**********
Chương 18: Lên Sân Khấu Thông Báo
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Vân cũng giải thích: “Bác Hoàng, cháu thật sự đến tìm con gái chủ không có mục đích xấu, chỉ là hôm qua cô ấy đã giúp cháu nên cháu muốn trả lại tiền cho cô ấy." “Nhưng con gái tôi mới nói rồi là không cần trả lại tiền, cho nên mời cậu rời đi cho.” Cha Hoàng vẫy tay với Lâm Vân và ra hiệu cho Lâm Vân rời đi.
Cha Hoàng nghĩ rằng Lâm Vân muốn tán tỉnh con gái mình, là một người cha, ông ấy đương nhiên muốn ngăn cản giúp con gái mình, có quá nhiều người muốn tán tỉnh con gái của ông ấy trong những năm này rồi. “Uy thiếu!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vào lúc này. "Mẹ nó, một đứa ăn mặc lôi thôi như vậy, lại dám tới tán tỉnh em Mộng Di!"
Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Vân quay đầu lại, đạp vào mắt chính là một thanh niên mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ Omega trên cổ tay, vẻ mặt kiêu ngạo. "Uy thiếu!"
Sau khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt của cả hai đều có chút thay đổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lâm Vân khẽ cau mày, bởi vì những gì thiếu niên vừa nói rõ ràng là đang nói về Lầm Vân. Người đàn ông tên Uy thiếu trong nháy mắt bước tới trước mặt Lâm Vân và Hoàng Mộng Di. "Thằng nhóc này ở đâu ra, cút đi! Cái thứ rác rưởi này sao có thể xứng với em Mộng Di được." Uy thiếu khinh bỉ nhìn Lâm Vân.
Ngay sau đó, Uy thiếu lại nhìn Hoàng Mộng Di. “Em Mộng Di, nghe nói hôm nay em đến Hoa Đỉnh bàn chuyện hợp tác, không biết đã thương lượng xong chưa?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Uy thiếu đút tay vào túi quần, bộ dáng cà lơ phất pho. “Uy thiếu, chuyện này hình như không liên quan đến anh thì phải!” Sắc mặt Hoàng Mộng Di hơi thay đổi. "Tại sao lại không liên quan đến anh? Em là bạn gái tương lai của anh mà!" Uy thiếu nở một nụ cười đê tiện. “Uy thiếu! Chú ý lời nói của cậu!” Cha của Hoàng Mộng Di cũng mở miệng nói. “Chú Hoàng, sao chú dữ vậy? Cháu đến đây để giúp gia đình chú mà." Uy thiếu cười nói.
Uy thiếu tiếp tục: "Nếu tôi đoán không sai thì tập đoàn Hoa
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Định nhất định sẽ không hợp tác với công ty của mấy người, kết quả công ty của mấy người chỉ có thể đứng trước nguy cơ phá sản mà thôi, nhưng tôi có thể giúp mấy người. Chỉ cần Hoàng Mộng Di, em đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ nói ba anh giúp em."
Ngay khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng định nói không thì Lầm Vân đột nhiên lẫn tiếng: “Anh giúp sao? Khẩu khí vị thiếu gia này thật lớn nha! Cuồng vọng như thế sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Uy thiếu nghe xong, quay đầu nhìn Lâm Vân với vẻ mặt lạnh lùng: “Con mẹ này, mày là thứ ngu ngốc ở chỗ nào trồi lên hả? Mày có biết tạo là ai không?" "Lâm Vân, anh không chọc nổi anh ta đâu!"
Hoàng Mộng Di kéo tay áo Lâm Vân.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặc dù Hoàng Mộng Di không quen thân với Lâm Vân lắm, nhưng dù sao Lâm Vân cũng là giúp đỡ cô, cô đương nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Vân gặp nạn. “Chọc không nổi?” Lâm Vân nở nụ cười trêu đùa.
Ở thành phố Thanh Dương này, e rằng không có ai mà Lâm
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vẫn chọc không nổi cả. Thực lòng mà nói, Lâm Vân không quan tâm đến Uy thiếu là con nhà ai, dù sao cũng không thể mạnh hơn Lâm Vân, Lâm
Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cha Hoàng cũng vỗ vai Lâm Vân và nói: “Chàng trai, cậu ta là cổ đông của chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, chúng ta không động vào cậu ta được đâu." “Con trai cổ đông?” Lâm Vân khẽ nhíu mày.
Lâm Vân không ngờ người này lại là con của một cổ đông của công ty mình!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Con trai của cổ đông của nhà mình mà lại kiêu ngạo trước mặt mình? Đúng là thú vị.
