Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cáu bẳn của nàng, hắn cảm thấy có chút mới mẻ. Vẻ mặt phụng phịu ngúng nguẩy hoàn toàn khác với mị hoặc quyến rũ thường ngày.
Ở chính đường, Chu Nhất Nhu và Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế thái sư cười nói, thấy Thời Hoạ vén mành đi vào, Chu Nhất Nhu nhướng mày nhìn nàng, cười: “Hoạ Nhi tỷ tỷ, ta nghe Cảnh Dực ca ca nói tỷ pha trà không giống người khác, có thể cho chúng ta nếm thử không?”
Thời Hoạ ngẩn ra, ánh mắt rủ xuống, hắn nói với Chu Nhất Nhu những chuyện này sao? Nàng hơi nghi ngờ, mím môi cười: “Tứ cô nương đã mở lời vậy ngài muốn uống trà gì?”
“Lư Sơn Vân Vụ đi!”
Lục Thời An thấy Thời Hoạ vừa vào nhà đã đẩy mành đi ra, sau có đi về hướng trà thất, hắn bước nhanh đuổi theo nàng, hỏi: “Bên ngoài trời nắng gắt như vậy sao nàng không ở bên trong nghỉ ngơi, lại làm gì nữa?”
Thời Hoạ mắt điếc tai ngơ vẫn đi về phía trước, cổ tay đột nhiên bị hắn kéo lại: “Hoạ Hoạ… đừng phớt lờ ta…”
“Nhị thiếu gia, ta pha trà không giống những người khác sao?” Thời Hoạ xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Những lời này hỏi bất ngờ, lại không đầu không đuôi, tuy Lục Thời An có hơi nghi hoặc nhưng vẫn trả lời nàng: “Đương nhiên rồi!”
“Cho dù là nước lạnh chỉ cần nàng pha sẽ ngọt ngay!” Hắn xoa xoa bàn tay mềm mịn không xương của nàng, ánh mắt đầy tình ý, dán sát lại gần nàng: “Nàng làm sao vậy? Từ khi về cứ là lạ!”
Hắn hôn xuống đôi môi đỏ, mắt hạnh mở to, Thời Hoạ rút tay che miệng lại, vội vàng lui về sau mấy bước, cả người dựa lên cửa của trà thất. Lục Thời An cong người áp sát, gương mặt mang theo nụ cười ngả ngớn, hắn đưa tay nắm cổ tay trắng nõn của nàng, chỉ tốn chút sức đã có thể gỡ bàn tay ra khỏi môi nàng, tay còn lại ôm trọn vòng eo kéo nàng lại gần mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cánh môi nàng, bằng mọi cách phải hôn được nó.
“Nhị thiếu gia…” Nàng nhíu mày, vội vàng gọi tên hắn: “Đang ở bên ngoài đấy!”
Đang ban ngày ban mặt, lỡ có nha hoàn hay ma ma nào nhìn thấy, nàng còn mặt mũi nào gặp ai nữa, xấu hổ chết đi được.
Hắn tựa lên trán nàng nhẹ giọng nói: “Xưng hô không đúng!”
Nàng không thèm gọi hắn là ca ca! Chu Nhất Nhu gọi hắn ngọt ngào như vậy, hắn đi mà kêu nàng ta gọi!
Thời Hoạ gọi cả họ lẫn tên của hắn: “Lục Thời An… ngài lại ăn hiếp ta!”
Giọng nàng giận dỗi vừa ấm ức vừa oán trách khiến trái tim hắn tan chảy.
Hắn đẩy cửa trà thất, hai người đều đi vào, hắn ép nàng dựa vào cánh cửa rồi hôn xuống. Môi lưỡi mềm lại không thể né tránh được, bàn tay đặt ở eo thon không thành thật lướt xuống dưới, xoa xoa chiếc mông vểnh cao, năm ngón tay xoa nắn liên tục. Nhiệt độ tăng cao, hơi thở hỗn loạn, giữa môi lưỡi tràn ra tiếng thở dốc.
Thân thể càng ngày càng dán chặt, hắn gấp gáp đưa tay vào vạt áo nàng. Đột nhiên Thời Hoạ bừng tỉnh, nàng nhấc mí mắt, vùng vẫy tránh né hắn, trên mặt nhiễm thêm màu đỏ, ánh mắt ẩm ướt tăng thêm chút phẫn nộ, nàng thấp giọng nói: “Đừng làm loạn… các nàng còn ở đây đấy!”
Nơi đây cách chính đường chỉ một vách, ở trà thất nhỏ này còn có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện của Chu Nhất Nhu và Lục Thanh Nghiên.
“Buông ta ra, ta phải đi pha trà!”
Lục Thời An ôm chặt nàng vào ngực, sau đó hắn cong eo gục mặt vào cổ nàng, đôi môi bóng bừng dán lên làn da ngọc ngà, nhẹ giọng nói: “Ta cầm lòng không đậu….Hoạ Hoạ…nàng nói gì đó dễ nghe đi…ta sẽ tha cho nàng!”
Thời Hoạ càng nghĩ càng giận, nàng khó chịu nói: “Miệng lưỡi ta vụng về, không biết nói gì dễ nghe cả, giọng Tứ cô nương ngọt ngào, nói hay hơn ta, nếu Nhị thiếu gia muốn nghe thì sang cách vách là được, sao phải quấn lấy ta làm gì?”
“Nàng ta sao có thể so với nàng?” Tay đặt bên hông siết càng chặt, tựa như muốn hoà thân thể nàng vào hắn, mặt hắn chôn ở cổ nàng, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, vang lên tiếng cười trầm thấp: “Uống bao nhiêu nước ô mai rồi? Sao lại chua như vậy?”
Nàng khinh thường hừ nhẹ: “Ta không có uống!”
Hắn dỗ dành nàng hết lần này đến lần khác, sau đó lại tiếp tục hôn nàng, cho đến khi ánh mắt nàng mông lung, hơi thở hổn hển mới chịu buông nàng ra.
Thời Hoạ xắn tay áo rộng của mình lên, nhấc chiếc ấm đồng lên bếp nhỏ, đến khi nước sôi, nàng đổ vào ấm trà men gốm. Sau khi làm nóng ấm trà, nàng đưa tay chạm vào thành ấm, cảm nhận nhiệt độ nước không chênh lệch lắm mới bắt đầu bỏ lá trà vào.
Hơi nóng mang theo hương trà lượn lờ bay lên, nàng hơi cong chiếc cổ trắng, mày liễu mắt ướt trong làn khói càng trở nên mông lung hơn. Giai nhân trong sương khói trông thật giống như tiên nữ.
Lục Thời An nhìn nàng nhẹ nhàng cầm nhấc ấm trà, cổ tay nâng lên, dòng nước trà xanh biếc rơi vào trong chung trà trắng, sau đó nàng nhặt hai cánh thanh mai đặt vào trong chén. Màu nước sáng, hương thơm đậm đà được rót đầy trong ly.
Ngay cả khi nhìn nàng pha trà cũng cuốn hút như vậy.
Hai chén trà đặt trên khay gỗ, Thời Hoạ bưng lướt qua người hắn, lập tức bị hắn ngăn lại, hắn nhướng mày hỏi: “Không phải pha cho ta sao?”
“Đây là trà Vân Vụ do Tứ tiểu thư gọi,” nàng cười như không, chế nhạo hắn: “Nếu Nhị thiếu gia muốn uống thì tự mình rót đi!”
Sắc mặt Lục Thời Anh lạnh đi, hắn bưng cả hai chung trà trên khay gỗ uống cạn sạch, rồi nói: “Nàng ta phách lối thật đấy!”
“Ta đi tiễn khách!” Hắn không nhịn được xoay người ra ngoài.
Thời Hoạ vội giữ tay hắn: “Đây không phải hành động của quân tử!”
Thân thể hắn cứng đờ, những lời này… mẫu thân cũng đã từng nói với hắn.
Mành trúc bị nhấc lên, Chu Nhất Nhu thấy Lục Thời An vào phòng liền đứng dậy.
Lục Thanh Nghiên hỏi: “Nhị ca làm gì mà nửa ngày rồi mới đến?”
