“Đau..ngài cắn ta…” Giọng nàng nỉ non, cổ vai nghiêng độ cong hoàn mỹ, tiếp nhận môi lưỡi hắn di chuyển trên da thịt mình: “Ưm…”
Hắn cắn mạnh sau đó nhẹ nhàng an ủi, bàn tay không nhịn được lại muốn du tẩu trên cơ thể nàng. Đợi đến khi hơi thở nàng mất kiểm soát, giữa hai chân rỉ ra dịch nhầy, hắn liền thu tay lại, đứng lên chỉnh lại quần áo.
Dáng vẻ lại ung dung tao nhã, là một chính nhân quân tử như thường ngày, thần sắc hắn tỉnh táo nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: “Hoạ Hoạ, ta đi đây, nàng ngủ thêm một lát đi!”
“Ngài… thật xấu xa!” Thời Hoạ lấy quần áo che lại thân thể trần trụi của mình, nghiến răng liếc hắn. Hắn chọc người khác chìm sâu vào bể tình, tâm trí hỗn loạn, xong rồi lại xem như không có việc gì phủi tay đi mất.
Lục Thời An kéo tay nàng chạm vào vật cứng, nhướng mày cười: “Huề nhau…” Sau đó kéo nàng lại hôn thật lâu.
“Đến tối ta lại đến… giờ phải đi thật rồi!”
Buổi tối lại đến…
Hắn đi đến cửa liền nghe Thời Hoạ xì một tiếng dè bỉu: “Ngài nằm mơ!”
“Vậy tối nay nàng đừng khóc!” Hắn cảnh báo.
Hắn ra ngoài vừa mới đóng cửa, Hứa Mục Thanh sát vách đã mở cửa, y thấy hắn liền lập tức cảnh giác, túm tay áo hắn kéo qua một bên, y lườm: “Ngươi muốn làm gì?”
“Cữu cữu làm gì mà cứ lôi lôi kéo kéo vậy…” Lục Thời An phủi ống tay áo bị y kéo nhăn, chầm chậm nói: “Ta chỉ gọi Hoạ Hoạ dậy thôi, huynh căng thẳng gì chứ? Đừng phòng ta như phòng trộm như vậy! Đó là nương tử của ta, theo lý thì nên ở chung một phòng với ta mới đúng!”
Hứa Mục Thanh liếc hắn, cười lạnh: “Lục Thời An, ngươi cưới Hoạ Hoạ lúc nào? Có hôn thư chưa? Không môi không sính mà còn không biết xấu hổ gọi muội ấy là thê tử! Chẳng lẽ ngươi muốn muội ấy cả đời đi theo ngươi mà không có danh phận sao?”
“Ta chắc chắn sẽ mang tam môi lục sính, mở rộng cửa chính nghênh đón Hoạ Hoạ về làm chính thất thê tử,” Lục Thời An thu lại vẻ mặt, trịnh trọng nói: “Cả đời này chỉ có mình nàng!”
Nói xong, hắn xoay người đi về phòng mình, đi được vài bước hắn lại xoay người, dùng giọng điệu bất cần đời khiêu khích Hứa Mục Thanh: “Cho nên, Đại cữu cữu cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho Hoạ Hoạ đi!”
Việc tìm Liễu Hàm Yên không được thuận lợi như bọn họ nghĩ, nhưng theo lời Hứa Mục Thanh, bà ấy từng xuất hiện ở hiệu cầm đồ. Sau đó, thì không thấy bóng dáng đâu cả, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không chút manh mối.
Có Lục Lan hỗ trợ, bọn họ tìm khắp Thương Châu, thậm chí qua sang các châu, huyện khác, suốt gần hai tháng trời vẫn không có tin tức gì.
Cảm xúc của Thời Hoạ ngày một suy sụp, nàng sợ… mẹ có gì bất trắc, một nữ tử yếu đuối, không có tiền, không có thân phận thì sống sót thế nào được?
Buổi tối, Lục Thời An đến, Thời Hoạ còn chưa ngủ, nàng nghiêng người âm thầm rơi lệ.
Hắn đến giường, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng an ủi, nói cả đống lời hay cũng không có tác dụng, ngược lại càng khiến nàng khóc dữ dội hơn. Cuối cùng, hắn đành tách hai chân nàng, cho nàng chút kích thích cùng niềm vui thể xác.
Vật cứng đặt ở hoa tâm, nhẹ nhàng cọ xát, tiếng nức nở yêu kiều phát ra, nàng cắn đầu vai hắn, rên rỉ: “Nhị thiếu gia… ngài ức hiếp người ta…”
“Mỗi lần nàng khóc, trái tim ta như vỡ vụn,” Hắn lật người, đè nàng dưới thân, sau đó hôn lên giọt nước mắt nàng, tiếp đó hắn đẩy nhanh tốc độ, đưa nàng lên cực đỉnh.
Lục Thời An ra khỏi cơ thể nàng, ôm thân thể mềm như bông, vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Ta để người ở lại Thương Châu tiếp tục tìm kiếm, nàng về Dương Châu cùng ta, ở đó còn có Đào Chi, Lục Châu, Thập Tứ. Họa Họa… người của ta cũng là người của nàng…”
“Sang năm thi xuân, nếu ta đỗ cao trung chúng ta sẽ ở lại kinh thành, kinh thành phồn hoa quy tụ nhiều kỳ nhân dị sĩ, chúng ta khoanh vùng hết nhất định sẽ có thể tìm được mẹ nàng!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên,” hắn cúi đầu hôn giữa mày nàng, ánh mắt nồng nàn: “Nhưng mà, sau khi tìm được mẹ nàng, ta có một yêu cầu…”
“Yêu cầu gì?”
Lục Thời An đưa tay bế nàng lên, bóp chiếc eo nhỏ đặt nàng lên bụng mình, tiếp tục đi vào: “Đến lúc đó nàng sẽ biết…”
Ánh trăng trên cao chiếu sáng cả phòng, chiếc giường đong đưa, màn lụa phấp phới, mây mưa nồng nàn.
Lục Thời An muốn đưa Thời Hoạ về Dương Châu, người đầu tiên không đồng ý chính là Hứa Mục Thanh, y nghiêm túc nói: “Không được, Hoạ Hoạ phải về nhà, nếu ngươi muốn cưới muội ấy, phải kêu bà mối đến trước!”
“Huynh bảo ta phải đi đâu kiếm bà mối đây!” Lục Thời An nói: “Ta đến để thông báo cho huynh chứ không phải để thương lượng!”
“Ngươi dám?” Cuộc chiến lập tức nổ ra, hai người bốn mắt trừng trừng đối phương.
“Có gì mà ta không dám?” Lục Thời An tự tin nhướng mày: “Huynh lén lút trộm nàng đi, đương nhiên ta cũng có thể quang minh chính đại đưa nàng về!”
Cuối cùng vẫn đánh một trận, lần này hai người đều rất khôn khéo, không đánh lên mặt đối phương, sợ người kia đi mách Thời Hoạ.
Không đánh không quen, tính cách của nam nhân vô cùng đơn giản, càng đánh tình cảm càng tốt. Lúc trước hai người dùng khuôn phép lễ nghĩa đối đãi với nhau, tuy phơi bày tình cảm nhưng đâu đó vẫn có ngăn cách. Lần này thông qua chuyện của Thời Hoạ, bọn họ thấy được mặt khác của đối phương, tốt xấu đều lộ ra hết.
Hai người thở hồng hộc nhìn nhau cười, Lục Thời An dựa vào chân bàn: “Cữu Cữu âm thầm luyện công hả? Huynh hạ sát chiêu như vậy không sợ Hoạ Hoạ đến tìm huynh tính sổ sao?”
Hứa Mục Thanh đỡ mép giường đứng thẳng, kéo Lục Thời An từ dưới đất lên, bình tĩnh nhìn hắn, ngữ khí sắc bén: “Lục Thời An, trong lòng Hoạ Hoạ có ngươi, ta giao muội ấy lại cho ngươi, nếu ngươi đối xử với muội ấy có chút nào không tốt, ta nhất định sẽ đưa muội ấy về, tiện thể tẩn ngươi một trận!”
“Huynh yên tâm!”
“Nói miệng không bằng không chứng, viết giao ước đi!”
Lục Thời An viết hai giấy công văn, một tờ hắn hứa sẽ cưới Thời Hoạ làm thê tử, một tờ hắn hứa cả đời sẽ đối tốt với nàng, nếu trái lời mặc cho Hứa Mục Thanh đánh giết, hắn tuyệt đối không phản kháng.
Ở bến tàu Thương Châu, Lục Thời An và Thời Hoạ ngồi lên chiếc thuyền xuôi nam về Dương Châu, còn Hứa Mục Thanh trở về Đức Châu.
Nửa đêm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Thời Hoạ mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt nàng đã thấy đầu mình rúc vào vai nam nhân. Một gương mặt dán sát vào nàng, diện mạo hắn thanh tuấn, lần này nàng không kiêng kị gì khẽ chạm vào hàng mày tuấn nhã của hắn.
Đầu ngón tay chầm chậm đi xuống chiếc mũi cao rồi đến đôi môi mềm ấm, sao lại mềm đến vậy…
Nàng ngơ ngác, những lời này… nghe rất quen, hình như nàng đã nói ở đâu rồi.
Trong lúc Thời Hoạ đang ngây người, đột nhiên Lục Thời An mở mắt, dịu dàng nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cọ môi mình, hắn lập tức ngậm đầu ngón tay nàng, từng chút từng chút ngậm hết cả ngón tay. Cảm giác ẩm ướt, ấm áp truyền từ ngón tay đến trái tim, nàng chìm đắm trong ánh mắt tình tứ của hắn, để hắn mở thân thể nàng ra, triền miên bên nhau không biết mệt mỏi.