Suy nghĩ của Vương Tuyết đơn giản, bị Trịnh Hải làm cho sợ hãi, đương nhiên lập tức lại bị lừa.
Vào lúc này, Trịnh Hải thay đổi chiến thuật: “Đương nhiên, với tư cách là người đi trước, anh cũng có thể giúp em nghĩ cách.”
“Sao… cách nào?” Vương Tuyết vội hỏi.
“Chỉ cân em đông ý làm bạn gái của anh, anh sẽ giúp em tìm cách giải quyết khoản tiền hai vạn này!” Trịnh Hải cười nói.
Lúc này, cuối cùng Trịnh Hải cũng lộ nguyên hình.
“Trịnh Hải, anh…” Vương Tuyết thay đổi sắc mặt.
“Vương Tuyết, có bao nhiêu người muôn làm bạn gái của anh đều không có cơ hội. Em nên trân trọng nó mới phải, nói em đây? Anh hứa, làm bạn gái của anh chỉ có lợi, không có hại.”
Trịnh Hải cười nói.
Thật ra Trịnh Hải ngập nghé vẻ xinh đẹp của Vương Tuyết đã từ lâu, từ lâu hắn đã muốn có được Vương Tuyết. Hắn cũng đã nói bóng gió với Vương Tuyệt mây lần, nhưng lân nào Vương Tuyết cũng giả vò: không hiểu.
Vì vậy, lần này hắn thẳng tay hơn, dùng thân phận của mình đề uy hiếp Vương Tuyết: “Đồng ý với anh, được không?”
Trịnh Hải vừa nói vừa đựa tay ra, cố găng năm lầy bàn tay trắng như ngọc của Vương Tuyết.
Vương Tuyết sợ đến mức rụt người lại, né tránh Trịnh Hải, nhưng Trịnh Hải không có ý bỏ cuộc.
“Bỏ tay ra cho tao!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, Lâm Vân và Mập lao ra.
Lâm Vân trực tiếp đi tới trước mặt Vương Tuyết, chặn Trịnh Hải lại.
“Trịnh Hải, mày thật đúng là thú đội lốt người, lợi dụng tư cách của Hội Sinh Viên làm chuyện bẩn thiu như vậy, mày không biệt xâu hỗ hả?” Lâm Vân trực tiệp hét lên.
“Đúng vậy, thật không biết xấu hồi”
Mập cũng phần nộ lên tiêng.
“Ôi, kẻ nào thích lo chuyện bao đông vậy, hai đứa mày ‹ ở đâu ra đây? Còn măng tao, mày biết ông là ai không?
Tụi mày cũng. xứng hả?” Trịnh Hải âm trâm.
Đối với Trịnh Hải, hai người đột nhiên xuất hiện, phá đám việc tốt của hắn, đương nhiên khiến hắn rất khó chịu.
“Không phải chỉ là hội trưởng Hội Sinh Viên sao? Thật sự coi mày là ông tai to mặt lớn nào hả?” Lâm Vân chê nhạo.
Trịnh Hải này, với tư cách là hội trưởng Hội Sinh Viên, lừa học sinh bình thường còn được, muốn dọa Lâm Vân? Còn kém xa lắm.
Lúc này, Mập cũng tự hào nói: “Trịnh Hải, mày có biết, âm Vân, bạn thân của tao là ai không? Nói ra sẽ làm mày sợ chết khiếp!”
“Hù chết tao? Ha hai” Trịnh Hải không khỏi nhéch mép.
Trịnh Hải chỉ cần nhìn quần áo của Lâm Vân và Mập, nhìn từ bên ngoài cũng đủ đánh giá Lâm Vân và Mập cũng chẳng có gia thế gì, nhất định là hai đứa nghèo hèn.
“Bây giờ tao cảnh cáo hai đứa mày, cút ngay cho tao, nêu chọc giận tao, tao cạm đoan bọn mày sẽ không thể nào tồn tại được trong trường này!”