Biểu huynh và Đào Chi lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa lại là thân thích, họ sớm đã định hôn sự, chờ biểu huynh kia có công danh thì liền chọn ngày cho hai đứa trẻ thành thân. Năm ngoái biểu huynh đậu tú tài, cho nên Thời Hoạ thầm nghĩ tám phần là Đào Chi sắp có hỷ sự nên nàng mới vui vẻ như vậy.
“Không phải..không phải,” Đào Chi xấu hổ không biết phải nói thế nào, bàn tay siết chặt tay nải, nhỏ giọng nói: “Mẹ muội nói giá y đã may xong…gọi muội về thử…”
Thời Hoạ trêu ghẹo: “Vậy không phải là sắp thành thân rồi sao? Muội xấu hổ cái gì, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, năm ngoái muội luôn miệng nhắc đến cưới gả, sao bây giờ đến rồi lại thẹn thùng như vậy?”
“Tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ luyên thuyên nhiều vậy!” Đào Chi dậm chân, sắc hồng đã lan đến tận tai.
Thời Hoạ kéo tay nàng, không cười cợt nữa, nghiêm túc nói: “Đào Chi, ta thật sự rất vui cho muội, muội nhất định phải thật hạnh phúc đấy!”
Đào Chi biết Thời Hoạ không thể được gả đi như chính thất giống mình, trong lòng cũng có chút đau buồn, nàng ôm Thời Hoạ: “Tỷ tỷ, chúng ta đều phải thật hạnh phúc!”
“Đào Chi, muội sắp thành thân, ta không có gì để tặng muội, chi bằng để ta thêu tặng muội chiếc khăn đội đầu được không?” Thời Hoạ nói xong, lại nghĩ đến thân phận mình liền lắc đầu: “Mà thôi bỏ đi, ta…”
Đào Chi nắm chặt tay Thời Hoạ, cắt lời nàng: “Quyết định vậy đi, vốn dĩ muội còn đang muốn nhờ tỷ, nói về thêu thùa may vá muội mù tịt, muội còn sợ tỷ nhiều việc quá không thể làm được, mà tỷ đã mở lời rồi thì muội xin thêm vài đoá hoa trên đó nữa, cho nó rực rỡ!”
Thời Họ nghe nàng nói vậy thì rất vui, cười nói: “Ta nhất định sẽ làm tân nương hài lòng! Đến lúc đó muội sẽ trở thành tân nương đẹp nhất thành Dương Châu này!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thời Hoạ đưa Đào Chi đến cửa phụ, rồi mới quay về U Lộ Viện.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh sáng yếu dần, Thời Hoạ đi giữa hoa viên, liễu rũ mờ ảo, gió thổi qua khiến nàng cảm thấy có chút thê lương, đời này của nàng không thể khoác lên mình giá y. Nhưng được thêu khăn trùm đầu cho Đào Chi nàng cũng đã vui lắm rồi.
Khi Thời Hoạ quay về viện, Lục Thời An vừa mới tắm gội xong, tóc chưa được búi lên, chỉ dùng sợi dây cột một nửa lỏng lẻo, trên người mặc bộ bào sam thêu trúc đứng dưới hành lang chăm chút cho chậu bạch ngọc lan.
Thanh tao thoát tục, phong lưu tuấn dật, có hắn đứng cạnh, bạch ngọc lan kia trở nên kém sắc hơn nhiều. Thời Hoạ nghĩ thầm có lẽ tiên nhân trên trời sