Được thôi, chúng mày mau lại đây để tạo giết cùng một lượt” Thạch Hàn nhìn chằm chằm.
Vừa nói xong câu đó, Thạch Hàn dường như biến thành một con báo chiến, lao thẳng đến những tên mặc đồ đen kia.
Một phút sau.
Mười mấy tên mặc đồ đen còn lại bị tấn đến không còn sót lại một hơi thở.
Trước Thạch Hàn, hơn chục thằng bặm trợn cao to này quả là không có sức phản kháng.
“Sư phụ! Tuyệt vời!”
Nhìn đống người xếp chồng trên mặt đất, Lâm Vân không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt vẫn lóe lên một chút sợ hãi.
Cảnh tượng giết người một cách tàn độc như vừa rồi thực sự khiến Lâm Vân kinh hãi.
Lúc này, Thạch Hàn bước tới chỗ Lâm Vân.
“Anh, anh không sao chứ?” Thạch Hàn hỏi.
“Ừm …!anh không sao, cảm ơn em hôm nay ra mặt giúp đỡ.
Lâm Vân nghiến răng gật đầu.
Thành thật mà nói, những gì vừa diễn ra khiến Lâm
Thiên ít nhiều chịu đả kích.
“Nếu anh không sao thì anh cứ đi trước đi, chỗ này giao cho em xử lí”
Thạch Hàn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, như thể hắn chưa từng giết người, đây chẳng qua chỉ như giẫm chết vài con kiến mà thôi.
“Ừ!”
Lâm Vân nghiến răng gật đầu, vẫn là có chút không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân nhìn thấy cảnh giết người, cho dù Lâm Vân cố gắng trấn tĩnh đến mấy nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc và hoảng sợ.
Ngay sau đó.
Lâm Vân bước nhanh tới trước xe của mình, mở cửa bước lên.
Sau khi Lâm Vân nắm được vô lăng, phát hiện ra tay mình vẫn còn hơi run.
“Mẹ kiếp.
Sao tay lại run như vậy chứ!” Lâm Vân không khỏi tự mắng mình.
Thật ra Lâm Vân cũng không biết bản thân vốn đã l đòn rồi, lần đầu tiên chứng kiến án mạng, nếu là người khác thì đã kinh hãi hoảng sợ, thậm chí nôn mửa ngay tại chỗ rồi.
Tất nhiên, đây cũng là một quá trình thay đổi và trưởng thành “Vẫn là ông ngoại suy nghĩ chín chắn, biết trước nên phải Thạch Hàn theo bảo vệ mình” Lâm Thân thầm thở dài.
Nói thật thì, lúc này Lâm Vân cảm thấy có chút sợ hãi, nếu không có Thạch Hàn bảo vệ, hắn bây giờ đã là một cái xác chết rồi.
Đến lúc này, ngụ ý việc ông ngoại gửi gắm Thạch Hàn theo bảo vệ hắn đã quá rõ ràng.
“Tập đoàn Hùng Dũng chết tiệt! Khương Hùng Dũng chết tiệt!”
Lâm Vân đập mạnh tay lái, nếu không Thạch Hàn, Khương Hùng Dũng đã thực sự giết được mình.
“Khương Hùng Dũng, tao, Lâm Vân sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay.