Thời Hoạ nhẹ nhàng nhu mì, người khác tốt với nàng một phần, nàng đáp lại mười phần. Lục Châu thật lòng với nàng, nàng cũng không xem Lục Châu là người ngoài. Chưa hết buổi chiều, Lục Châu và Thời Hoạ đã hoà hợp, gọi nhau là tỷ muội.
Sau khi rửa mặt xong, hai cô nương ngồi dưới hiên hong khô mái tóc tâm sự về gia đình mình. Thời Hoạ cầm khung vải thêu, đang thêu hoa cho mặt giày, màu chỉ xanh và đen chồng lên nhau hiện ra mấy khóm trúc, vừa tao nhã, vừa độc đáo. Lục Châu liếc mắt nhìn, liền khen: “Tác phẩm thật đẹp, làm cho ai vậy?”
Lục Châu làm mặt quỷ, khiến cho Thời Họa xấu hổ, nàng cong đôi mi, cười ngượng ngùng: “Làm cho Nhị thiếu gia!”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến ngay.
Lục Thời An nhìn qua bức bình phong thấy ánh nến đỏ trong phòng, cùng với ánh trăng chiếu rọi trên cao, chiếu lên sườn mặt nàng mi mắt cong cong, môi đỏ, da trắng.
Hắn bước lên bậc thang, hai tiểu cô nương đứng lên hành lễ với hắn, ánh mắt hắn dừng trên mặt Thời Hoạ, sau đó chuyển sang Lục Châu, hỏi: “Về khi nào?”
Lục Châu cười đáp: “Sáng nay nô tì vừa về, sợ trong viện có việc,” khoé mắt nàng liếc qua nhìn Thời Hoạ, rồi nói tiếp: “Không ngờ ở chỗ của Nhị thiếu gia đã có một tiểu muội muội làm việc thỏa đáng, xem ra nô tì đã lo lắng thừa rồi!”
Lục Thời An lườm nàng, ngữ khí nghiêm nghị: “Từ khi nào miệng lưỡi ngươi lại ba hoa như vậy?” Ý là ngươi đừng nhiều lời nữa.
Lục Châu hiểu ý liền cười: “Nếu Nhị thiếu gia không có gì phân phó nữa, nô tỳ xin cáo lui trước!”
Lục Thời An ừ một tiếng, rồi vén mành trúc vào phòng.
Lục Châu huých khuỷu tay vào Thời Hoạ, hất môi: “Còn không mau đi đi!”
Vốn dĩ chuyện không có gì, qua tay Lục Châu một hồi, không hiểu sao Thời Hoạ lại cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn sơ có vẻ như tâm tình Lục Thời An không tồi, mày hắn giãn ra, ngồi trên ghế đưa tay chống cằm. Thấy nàng đi vào, hắn quan sát, đánh giá nàng: “Chiều nay ăn nhiều hay ít?”
Từ sau lần bị ép ăn nhiều đó, mỗi ngày Lục Thời An đều nhìn nàng ăn cơm, hôm nay hắn phải dự tiệc nên không thể nhìn nàng ăn cơm, hắn thật sự rất muốn biết.
Trong lòng Thời Hoạ cảm thấy khó chịu, bằng bất cứ giá nào vì danh dự của Lục gia, hắn hao tổn tâm huyết vỗ béo cho nàng đến mức đi không được mới chịu sao?
“Một chén!” Lúc nàng nói dối, hàng mi dài rũ xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
Lục Thời An không vạch trần, nhấc chén trà lên uống, trà lúc này đã lạnh có hơi chát, uống xong vẫn không giải khát được. Hắn đã uống rượu, giờ đây muốn nếm gì đó ngọt ngào….
Hắn như con sói săn mồi ban đêm, cực kỳ có kiên nhẫn theo dõi con mồi, cho đến khi con mồi mất hết kiên nhẫn, nó sẽ tự do phục kích, an ủi chiếc bụng đói đang biểu tình.
Trong phòng yên lặng không một tiếng động, Thời Hoạ rũ mắt, nàng biết hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, khiến bầu không khí trở nên kỳ quái, nàng không biết phải bắt tay từ đâu, vội tiến lên phía trước bưng chén trà, nói: “Trà lạnh rồi, nô tì đi đun nóng cho Nhị thiếu gia!”
Tay nàng vừa đụng tới chén trà đã bị hắn đè trở lại, giọng điệu bình tĩnh: “Không gấp, phòng tắm có nước ấm không?”
“Có,” lòng bàn tay nàng ấm áp nhưng mu bàn tay lại có hơi lạnh, trái tim nàng chợt nảy lên.
Lục Thời An thu tay lại, đứng lên đi đến phòng tắm: “Lấy một bộ y phục sạch sẽ đem tới đây!”
Thời Hoạ đứng trước cửa phòng tắm, nàng có thể nghe được tiếng xối nước bên trong, nàng ôm khay gỗ y phục, nói vọng vào trong: “Nhị thiếu gia, nô tì đặt xiêm y ngoài cửa!”
Không ngờ, bên trong truyền ra giọng nói của hắn: “Mang vào đây!”
Thời Hoạ ngây người một lúc, gương mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt khay gỗ, cắn môi lo sợ không nhích nổi chân.
Phòng tắm không hề có cửa, chỉ có tấm mành ngắn che lại, Lục Thời An có thể nhìn thấy váy lụa trắng và giày thêu của nàng. Hắn dựa vào vách thùng, ngẫm nghĩ giờ phút này mặt nàng đã đỏ bừng lên, ý cười trên mặt hắn càng đậm, hắn muốn nhìn thấy nàng lúc này, bèn giục: “Bây giờ ta sai không được ngươi nữa sao?”
Thời Hoạ thầm nhủ bản thân, hắn đã không sợ thì nàng sợ cái gì? Vì vậy nàng cắn răng vén rèm bước lên hai bước, nàng cúi đầu, không dám nhìn lung tung: “Nhị thiếu gia, để đâu ạ?”
“Ngươi mới đến sao, để đâu cũng phải hỏi? Tự tìm đi!”
Bên cạnh thùng tắm có một cái kệ, nàng lập tức đi thẳng qua đó, đặt nhanh xuống rồi quay người muốn ra ngoài, nhưng lại bị người nào đó kéo cổ tay lại: “Ta cho ngươi đi sao?”
Nàng không quay đầu lại, cố làm vẻ bình tĩnh: “Nhị thiếu gia còn điều gì phân phó?”
Thời tiết hôm nay đã ấm hơn, tay nàng lại hơi lạnh: “Thuốc ta đưa cho ngươi đã uống chưa?”
Thứ hắn nói là Bạch Phượng Hoàn, bổ khí, bổ máu, điều kinh, đại bổ âm dương. Đại phu nói khí huyết, âm dương của nàng đều bị tổn thương cả, được uống thuốc này thì còn gì bằng.
Thời hoạ không biết đó là thuốc điều trị đau bụng kinh, bởi vì hắn nói đó là thuốc trị tật kén ăn của nàng, nói tóm lại vẫn đều là vì thể diện của Lục gia.
“Rồi!” Thời Hoạ gật đầu.
Lục Thời An không tin, cho rằng nàng đang nói dối, liền kéo tay nàng: “Quay mặt lại, nhìn thẳng vào ta trả lời!”
Cổ tay bị kéo có hơi đau, sức lực của hắn thật kinh người, trông thì nho nhã thư sinh, người gầy gầy mà lại mạnh đến vậy. Thời Hoạ bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.
Lúm đồng tiền ửng hồng còn xinh đẹp hơn cả đoá hoa, đôi mắt long lanh ánh nước vô cùng sinh động, ánh mắt nàng nhìn hắn vừa thanh tú vừa rụt rè: “Nô tì thật sự…”
Vốn hắn chỉ muốn trêu chọc nàng thôi, nhưng giờ phút này trong lòng hắn sinh ra rất nhiều ý nghĩ, hắn dùng sức một chút, nàng đứng không vững, cả người ngã nhào vào thùng tắm. Dòng nước ấm áp biến thành bọt nước văng đầy đất. Hành động đột ngột xảy ra khiến Thời Hoạ hoảng hốt, thét lên: “Á…”
Lục Thời An một tay nâng hông nàng, một tay cởi giày thêu trên chân nàng ra, hai tay ôm eo nàng kéo vào thùng tắm, nhỏ giọng dặn dò: “Nhỏ tiếng một chút…ngươi muốn mọi người nghe thấy sao?”
Thời Hoạ mím chặt môi, không dám phát ra âm thanh gì, nàng bị hắn ôm trong lòng, lưng dính sát vào ngực hắn, mặt đỏ như nhỏ máu.
Áo nha hoàn màu trăng ngà dính nước trở nên trong suốt, chiếc yếm màu xanh lục dưới nước càng trở nên rõ ràng. Nút thắt trên cổ bị người nào đó cởi ra. Bàn tay của nam nhân lướt đến trước ngực bắt đầu cởi nút. Thời Hoạ đưa tay che ngực lại, bên trong ngực nàng đang đập như trống trận, nàng không kiềm được run rẩy, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ.
Trải nghiệm lần đầu kia không mấy tốt đẹp, thậm chí có chút sợ hãi.