Thời Hoạ nhẹ giọng vâng, nàng nâng đôi mắt nhìn theo màn xe phấp phới, nàng quên nhắn với Lục Châu một tiếng, nếu hắn không tìm thấy nàng, liệu hắn có trách tội Lục Châu không?
Xe ngựa nghiêng qua, nàng suýt nữa té ngã, cũng may Hứa Mục Thanh kịp vươn tay ra đỡ vai nàng.
Nàng ngẩng đầu nói cảm tạ, ánh mắt xuyên qua sườn mặt hắn dừng trên vách xe ngựa, dường như nàng nhìn thấy được Lục Thời An ngồi đan hai tay đặt lên gối, móng tay gọn gàng bấu sâu vào da thịt.
Thời Hoạ không hiểu vì sao đột nhiên mình cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Khách điếm Hứa Mục Thanh thuê nằm gần ở bến tàu, dọc theo đại lộ tiếng ồn ào huyên náo càng lớn, hai bên đường là quán rượu, quán ăn, quán trà, khách điếm nằm san sát nhau.
Người qua lại như thoi đưa, người từ nam ra bắc, đội nhóm thương nhân đi thành đàn, hay lữ hành đi tha hương, tất cả họ đều bước vội vã ra vào bến tàu.
Gần tới buổi trưa, ở phía trước có nhóm tiểu thương và gánh hàng rong bên đường hò hét lớn tiếng. Giờ cơm trưa họ đua nhau mời gọi, bên trong quán ăn nhỏ, bàn ghế đều ngồi chật kín, tiếng nói ồn ào bên tai không dứt.
Hứa Mục Thanh vén mành nhìn ra ngoài, thấy đến khách điếm, hắn nhẹ giọng hỏi nàng: “Hoạ Hoạ, đến rồi, muội có đói bụng không? Muốn ăn gì, ta đi mua cho muội!”
Thời Hoạ dậy từ sớm, chỉ mới ăn chút bánh hỉ cùng mọi người, lẽ ra đã đói bụng từ lâu nhưng giờ phút này trong lòng nàng chỉ mong nhớ mẹ, làm gì có tâm trạng ăn uống, nàng lắc đầu: “Muội không đói!”
Xa phu ở phía trước “huy” một tiếng, sau đó ghìm chặt dây cương, con ngựa hí lên, thùng xe lắc mạnh, Hứa Mục Thanh bảo vệ nàng trong lòng ngực. Sau khi ổn định, nàng liền thoát ra khỏi hắn.
Hứa Mục Thanh cứng đờ, trái tim như rơi xuống đáy vực, bây giờ nàng lại bài xích mình…
Xa phu nhảy xuống càng xe, nhận lỗi: “Hứa đại nhân, thật xin lỗi, đằng trước xảy ra chút chuyện, xe ngựa không thể qua được, ngài phải đi bộ rồi!”
“Không sao!” Hứa Mục Thanh hiền hoà đáp, sau đó đỡ Thời Hoạ xuống xe.
Phía trước xe ngựa tụ tập, lấp kín cả con đường lớn, người đi đường dừng lại chen vai ngóng cổ nhìn về bến tàu, cách đó không xa xảy ra sự việc nhốn nháo.
Hứa Mục Thanh sợ người khác va trúng Thời Hoạ nên cánh tay vòng qua vai che bên cạnh nàng. Đến gần đám đông, chợt nghe mọi người nói: “Ai u, đánh thảm quá đi mất! Kẻ nào ban ngày ban mặt mà dám to gan như vậy?”
“Tám phần là thuỷ tặc rồi!”
Người khác lập tức phản bác: “Thuỷ tặc nào dám ban ngày ban mặt hành hung người? Chúng nào dám ăn gan hùm mật gấu vậy. Đám người này thứ nhất không trộm tiền, thứ hai không cướp vật, chỉ đánh nam nhân trẻ tuổi kia, theo ta thấy đây là trả thù ân oán thôi!”
“Ối, ta biết người bị đánh này! Là Đại thiếu gia của Lục gia!” Bên trong đám người đột nhiên nhảy ra một câu.
Người xem náo nhiệt luôn hào hứng với những đề tài lớn, mọi người vừa nghe được danh tính của người trong cuộc lập tức khí huyết dâng trào, mồm năm miệng người hỏi tới: “Lục gia nào?”
