Từ đường mở rộng cửa, bày đồ cúng gà vịt thịt cá ra khắp trên bàn thờ.
Lục lão phu nhân thắp hương bái lạy, nhóm tiểu bối ở phía sau đồng loạt quỳ xuống. Đến khi bái tế xong thì quay về nội viện của lão phu nhân tham gia yến hội.
Vì không có người ngoài nên cả nhà ngồi chung bàn. Hôm nay câu nệ quy củ như mọi khi, mọi người quây quần cười nói vô cùng náo nhiệt.
Lục lão phu nhân ôm chắt trai trêu đùa, thằng bé vẫn chưa biết nói chuyện chỉ biết vui cười hớn hở.
Sau bữa ăn, các nam nhân đi ra ngoài, nữ quyến ở lại trò chuyện với lão phu nhân, cùng đón giao thừa.
Lục lão phu nhân lòng dạ lương thiện, bà thấy không còn việc gì nhiều nên cho đám hạ nhân nghỉ tết.
Đào Chi muốn về nhà ăn tết, nàng định mời Thời Họa đi cùng nhưng Thời Họa kiên quyết không chịu. Hiếm khi có ngày lễ được đoàn tụ với người thân, Thời Họa cảm thấy mình không thích hợp về cùng.
Đào Chi thấy nàng kiên quyết như vậy thì không miễn cưỡng nữa, hẹn khi quay lại sẽ mang bánh hoa hồng của mẫu thân làm tặng cho nàng.
Thời Họa tiễn Đào Chi đi đến cửa hông, Đào Chi lưu luyến không rời kéo tay nàng, tiếp tục năn nỉ: "Tỷ tỷ, tỷ về cùng muội đi, nhà muội còn có một tiểu đệ mập mạp đáng yêu nữa!”
"Được rồi! Đi đi! Vương ma ma ở ngoài chờ sốt ruột rồi kìa! Chẳng phải mai muội cũng quay lại sao?"
"Ừm." Đào Chi vừa đi vừa vẫy tay với nàng: "Vậy mai tỷ dậy sớm nhé! Muội đến chơi với tỷ!"
Thời Họa đưa mắt nhìn Đào Chi đi xa.
Đến khi không thấy bóng dáng nàng nữa mới quay đi. Trong khoảng thời gian đoàn viên này, nàng không có nhà nên chỉ có thể cô đơn một mình.
Sắc trời dần tối, đèn lồng gấm được thắp lên, đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng như ban ngày. Nàng đi dọc theo hành lang để về phòng mình, đi được nửa đường đột nhiên nàng nhớ đến chuyện trước kia, vào thời khắc giao thừa mẫu thân sẽ cắt tỉa hoa mai cắm vào bình, bày trong phòng. Bà nói, như vậy mùi hoa quanh năm sẽ ở trong phòng.
Thời Họa biết đây chỉ là lời giải thích qua loa của mẫu thân thôi, vì cha thích hoa mai nên bà làm vậy để ông vui.
Nàng đổi ý, trên hành lang rẽ đến vườn hoa. Có lẽ lúc này hoa mai trong vườn đã nở, nàng muốn ngắt một cành mai mang về phòng.
Đến cả thứ đồ duy nhất cha tặng nàng nàng cũng không giữ được, nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi, gió xuân thổi lạnh gương mặt đầy nước mắt.
Một lúc sau nàng đến vườn hoa, ở góc Tây Bắc có một khu trồng mai, thời khắc này hoa đã nở rực rỡ.
Trước khi bẻ, Thời Họa quỳ xuống nhìn về phía tây, thành kính dập đầu: "Cầu mẫu thân bình an."
Lục Thời An không ngờ chưa đến nửa năm, nha đầu ngốc này đã cầu nguyện trong vườn hoa đến hai lần, hai lần đó đều bị hắn bắt gặp.
Chẳng lẽ nàng không biết thần tiên rất bận sao?
Trong phòng của lão phu nhân đốt địa long, lại thêm hương tùng bách, cỏ bách hợp đốt đến độ hắn hoa mắt chóng mặt. Hắn đến vườn hoa để hít thở không khí, nào ngờ lại gặp nàng ở đây.
Nhưng lần này nàng không còn cười vui vẻ nữa, giữa trời gió rét, nàng quỳ gối cạnh hoa mai, đôi vai mỏng manh run rẩy kìm nén tiếng khóc, nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt.
Đôi mắt nàng ngập nước mắt, bộ dạng nhíu mày cố chịu đựng làm hắn nhớ đến mẫu thân mình.
Năm đó hắn còn nhỏ, hắn nhớ phụ thân dẫn về một nữ tử vô cùng xinh đẹp, cũng trong buổi chiều hôm đó, mẫu thân trốn trong đông sương phòng lặng lẽ khóc. Hắn không hiểu vì sao mẫu thân không đuổi nữ nhân đã cướp trượng phu của mình đi, mà lại chỉ biết trốn một góc để khóc.
Sau này hắn biết được thì mẫu thân đã nguy kịch…
Lục Thời An tiến về phía trước, dừng lại cách nàng vài bước chân: "Sao lại khóc nữa rồi?"
Thời Họa vừa mới ngắt một cành mai, nàng còn chưa đặt chân xuống đã bị giọng nói kia làm giật mình. Nàng lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sau đó ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người vừa đến.
Nàng thấy Lục Thời An đứng cách nàng mấy bước, hắn mặc áo khoác lông chồn màu xanh đen, búi tóc bằng ngân quan, mặt như ngọc, mắt như sao, mang theo vẻ phong lưu tuấn tú không sao tả nổi.
Thời Họa lau nước mắt, vội giấu nhành mai vừa bẻ ra sau lưng, xoay người cong gối hành lễ: "Nhị gia."
Hình như nàng hơi sợ hắn.
Lục Thời An nhìn bàn tay nàng giấu sau lưng, hỏi: "Ngươi đang giấu cái gì?"
"Không có gì." Thời Họa cúi đầu càng thấp hơn, giờ phút này nỗi sợ hãi đã thay thế buồn tủi, nàng không ngờ lại gặp Lục Thời An ở đây, càng không ngờ bị hắn bắt gặp.
Nhưng nàng chỉ ngắt một cành mai thôi mà, đâu đến mức bị Nhị gia đến hỏi tội chứ?
“Đưa ra đây!" Lời của hắn là khuôn vàng thước ngọc lại mang theo mệnh lệnh khiến người khác không thể chống lại.
Thời Họa do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chìa cành mai trong tay ra: "Là hoa mai... Nhị thiếu gia thứ tội, sau này nô tỳ không dám nữa..."
Hắn còn tưởng là báu vật gì... Lại còn giấu giấu diếm diếm...
"Vì sao ngươi khóc?" Hắn hỏi lại lần nữa.
"Hả?" Thời Họa ngơ ngác, ngẩn mặt nhìn hắn.
Chẳng phải hắn đến trách tội nàng làm gãy cành mai sao?
"Ta hỏi ngươi vì sao lại khóc?" Đúng là nha đầu ngốc, không chỉ ngốc mà còn phản ứng chậm chạp.
Thời Họa cúi đầu bao biện: "Nô tì không khóc, chỉ là gió thổi nên mở mắt không nổi thôi."
Qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, đương lúc Thời Họa nghĩ Nhị thiếu gia đã đi rồi, thì trước mặt lại xuất hiện một chiếc khăn xanh.
"Lau đi."
Thời Họa không dám nhận, khoát tay: "Không cần đâu, đa tạ Nhị thiếu gia."
Hắn ung dung nói: "Từ khi nào mà chủ tử nói hạ nhân lại không nghe lời vậy?"
Lấy thế hiếp người, Thời Họa đành ngoan ngoãn nhận lấy.
Lục Thời An thấy nàng chỉ cầm khăn nhưng không chịu lau mặt, hắn lại nói: "Khóc lóc xấu xí, ảnh hưởng ta ngắm mai."
Thời Họa cảm thấy hắn thật khó hiểu...
Nhưng ai bảo người ta là thiếu gia chứ? Nàng chỉ là nha hoàn, đâu thể phản bác được. Đã vậy thì nàng không khách sáo nữa, lấy khăn lau sạch nước mắt mình.
"Tạ ơn Nhị thiếu gia... nhưng mà khăn đã bẩn..."
Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ nói ‘bẩn rồi? Vậy thì ném đi, đồ vật người khác đã dùng qua ta không cần nữa.’
Nào ngờ hắn lại nói: "Giặt sạch rồi trả lại cho ta, sau này, đêm hôm khuya khoắt đừng ra đây khóc nữa, rất dọa người."
Thời Họa gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn thấy nàng ăn mặc mỏng manh, sắc môi trắng bệch, bèn nói: "Không còn việc gì nữa thì quay trở về đi, đừng ở đây quấy rầy ta ngắm hoa."
"Vâng." Thời Họa hành lễ với hắn, rồi cáo lui.
Lục Thời An nhìn bóng lưng đã đi xa, hắn bật cười, phản ứng thì chậm nhưng “trốn” thì nhanh lắm.