Lục Thời An kéo nàng lên, để nàng cưỡi lên người mình, hắn vén lọn tóc trước ngực nàng ra, cúi đầu khẽ cắn lên xương quai xanh, đôi tay nâng cặp mông mềm, căn chỉnh tới lui, chầm chậm thả xuống, miệng thấp giọng nói: “Họa Họa, vẫn chưa đủ…ta…không ra được…giúp ta…ưm…”
Lời của hắn như muốn nướng chín nàng, tiếng rên rỉ đoạn cuối như lưỡi câu, câu hồn đoạt phách nàng. Nàng mềm nhũn ở trong ngực hắn, bộ ngực dán sát, hai cánh tay ôm chặt lưng hắn, giọng nức nở: “Ta…ta không biết làm sao cả…”
Trong sâu thẳm đáy mắt hắn toát lên vẻ khoái chí, lòng bàn tay hắn vuốt ve lưng nàng: “Nàng động được không?”
“Ta không thể…” nàng cắn môi nhìn hắn, ánh mắt mông lung, ngượng ngùng, sợ hãi.
“Ta dạy cho nàng…” Lục Thời An dựa vào đầu giường, mở rộng thân thể, tất cả đều giao cho nàng: “Nàng lại đây…”
Mặt nàng đỏ như phấn mặt vừa mới làm ra, hồng hào ẩm ướt, véo mạnh chút là chảy nước. Nàng run rẩy đến giữa hai chân hắn, chỉ mới nhìn thoáng qua dáng vẻ của “nó” nàng lập tức nghiêng mặt dời mắt, thứ đồ kia thật đáng sợ… vừa to vừa dài, đỏ bừng dữ tợn, bên trên còn dính đầy dịch thể óng ánh.
Lục Thời An đưa tay xoay mặt nàng lại, ngón tay vuốt ve gò má nóng hổi, âm giọng khàn đục, ngữ khí dịu dàng: “Đây là bộ phận quan trọng nhất của ta, nàng không thể lùi bước, phải tiếp nhận nó…”
Hắn cầm tay nàng cảm nhận nó, dịch thể có hơi trơn bóng, hắn kiên nhẫn chỉ dẫn: “Mở chân ra…nhắm đúng…”
Thời Họa quỳ hai gối xuống hai bên hông hắn, tay trái vịn vai hắn, tay phải bị hắn ép nắm lấy nghiệt căn cọ tới cọ lui giữa chân nàng. Chạm đến hạt châu nàng khẽ run lên, cửa h/uyệt lại chảy ra rất nhiều chất nhờn, hắn đưa tay xuống thăm dò, cửa động đóng mở ướt át như đang mời gọi hắn.
Yết hầu hắn lăn lộn không ngừng, mắt phượng đỏ rực không thấy đáy nhìn chăm chăm vào gương mặt động tình của nàng, hắn lại gần khẽ hôn lên môi nàng, dụ dỗ: “Từ từ ngồi xuống đi…”
Nghiệt căn xuyên qua cửa h/uyệt, mượt mà đi vào hết q/uy đ/ầu, hông nàng từ từ ngồi xuống, cho đến khi nguyên cây gậy bị cơ thể nàng nuốt trọn: “Ưmmm…”
Sự kết hợp hoàn hảo lấp đầy thoả mãn, nàng cong eo ngã xuống đầu vai hắn, giọng nỉ non: “A…sâu quá…”
“Chuyển động đi,” Lục Thời An nhẹ giọng nói: “Nếu cứ như vậy…đến tối cũng không ra được mất…nhưng ta không ngại, nàng có thể trụ được đến đó không?”
Thời Hoạ ôm chặt cổ hắn, núi tuyết chạm vào ngực, giọng nói mềm mại có chút ấm ức: “Ta..không….ta không làm được…”
Năm ngón tay dùng sức bóp mông nàng: “Có từng ngồi xích đu chưa? Lay nhẹ giống như vậy đó!”
Nàng thử vặn hông, không lớn lắm nhưng vừa lúc cọ sát âm đế, tăng kích thích khoái cảm, thành vách siết chặt, dịch tuôn như suối, khiến nàng mất kiểm soát bật ra tiếng rên rỉ.
Động tác của Thời Hoạ quá hút người, chẳng nhưng không làm tiêu tan hoả khí ngược lại còn tăng thêm. Lục Thời An giữ chiếc eo thon của nàng, dùng sức thúc lên, còn yêu cầu nàng: “Hoạ Hoạ…hôn ta…”
Nàng ngẩng đầu dán gần đến mặt hắn, hôn lên cổ, tâm hồn và thể xác hoà làm một, giống như đôi phượng loan quấn quýt nhau, tình ý triền miên.
Hắn vuốt ve gương mặt thấm ướt mồ hôi, hôn lên đôi môi hé mở, bên trong nàng co rút kẹp chặt khiến hắn buông bỏ vũ khí.
Trong cơn đê mê, Thời Hoạ hình như nhìn thấy hắn mấp máy cánh môi nói gì đó, âm thanh quá nhỏ nên nàng không nghe ra.
Hắn nói là: “Ta yêu nàng!”
Màn giường che chắn không một kẽ hở, nhiệt độ bên trong tăng cao vừa ngột ngạt vừa nóng bức. Thời Hoạ đầm đìa mồ hôi giống như con cá mới vớt từ nước lên, môi đỏ hé mở thở hổn hển. Lục Thời An khoác áo ngoài, ôm cơ thể ướt đẫm của nàng lên định đến phòng tắm.
Màn giường vừa nhấc lên, bên ngoài vẫn sáng choang, nàng vội che ngực lại giãy giụa: “Bỏ ta xuống…ta muốn mặc quần áo..”
Lục Thời An cúi đầu, ánh mắt lướt qua những dấu hồng hồng trên thân thể mềm mại của nàng: “Ta đưa nàng đi tắm, mặc quần áo sao tắm được?”
“Tự ta tắm là được rồi…ban ngày ban mặt, ngoài kia còn nhiều người lắm,” môi nàng mím thành một đường, đưa ngón tay trắng nõn chọc vào ngực hắn: “Nhị thiếu gia…ngài chừa cho ta chút mặt mũi được không?”
“Đây là nhà ta, các nàng không dám tuỳ tiện bước vào đâu!” Ngữ khi hắn vô cùng chắc nịch: “Nàng là người của ta, quang minh chính đại, có gì phải sợ?”
Hắn không biết sợ, không biết xấu hổ, ban ngày tuyên dâm nếu có truyền ra ngoài thì cùng lắm hắn chỉ mang danh là phong lưu, nhưng còn nàng thì sao? Mọi người sẽ nghĩ gì về nàng… lão phu nhân vừa nói muốn nàng khuyên nhủ hắn, giờ này thành khuyên nhủ trên giường…
Hàng mi dài rũ xuống, nàng nhắm mắt lại, ngữ khí nhẹ tênh: “Nhị thiếu gia…lão phu nhân vừa mới dặn dò nô tì…bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào nô tì, ngài muốn người khác nghĩ gì về nô tì?”
“Hồ ly mê hoặc chủ tử, quyến rũ ngài tuyên dâm giữa ban ngày?”
“Nô tì chỉ là một nha hoàn, không dám cãi lời lão phu nhân, càng không thể phản khán lại ngài,” giọng nàng hạ thấp xuống: “Nhị thiếu gia…chừa cho nô tì một con đường sống được không?”
Hắn siết chặt bả vai nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Nàng yên tâm!”
“Cố gắng chịu thêm nửa năm nữa!”
“Hả?” Thời Hoạ không hiểu lời không đầu không đuôi này.
Lục Thời An nhặt xiêm y trên đất mặc lại cho nàng, y như lúc hắn đã cởi ra: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa…nàng yên tâm đi!”
Đến sau khi dùng cơm chiều, Thời Hoạ mới đi tắm, tẩy rửa sạch sẽ thứ đồ hắn để lại trong cơ thể nàng. Nàng nhẹ nhõm thay váy áo, sau đó đi đến hành lang, gió lạnh phớt qua mặt, nàng cảm giác như mình vừa được sống lại.
Nhưng đột nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện quan trọng, liền lặng lẽ quay về phòng bếp lấy một cái siêu nấu canh tránh thai. Nàng uống xong, súc miệng rồi mới quay lại tiền viện.
Đúng lúc, Lục Châu vừa mới ra khỏi thư phòng, nàng nháy mắt đầy ái muội: “Mau vào đi! Nhị thiếu gia chờ muội mài mực đó, ngài nói chỉ có mực do muội mài thì ngài ấy mới có thể viết chữ đẹp được!”
Thời Hoạ vào phòng, quả nhiên Lục Thời An đang ngôi trước án thư đọc sách, thấy nàng tiến vào, hắn bỏ sách xuống, đón nàng: “Đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây!”
Nàng vén cổ tay áo, những ngón tay trắng trẻo cầm thỏi mực, nhẹ nhàng mài. Sau lại nghe hắn hỏi: “Làm gì đi lâu vậy?” Không biết từ khi nào, không có nàng bên cạnh hắn cảm thấy không quen…
“Nước lạnh, nô tì đi nấu một chút,” Thời Hoạ rũ mắt, ánh mắt tập trung vào nghiên mực, nói dối.
Lục Thời An nghi ngờ: “Nhìn thẳng ta mà nói!”
Nàng quay đầu nhìn hắn, hàng mi dài khép hờ, dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, nàng nói: “Nước lạnh…ưm..” những lời còn lại bị chặn ở cổ họng.
Thời Hoạ bị hắn kéo vào trong lòng ngực, đôi môi đỏ bị hắn ngậm lấy, gặm nhấm một hồi hắn lại tìm đến lưỡi nàng. Hắn hôn rất mạnh, tàn nhẫn bắt nạt chiếc lưỡi nhỏ của nàng, hắn thật sự muốn nhai nuốt nàng vào bụng.
Qua một lúc lâu, Lục Thời An mới buông nàng ra, lòng bàn tay xoa xoa cánh môi mềm, hỏi: “Nàng vừa ăn cái gì? Sao lại có vị đắng?”