“Để Nhị muội đợi lâu, vừa rồi tổ mẫu sai người đến hỏi chuyện!” Lục Thời An mời các nàng ngồi, rồi hắn cũng ngồi xuống.
Tán gẫu một vài câu râu ria, Chu Nhất Nhu thử hỏi: “Cảnh Dực ca ca, ngọc bội lần trước huynh đã tìm được chưa?”
“Chưa,” Lục Thời An nói: “Làm phiền Tứ cô nương rồi!”
Nghe hắn nói vậy, tâm trạng của Chu Nhất Nhu dần lắng xuống, trong lúc nói chuyện thì có người bưng khay gỗ đi vào, nhưng người kia không phải là Thời Hoạ. Tiểu nha hoàn đặt trà lên bàn rồi khom người lui ra.
“Tứ cô nương, nhị muội, uống trà đi!”
Lục Thanh Nghiên nâng chung trà nhấp một ngụm: “ưm, Nhị ca, đây không phải là trà Vân Vụ sao?”
Không nhắc tới thì thôi, mà nhắc tới rồi hắn cực kỳ cảm thấy không vui.
Thái độ Lục Thời An lạnh nhạt, không nóng không lạnh nói: “Thật không may, hết trà Vân Vụ rồi, Tứ cô nương chưa từng uống trà Tùng La sao?”
Thái độ trước và sau của hắn thay đổi rõ rệt, Chu Nhất Nhu thầm nghĩ chẳng lẽ Hoạ Nhi đã mách lẻo? Cảnh Dực ca ca đang tức giận vì nàng sai bảo người của hắn?
Chu Nhất Nhu bưng chén trà, trong lòng luống cuống, miễn cưỡng cười: “Đã uống rồi!”
Gương mặt thanh tuấn mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh như núi tuyết: “Vậy thì tốt rồi!”
Không muốn phải tiếp chuyện, hắn đứng dậy nói với Lục Thanh Nghiên: “Nhị muội giúp ta tiếp đón Tứ cô nương đi, kỳ thi xuân sắp tới rồi, ta còn nhiều thứ phải học, thứ cho ta không thể tiếp!”
Hai cô nương ra khỏi U Lộ Viện, Lục Thanh Nghiên thấy sắc mặt Chu Nhất Nhu vừa xanh vừa trắng, liền trấn an: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, nhị ca cũng vì nghĩ đến tiền đồ thôi, sang năm huynh ấy nhất định sẽ đậu!”
Nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, nàng lại gần nhỏ giọng nói: “Đợi tỷ gả qua đây, sau này Nhị ca làm quan, đến lúc đó tỷ là cáo mệnh phu nhân, không phải tốt sao?”
“Đừng nói bậy… bát tự còn chưa đề nữa là!” Chu Nhất Nhu dừng bước, bối rối nói.
“Muội không nói bậy! Muội nghe mẫu thân nói, ý của tổ mẫu là sang năm sẽ đến cửa cầu hôn!”
“Cái gì?” Chu Nhất Nhu chưa bao giờ nghe mẫu thân nhắc đến, còn bản thân lại ngại hỏi đến chuyện hôn nhân của mình. Vừa nghe tin này, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, những chuyện không vui vừa rồi lập tức vứt sau đầu, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, xấu hổ kéo tay Lục Thanh Nghiên, lo lắng hỏi: “Nghiên Nghiên, muội nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật!” Lục Thanh Nghiên cười nói: “Muội lén nghe mẫu thân bàn bạc với đại tẩu đấy!”
Trong lòng Chu Nhất Nhu vui mừng khôn xiết, có lệnh của cha mẹ đương nhiên việc hôn nhân sẽ giải quyết thoả đáng. Mặc dù hiện tại Cảnh Dực ca ca không có tình yêu nam nữ với nàng, đợi sau khi thành thân, năm dài tháng rộng, nàng không tin mình không chiếm được lòng hắn.
Nàng tràn đầy tự tin, bản thân là thiên kim danh môn, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, chẳng lẽ lại không bằng một thông phòng thân phận thấp kém sao?