“Khắp thành Dương Châu này vừa có tiền vừa có thế, họ Lục không phải chỉ có một thôi sao? Tất nhiên là Lục gia ở phố Song Quế rồi, Lục đại quan nhân đấy!”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy vui sướng: “Hoá ra là hắn…”
Khi Thời Hoạ nghe được những lời kia, bước chân nàng khựng lại, sắc mặt nàng tái nhợt, bàn tay túm quần áo Hứa Mục Thanh run lên bần bật. Bất hạnh lớn nhất của nàng ở Lục gia là do Lục Diệu Thần mà ra…
Nếu không phải do hắn, nàng đã không đi tìm Lục tam thiếu gia, càng không bị Lục Thời An nhìn trúng để rồi xảy ra biết bao nhiêu chuyện của sau này…
Nhân quả báo ứng, ác giả ác báo đúng thật không sai.
Rất nhanh, nha môn đã triệu tập đội nhân mã chạy đến bến tàu, rất nhiều bộ khoái mặc quan phục mang đại đao di tản đám đông: “Đi đi, đi mau, đừng nhìn nữa! Nói ngươi đó, nhìn cái gì mà nhìn!”
Sau khi con đường được mở thông, Hứa Mục Thanh đưa Thời Hoạ về khách điếm, hắn phân phó tiểu nhịn đưa một ít đồ ăn lên lầu, tự mình chuẩn bị một chậu nước ấm mang vào phòng: “Hoạ Hoạ, rửa mặt rồi ăn chút gì đó đi!”
“Ca ca…là manh mối gì, muội muốn xem trước đã…” nàng thật sự ăn không vô, chỉ một lòng nghĩ đến mẹ.
Hứa Mục Thanh đi đến cạnh giường, lấy hộp gấm dưới gối ra đưa cho Thời Hoạ: “Muội nhìn xem, đây có phải là trang sức của dì Liễu không? Nó được phát hiện trong một tiệm cầm đồ ở Thương Châu, ta có đến hỏi thăm, người đó cần tiền gấp không cần biên lai hay gì hết, chưởng quầy tham lam liền đồng ý, không cần ghi khế ước, cuối cùng đổi được ba lượng bạc!”
“Sau nhiều lần hỏi thăm quả thực có một nữ nhân giống dì Liễu từng xuất hiện ở vùng Thương Châu…nhưng ta tìm nhiều ngày rồi cũng không có tin tức gì…”
Trong hộp gấm là chiếc vòng tay bằng vàng đính ngọc châu mà Liễu Hàm Yên mang thường ngày. Thời Hoạ nắm chặt trong tay, áp lên má mình, nức nở: “Là đồ của mẹ…mẹ ơi…”
Hứa Mục Thanh lấy khăn nhẹ lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi: “Ta đoán có lẽ dì Liễu đã trốn khỏi tay Nha Tử…nếu không dì ấy sẽ không một mình đến hiệu cầm đồ đâu…Hoạ Hoạ, đừng khóc nữa, ta đưa muội đi Thương Châu, chúng ta tìm từng ngóc ngách phố phường, nhất định sẽ tìm được dì…”
Nghe hắn nói vậy, Thời Hoạ nửa buồn nửa vui, nàng vừa kích động vừa đau xót, hai mắt đẫm lệ nhìn vòng tay, có lẽ mẹ thật sự đã trốn thoát được. Mẹ nàng không giống những nữ nhân khác, trước giờ bà chưa từng nhẫn nhục chịu đựng điều gì, mẹ đã từng kể về lần gặp gỡ với cha.
Năm đó mẹ nàng là cô đào nổi tiếng trong gánh hát Hồng Danh, một phú thương nhìn trúng bà, muốn nạp làm thiếp. Phú thương kia mang một rương vàng và một rương bạc đến cho bầu gánh, bầu gánh tham tài bất nghĩa đồng ý ngay. Nhưng phú thương kia bụng bự xấu xí làm sao Liễu Hàm Yên chấp nhận được, bèn nửa đêm bỏ trốn.
Nào ngờ, vừa chạy đến bến tàu đã bị bắt được, vừa hay lúc đó gặp được Tô Chiêm đang bước xuống thuyền, ông ấy nhìn thấy chuyện bất bình quyết không khoanh tay đứng nhìn, ông ấy còn chi nhiều tiền tài hơn cả phú thương kia để chuộc thân cho Liễu Hàm Yên.
Anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa tướng mạo của anh hùng lại tuấn tú, khí chất bất phàm, hành hiệp trượng nghĩa, gia tài đồ sộ, lúc ấy Liễu Hàm Yên tự hứa trong thâm tâm cho dù bà có làm thiếp, làm lẽ cũng không oán thán nửa lời, một mực theo ông về Sơn Đông.