Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 160


Lúc này, người đàn ông tóc dài sau gáy cũng đi tới.


“Là mày!”


Sau khi hắn ta đi đến bàn, hắn ta trong nháy mắt nhận ra Lâm Vân.


“Mẹ kiếp, tao còn đang tìm mày! Vừa hay mày ở đây, ông đây sẽ tính sổ với mày! Mày hại xe tao bị xước, hôm nay nhất định tao phải đập chết mày!


Hắn ta tựa hồ muốn xông lên đánh Lâm Vân.


“Thật là trùng hợp, tao cũng đang muốn tính số với mày đây, nếu mày muốn thì cứ thử ra tay với tạo xem! Tao bảo đảm sẽ khiến mày đi bệnh viện nghỉ dưỡng!”


Lâm Vân cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cầm đĩa lên bàn..


Nếu người đàn ông tóc dài sau gáy này thật sự dám gây sự với Lâm Vân, Lâm Vân chắc chắn sẽ khiến anh ta đẹp mặt.


Không quan tâm anh ta là con trai của chủ công ty Mỹ Đức nhưng nếu dám nhảy tới trước mặt Lâm Vân thì sẽ không xong! “Mày!”


Khi người đàn ông có tóc dài sau gáy nhìn thấy chiếc nĩa trong tay Lâm Vân, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi.


Đồng thời, anh ta nuốt nước miếng, nhìn có chút yếu ớt.


anh ta luôn ỷ vào xuất thân của mình để bắt nạt người khác.


Nhưng nếu thật sự nói về đánh nhau, anh ta thật sự không làm được, anh ta thật sự sợ sẽ bị Lâm Vân dùng nĩa nhọn đâm.


“Thiệu Ngọc Minh, anh đang làm gì vậy? Đây là bạn trai của tôi!” Vương Mãn Linh nói, “Bạn trai? Mãn Linh, anh ta là bạn trai của em sao? Em có bạn trai của mình từ khi nào vậy?” Người đàn ông có tóc dài sau gáy ngạc nhiên.


“Cậu chủ Thiệu, khi nào thì tôi có bạn trai, đây là việc cá nhân của tôi, hình như không liên quan gì đến anh?” Vương Mãn Linh lạnh lùng nói, “Sao có thể không liên quan Vương Mãn Linh em là người phụ nữ tôi thích!” Thiệu Ngọc Minh nói một cách sắc bén, Cùng lúc đó, Thiệu Ngọc Minh nhìn Lâm Vân với vẻ thù địch.


“Cậu chủ Thiệu, hôm nay chúng tôi tới đây để bàn chuyện công việc, vậy nên ngồi trước đi.” Vương Mãn Linh nói.


Thiệu Ngọc Minh phải nghiến răng ngồi đối diện.


Lâm Vân cũng ngồi xuống với Vương Mãn Linh.


Khi Thiệu Ngọc Minh nhìn thấy Lâm Vân và Vương Mãn Linh ngồi cùng nhau, anh ta cảm thấy rất ghen tị.


Được ngồi cùng Vương Mãn Linh là điều anh ta luôn mơ ước, nhưng giờ anh ta lại tận mắt chứng kiến người đàn ông khác ngồi cùng Vương Mãn Linh.


Nếu đó là người có địa vị cao hơn anh ta nhiều thì anh ta phải chấp nhận.


Nhưng khi nhìn thấy Lâm Vân mặc quần áo rẻ tiền, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc nghèo.


Một thằng nhãi nghèo không ngờ tới được đây, lại còn theo đuổi Vương Mãn Linh trong lòng anh ta.


Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.


“Vương Mãn Linh, theo điều kiện của em, anh phải tìm một người như tôi, làm sao em lại yêu một tên nghèo như thế này” Thiệu Ngọc Minh không nhịn được mà nói, “Thằng nghèo? Đồ ngốc, Thiệu Ngọc Minh, anh có biết anh ấy là ai không?” Vương Mãn Linh không thể nhịn được cười.


Vương Mãn Linh biết rất rõ rằng Lâm Vân là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên và là cháu trai của Liễu Chí Trung, người giàu nhất miền tây nam “Anh ta thì có thể là ai chứ? Chỉ là một thắng nghèo mà thôi.” Thiệu Ngọc Minh tỏ vẻ khinh thường.


Lúc này, người phục vụ đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK