Ước chừng canh ba, Lục Thời An cầm ô rảo bước đến cửa lớn, hắn bảo hạ nhân trực đêm mở cửa, hạ nhân thấy hắn không cầm lồng đèn, gã dụi hai mắt nhập nhèm, ân cần hỏi: “Nhị gia muốn đi đâu? Có đi xe không? Tiểu nhân thắp đèn chiếu cho ngài!”
“Không cần!” Lục Thời An đi ra ngoài, sau đó nói: “Đêm nay ta không về, giờ Mẹo hai khắc ngày mai ra mở cửa cho ta!”
“Vâng!” Hạ nhân thấy hắn đi về hướng tây, bóng lưng biến mất trong màn đêm, gã ôm một đống nghi hoặc trong người lặng lẽ đóng cửa lại.
Một lát sau, dưới chân tường của toà nhà cách vách xuất hiện một chiếc ô cùng dấu chân.
Lục Thời An trèo tường vào, hắn đi vào nội viện theo trí nhớ. Cấu trúc của toà nhà này giống với Lục phủ, hơn nữa Hỉ Vũ cũng từng chỉ đường cho hắn, vì vậy rất nhanh hắn đã đến khuê phòng của Thời Hoạ.
Dưới màn lụa của cửa sổ còn sáng lên ánh nến mờ nhạt, hắn ngẩn ra, đã trễ thế này rồi nàng vẫn chưa ngủ sao?
Hắn đến cửa sổ nhìn vào, trong phòng chỉ có một trản đèn duy nhất, không thấy dáng người yêu kiều kia đâu. Màn giường phủ kín, có lẽ là nàng đã ngủ, nhưng không thổi đèn. Vốn hắn định dùng con dao nhỏ cạy khoá cửa sổ, nào ngờ khi hắn vừa nhẹ đẩy cửa đã mở ra, thì ra nàng không khoá cửa sổ.
Lục Thời An nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, đi đến mép giường, hắn vén màn lên, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi, nàng ngủ rất sâu, người nghiêng vào bên trong tường, mái tóc đen xoã bên gối, chăn Hồng Lăng quấn ngang ngực, cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài. Hắn đưa tay sờ, cánh tay lạnh như muốn bị đông cứng, hắn khẽ nhấc chăn đắp lên cho nàng.
Còn mình thì trút hết xiêm y, thổi đèn, xốc chăn chui vào từ phía sau ôm chặt nàng trong lòng ngực, che chắn cánh tay bị đông cứng của nàng. Vốn hắn muốn “tính sổ” với nàng, nào ngờ khi thấy nàng rồi hắn lại không thể nào tức giận nổi.
Cách nhau một lớp quần áo, hắn cảm thấy có chút vướng víu. Hắn bắt đầu cởi trung y của nàng, gần đây Thời Hoạ ngủ ngày nhiều, cho nên ban đêm ngủ không sâu lắm. Tuy động tác hắn nhẹ nhàng nhưng cũng phá giấc ngủ của nàng, nàng mơ mơ màng màng cảm giác có người đang kề sát mình. Trước giờ nàng đã quen gần gũi với Lục Thời An nên không hề nghĩ ngợi, liền nhẹ giọng nỉ non: “Nhị gia…” Sau đó xoay người dụi vào ngực hắn.
Cánh tay như không có xương đặt lên hông, bộ ngực đầy đặn áp vào ngực hắn, đôi môi đỏ còn vô tình cọ vào yết hầu, trêu chọc điểm trí mạng của hắn…. Huống hồ hắn lại là nam nhân lâu ngày chưa ăn thịt.
Đầu gối hắn để giữa hai chân nàng, tách ra một chút kẽ hở, hắn đưa tay tấn công vào mảnh đất quan trọng nhất, trên cơ thể mướt mát thành thục này chỉ cần chạm một cái mật dịch liền thấm ra rất nhiều. Hắn nâng chân nàng lên, quấn lên hông mình, từ từ đâm vào trong.
“Ư…căng…đau…” Nhiều ngày rồi chưa thân mật, đường đi trở nên vô cùng chật hẹp, nàng nửa mơ nửa tỉnh lắc mông né tránh theo bản năng.
Cửa h/uyệt cắn chặt q/uy đ/ầu, hắn không thể động đậy được, nó siết đến độ trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn cắn răng đâm mạnh vào, sau đó cúi đầu hôn nàng.
Thời Hoạ tỉnh giấc, thần trí bắt đầu minh mẫn nàng mới nhớ ra thời khắc này hắn không nên có mặt ở đây, chiếc cổ trắng ngần né tránh nụ hôn của hắn, vừa thở vừa nói: “Ngài vào đây bằng cách nào?”
“Ngài cái gì mà ngài, đến giờ vẫn không biết xưng hô sao? Có muốn bị đánh đòn không?” Hoả khí Lục Thời An bốc lên, dục vọng lan xa, vừa thấy nàng tỉnh lại, động tác của hắn càng thêm trắng trợn hơn, trực tiếp xoay người đặt nàng dưới thân. Tay hắn giữ cổ tay nàng khoá trên đầu giường, vùi mặt vào ngực, bộ ngực đẫy đà phập phồng lên xuống do hơi thở hỗn loạn: “Cửa sổ không khoá lại cẩn thận, nếu người xấu đến thì phải làm sao?”
“Có còn ai xấu hơn ngài nữa…aaaa….nhẹ một chút….” Đầu v/úbị hắn mút mạnh khiến nàng nhíu mi thở dốc: “Là ai nói…. đến ngày nghênh thú mới đến nữa?”
Lục Thời An buông cổ tay nàng, thẳng lưng, ép chân nàng lên ngực, d/ương v/ật chọc ngay cửa h/uyệt, cọ xát thịt mềm, thong thả đưa đẩy h/uyệt đạo ướt mềm, không đợi nàng thích ứng đã đâm đến nơi sâu nhất: “Đồ vô lương tâm! Chẳng phải do nàng không muốn về cùng ta sao?”
“A…” Cảm giác thốn thốn lan khắp thân thể, nàng không nhịn được thét lên, lập tức bị hắn dùng môi chặn lại, âm cuối còn nằm trong cổ họng, hắn đưa lưỡi kích thích, liếm mút chiếc lưỡi nàng, nuốt luôn cả nước bọt. Một lúc sau môi lưỡi rời nhau, hắn đè thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút…Hỉ Vũ còn đang ở bên ngoài, nếu để nàng ta nghe được buổi tối nàng lén lút với nam nhân thì….”
Thời Họa nghe xong liền thấy xấu hổ, thân thể không tự chủ được căng cứng lên, nhỏ giọng mắng hắn: “Hỗn đản…Rõ ràng là chàng lẻn vào khuê phòng ta làm xằng làm bậy!”
“Còn dám cãi!” Hắn thẳng eo, kéo người lại gần mình, khuỷu tay chống lên đùi nàng, nắm eo thon, tách mở con đường hẹp khó đi, tùy tiện ra vào.
Thời Họa cắn môi dưới, bám vào cánh tay hắn, tiếng rên rỉ bị kìm nén trong cổ họng, chỉ phát ra chút hơi nhỏ: “Ư..đồ xấu xa…”
Hắn bảo nàng nhỏ giọng lại nhưng lưng hắn lại thúc mạnh, điên cuồng rong ruổi trên người nàng. Đẩy tầng tầng lớp mị thịt ra, để nàng ôm hắn triệt để, mật dịch tiết ra ngày một nhiều làm cho âm thanh ướt át vang vọng khắp phòng.
Sâu trong khuê phòng, chiếc giường lay động, màn phù dùng khó có thể che giấu được đôi uyên ương đang giao hoan. Đêm khuya tĩnh lặng, bên tai là tiếng thở dốc hỗn loạn cùng tiếng rên rỉ mềm mại, âm thanh và khung cảnh lờ mờ trong đêm tạo nên hình ảnh đầy d/âmmỹ ái muội.
Không biết mưa dứt từ khi nào, trong màn cũng không còn tiếng động, Lục Thời An rút cánh tay nàng đang gối ra, nhấc màn, xuống giường mặc lại xiêm y, sau đó cúi người hôn lên trán đầy mồ hôi của nàng: “Nương tử ngủ ngon, buổi tối vi phu lại đến…”
Nàng mê mang trở mình, ậm ừ không rõ: “Chàng nằm mơ!”
Đêm hôm sau, đúng giờ Lục Thời An đến, căn phòng tối đen, hắn đưa tay đẩy cửa nhưng không xê dịch gì. Cánh cửa không chỉ bị khóa mà bên trong còn chặn mấy thanh gỗ bịt kín cửa sổ lại.
Thời Họa ngồi trước bàn trang điểm che miệng cười, qua một lúc lâu, thấy bóng hắn biến mất dưới hành lang, nàng mới yên tâm đứng dậy đi đến giường. Còn chưa cởi giày, nàng đã nghe tiếng “kẽo kẹt”, sau đó là tiếng rèm châu leng keng va vào nhau, có người bước vào, tiếng bước chân mạnh bạo và dồn dập vang lên trong đêm vắng lặng.
Đây không phải là tiếng bước chân của hắn.
Nửa đêm thì có thể là ai? Tim Thời Họa như thắt lại, nàng sợ đến mức tay chân mềm nhũn. Nàng hít sâu, ép bản thân mình bình tĩnh, nhỏ giọng gọi: “Hỉ…Vũ…”
Không có người đáp lại nàng, rèm Bích Sa bị đẩy ra, một bóng đêm lao tới bế nàng lên, ném lên chăn gấm thơm nồng. Hắn áp người xuống dưới, bắt đầu cởi xiêm y của nàng: “Tiểu cô nương… đêm khuya không chịu đi ngủ, có phải đợi ta đến hái hoa không?”
“Phi!” Thời Họa nhấc chân đá hắn: “Đồ đăng đồ tử, ta gọi người vào đấy!”
“Gọi đi, để cho khắp phủ này đều biết trong phòng cô nương chưa xuất giá có một nam nhân!” Hắn nắm chân nàng, cởi vớ trắng, cúi đầu hôn lên mu bàn chân: “Có phải vừa rồi rất sợ hay không? Lúc ta ôm nàng, nàng run bần bật!”
“Ngươi ăn hiếp ta!”
“Ngoan… tách chân ra…”
“Không thèm!”
“Vậy ta sẽ dùng sức, hái hoa tặc không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, ta sẽ trói nàng lại, sao đó hung hăng…”
“Nhẹ một chút…ưm…”