Ngay sau đó, Lâm Vân cười lạnh: "Ha ha, con trai cổ đông, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy, ai cho anh lá gan đó?" Khi Uy thiếu nghe được những gì Lâm Vân nói, hắn lập tức nổi giận. "Nhóc con, con mẹ mày, dám nói chuyện với tao thế này à, tao thấy mày chán sống muốn bị đánh rồi!" Uy thiếu trực tiếp giơ nắm đấm lên, làm tư thế như muốn đánh Lâm Vân.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cha của Hoàng Mộng Di thấy vậy liền nhanh chóng trước mặt anh. "Uy thiếu! Hôm nay là tiệc rượu do chủ tịch chi nhánh của Hỏa Đỉnh tổ chức, nếu cậu dám ra tay đánh người ở đây, vậy thì không giữ thể diện cho chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh rồi, nếu làm lớn chuyện thì ba của cậu cũng không thể yên với chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh đầu!"
Uy thiếu đã bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy rằng kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn không phải là đồ ngốc.
Hắn ta biết rằng đây là tiệc rượu do chủ tịch mới tổ chức. Nếu hắn thực sự gây chuyện trong tiệc rượu và làm cho chủ tịch mới nổi giận, có lẽ cha của hắn cũng không thể gánh nổi đâu. "Nhóc con, xem như mày may mắn, bây giờ tao không động vào mày đâu! Khi tiệc rượu kết thúc, tao sẽ cho mày thấy kết cục khi chọc giận tao!" Uy thiếu hằn hộc nói. Ngay sau đó, Uy thiếu quay đầu nhìn Hoàng Mộng Di, lạnh lùng nói: "Hoàng Mộng Di, em và ba em suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói kia, nếu như em bằng lòng làm bạn gái của anh, anh liền nhờ cho ba của anh giúp em. Nếu không, thì nhà em tiêu đời rồi!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong câu này, Uy thiếu quay người rời đi.
Lâm Vân nhìn bóng lưng Uy thiếu rời đi, cười lạnh: "Tôi cũng sẽ cho anh thấy kết cục khi chọc giận tôi!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chờ cho đến khi Uy thiếu đi. “Lâm Vân, anh... anh quá kích động rồi, ba của anh ta là một trong những cổ đông của chi nhánh Thanh Dương tập đoàn Hoa Đỉnh, không phải người như chúng ta có thể chọc nổi đâu!” Hoàng Mộng Di lo lắng. Thân phận là cổ đông chi nhánh Thạnh Dương của tập đoàn
Hoa Đỉnh, hôm nay Lâm Vân có thể không coi là gì, nhưng trong mắt Hoàng Mộng Di, đó tuyệt đối là một thứ vô cùng lợi hại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Xét cho cùng, tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn siêu cấp hùng mạnh nhất Tây Nam, dù chỉ là cổ đông của một chi nhánh thì Hoàng Mộng Di cũng không thể so sánh được. Cha Hoàng cũng nói: "Đúng vậy, Uy thiếu có thù tất báo, chàng trai, sau khi tiệc rượu kết thúc, cậu ta sẽ đến kiểm chuyện với cậu, nghe lời tôi, nhanh chóng, mau rời đi!" “Ừ, anh mau rời đi đi.” Hoàng Mộng Di cũng lo lắng.
Hoàng Mộng Di biết Lậm Vân vừa mới ra mặt giúp cô, đương nhiên không muốn Lâm Vân vì chuyện này mà gặp rắc rối, như vậy thì lương tâm của cô sẽ không tha thứ được cho mình. “Đừng lo lắng, chỉ là một Uy thiếu nho nhỏ mà thôi, chẳng đáng cho tôi phải chú ý đâu.” Lâm Vân cười nhẹ. “Cậu nói cậu còn không thèm để ý đến Uy thiếu? Cậu nhóc, cậu quả kiêu ngạo rồi đó!” Cha Hoàng không khỏi lắc đầu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặc dù cha Hoàng không phải là người có mắt nhìn nhưng vẫn có khả năng đánh giá thân phận và địa vị của một người qua vẻ bề ngoài.
Theo phán đoán của ông, thân phận của Lâm Vân nhất định không khá hơn Uy thiếu. “Đúng rồi, cô vừa nói muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, có lẽ tôi có thể giúp cô.” Lâm Vân nói với cha Hoàng Mộng Di và cô. “Cậu? Chàng trai, cậu đừng lừa tôi nữa, chuyện này cậu cũng không giúp được đâu." Cha Hoàng lắc đầu. “Bác Hoàng, chưa chắc đâu, cháu có giúp được hay không thì chút nữa bác sẽ biết thôi.” Lâm Vân cười nhẹ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này, Tổng giám đốc Lưu Ba đã bước lên sân khấu phía trước. “Đã đến lúc bắc đầu bữa tiệc rượu rồi, mời mọi người hãy nhanh chóng ngồi vào chỗ.” Lưu Ba tuyên bố trên sân khấu buổi lễ.
