí Trung thì người này quả thật rất tuyệt vời. "Phỉ Phỉ, là thật sao?" "Phải đấy, thật hay giả vậy!"
Các nhân viên đều nhìn Phỉ Phỉ. “Tất nhiên là thật, đây đều là do Ngô thiếu chính miệng nói với tôi, anh ấy không bao giờ nói dối tôi.” Phỉ Phỉ đắc ý nói. "Phỉ Phỉ, cô thật sự ở cùng với Ngô thiếu rồi sao? Sau này cô phải chiếu cổ bọn tôi một chút nhé!" "Còn tôi nữa, lúc cô vừa vào công ty, tôi cũng chiếu cố cô không ít, sau này nhất định phải chủ ý đến tôi một chút đấy!" "Các người còn gọi Phỉ Phỉ cái gì? Gọi là chị Phi Phi!" "Vâng, vâng, chị Phỉ Phỉ! Chị Phi Phi!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bỗng chốc, những nhân viên xung quanh bắt đầu xu nịnh và nịnh hót Phi Phi vì mối quan hệ của cô với Ngô thiếu.
Phi Phi tỏ vẻ thích thủ, đồng thời trong lòng thầm thở dài, chia tay với tên rác rưởi Lâm Vân đó là một lựa chọn sáng suốt, nếu không bây giờ cô ta đã không được mọi người nịnh bợ tâng bốc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuất hiện một bóng người.
Người này, chính là Lâm Vân đến nhận chức chủ tịch mới. “Tại sao anh ta lại ở đây?” Khi Phi Phi nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện, cô ta liền cau mày.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngô thiếu đứng phía trước cũng nhận ra Lâm Vân. “Thằng kia, mau dừng lại cho tôi!" Ngô thiếu tiến lên ngăn
Lâm Vần lại. “Thằng oắt, hôm nay tao có chuyện quan trọng, không có thời gian chơi với mày, mau cút khỏi đây!" Ngỗ thiếu quát Lâm Vân. “Ngô thiếu, tôi dám chắc, bây giờ anh mắng càng dữ, lát nữa sẽ càng thảm đẩy!" Lâm Vẫn chế nhạo liếc mắt một cái
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Vân là cháu trai của Liễu Chí Trung, với thân phận như này, khiến Lâm Vân hoàn toàn tự tin "Cái gì? Tao thảm? Ha ha, thằng nhóc mày đùa ai chứ! Mày không nhìn lại mày khốn khổ thế nào sao, ngay cả bạn gái cũng không giữ được, đồ phế vật!" Ngô thiếu cười lớn.
Lúc này, Phi Phi cũng chạy tới. “Phi Phi, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.” Lâm Vàn cười với Phi Phi. "Lâm Vân, không phải anh chạy đến đây muốn cầu xin tôi đừng chia tay với anh đó chứ? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi tuyệt đối không thể quay lại với một tên vô dụng như anh đầu" Phi Phi cau mày, giọng nói sắc bén, “Phi Phi, cô đừng nghĩ nhiều, tôi không phải đến cầu xin quay lại với cô, ngượ lại, cho dù bây giờ cô cầu xin tôi quay lại, tôi cũng sẽ không chịu!” Lâm Vân chế nhạo. "Cái gì? Tôi cầu xin tên nghèo như anh á? Đùa gì vậy! Lâm Vân, cả đời này tôi không bao giờ cầu xin anh, sao anh không nhổ nước bọt ra mà soi mình là cái thá gì chứ!" Phi Phi khoanh tay chế nhạo. Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc này, tổng giám đốc Ngô Đại Dũng bước tới và nói: "Con trai, đây là ai vậy? Sao lại gây rối ở đây? Con không biết hôm nay là ngày gì sao? Nếu chủ tịch mới nhìn thấy ở đây lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì! “Ba, chỉ là một thằng đến diễn trò hề thôi, con lập tức đuổi nó đi.” Ngô thiếu cười nói.
Ngay sau đó, Ngô thiếu nhìn Lâm Vân và mắng: "Oắt con biết điều thì cút ngay đi cổ mày đấy!" , nếu không tao gọi bảo vệ đến tổng "Ngô thiếu, nói thật với anh vậy, tôi là chủ tịch mới ở đây, anh bảo tôi cút? Xin lỗi, anh không đủ tư cách!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Vân chỉ vào Ngô thiếu, từng câu từng chữ vô cùng sắc bén. "Cái gì? Mày nói mày là chủ tịch mới? Ha ha, đúng là nực cười!"
Sau khi Ngô thiếu nghe Lâm Vân nói xong liền bật cười.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Các nhân viên có mặt không nhịn được che miệng khúc khích, nhìn trên người anh chỉ toàn hàng chợ, trông chẳng khác gì một sinh viên đại học, làm sao lại giống chủ tịch được?
Phi Phi sắc mặt tái xanh: "Lâm Vân, anh đừng ở đây mất mặt nữa được không? Còn mạo nhận là chủ tịch mới? Là bạn gái cũ của anh, tỗi cảm thấy xấu hổ giùm cho anh đấy!" “Nhưng tôi thật sự là chủ tịch mới.” Lâm Vân khoát tay nói. “Lâm Vân, anh thật cứng đầu, thân phận gia thế anh thế nào lẽ nào tôi không biết sao?” Phi Phỉ cười nhạo nói. "Bảo vệ! Bảo vệ! Ném thẳng oắt này đi cho tôi!" Ngô thiếu trực tiếp gọi bảo vệ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đột nhiên, hơn chục nhân viên bảo vệ chạy đến.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley chậm rãi đi tới, chiếc Bentley này chính chiếc mà ngày hôm qua Lâm Vẫn nhìn thấy trước cửa nhà anh. "Đến rồi đến rồi! Đây chắc là chủ tịch mới!" Các nhân viên lần lượt nói.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng cũng dõng dạc nói: "Mọi người hãy vui lên chuẩn bị chào đón chủ tịch mới!
Nói đến đây, quản lý Ngô dẫn theo các giám đốc điều hành và chạy đến chiếc Bentley. "Lâm Vân, không phải anh muốn giả chủ tịch mới sao? Bây giờ người thật đang ở đây! Tôi xem anh có thể giả bộ nhữ thế nào!" Phỉ Phỉ nhìn Lâm Vân cười lạnh. “Được.” Lâm Vân cười gần.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc này, cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, ngày hôm qua ở nhà, người đàn ông trung niên này đã ở cùng ông nội, hình như là thư ký của ông.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước xe Bentley. “Thư ký Trương, sao ông lại đi một mình, chủ tịch mới đâu?" Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng mỉm cười. “Chủ tịch mới lẽ ra đã đến rồi chú, các người không thấy sao?" Thư ký Trương nói. "Đến rồi? Không... Không có!" Ngô Đại Dũng ngần người. Thư ký Trương nhìn xung quanh, cuối cùng ảnh mắt rơi vào Lâm Vân cách đó không xa.
Ngay sau đó, thư ký Trương vội vàng cười với Lâm Vân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta nhanh chóng dẫn theo các giám đốc điều hành đi theo phía sau.
Khi thư ký Trương đến chỗ Lâm Vân, ông ta nhanh chóng củi chào anh và nói: "Cậu chủ, thật xin lỗi, giữa đường bị kẹt xe, cho nên tôi đến muộn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!