Ngay sau câu nói này, các ông chủ và con của họ đang có mặt lần lượt ngồi vào bàn. “Chàng trai, chuyện này đã kết thúc rồi, nếu như cậu hiểu được tầm quan trọng của mối quan hệ thì tôi nghĩ cậu sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.” Cha Hoàng nói với Lâm Vân. Nhớ đọc tr*uyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong cha Hoàng dắt con gái vào bàn. “Boss, sao vừa rồi cậu không nói với bọn họ, cậu là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Hoa Đỉnh?” Mập tò mò hỏi. “Mình nói ra, bọn họ cũng không nhất định tin tưởng, đợi lúc nữa thời cơ chín muồi thì họ tự nhiên biết thôi.” Lâm Vân cười.
Cách sắp đặt chỗ ngồi, từ trước tới giờ vẫn luôn được xem trọng, người có địa vị, địa vị cao hơn đương nhiên sẽ ngồi phía trước, ngược lại thân phận và địa vị không cao thì ngồi phía sau.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Những người như Uy thiếu ngồi gần về phía trước, hắn và cha hẳn đang ngồi ở một bàn ở hàng thứ hai.
Một chỗ ngồi tương đối xa trong sảnh tiệc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hoàng Mộng Di và cha Hoàng đang ngồi chỗ này, trên bàn còn có những ông chủ khác, đều là những ông chủ cấp thấp nhất trong tiệc rượu, nên họ ngồi tương đối xa ở phía sau.
Sau khi Hoàng Mộng Dị ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lâm Vân. “Chắc anh ấy đã rời tiệc rượu rồi.” Hoàng Mộng Di lẩm bẩm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghĩ đến đây cô mới yên tâm, nếu như vì cô mà anh xảy ra chuyện, lương tâm cố nhất định sẽ cắn rút
Cha Hoàng cũng nói: “Chứng tỏ cậu ta vẫn còn chút thông minh, rời khỏi bữa tiệc là lựa chọn khôn ngoan nhất của cậu ta."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó, cha Hoàng quay lại cười chua chát: “Con gái à, thật trớ trêu khi chúng ta không thể tự bảo vệ mình, bầy giờ mà lại còn lo lắng cho sự an toàn của người khác."
Ngay lúc này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trên sân khấu.
Lưu Ba cầm micro: "Mọi người, tôi nghĩ mọi người đều rất mong chờ được nhìn thấy chủ tịch mới của Hoa Đỉnh chúng ta phải không?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mọi người dưới khán đài đều gật đầu.
Chín mươi chín phần trăm những người có mặt đều chưa từng nhìn thấy mặt thật của chủ tịch mới công ty nhánh
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Mục đích chính của tiệc rượu hôm nay là để họ làm quen với chủ tịch mới.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tất nhiên, họ có thể đã nhìn thấy anh trên tiệc rượu vừa rồi, nhưng họ không biết rằng đó là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh. "Vì tất cả mọi người đều đang rất mong chờ, xin hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt để chào mừng chủ tịch mới của chúng ta lên sân khấu!" Theo những lời phát biểu làm nóng sân khấu của Lưu Ba, khán giả phía dưới bắt đầu vỗ những tràng pháo tay như sám.
Mọi người đều là vẻ mặt đầy chờ mong nhìn lên trên sân khẩu. "Chủ tịch mới Hoa Đỉnh, cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!" "Nghe nói chủ tịch mới này còn rất trẻ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt thật của cậu ấy."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dưới khán đài mọi người bàn luận sôi nổi.
Bàn tiệc ở hàng thứ hai.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Uy thiếu đặt điện thoại xuống và hướng mắt lên sân khấu.
Cha của Uy thiếu nhìn lên sân khấu, nói với Uy thiếu: "Tiểu Uy, chút nữa khi chủ tịch mới phát biểu xong, nhất định sẽ bước xuống mời rượu. Đến lúc đó con phải biểu hiện thái độ tốt nhất, nghe chưa? Không được chọc chủ tịch mới, hiểu chưa?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cha của Uy thiếu biết rất rõ rằng con trai mình rất ngang ngược, càn rỡ, thường xuyên xung đột với người khác. “Ba, đừng lo lắng, cho con một trăm lần gan, con không dám chọc chủ tịch mới." Uy thiếu cười nói.
Bàn cuối cùng ở phía sau.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Quách Hiểu Hiểu và cha của cô ta vừa vỗ tay hoan nghênh, trong khi mắt họ nhìn chằm chằm vào sân khẩu. “Cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt thật của chủ tịch mới rồi, thật mong đợi quá!" Vẻ mặt của Quách Hiểu Hiểu đầy mong đợi.
Ở một bàn khác, Hoàng Mộng Di và cha cô cũng dán mắt vào sân khấu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dưới sự chú ý và những tràng pháo tay nồng nhiệt, một bóng người từ từ bước lên bục.
Người đó đúng là Lâm Vân!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.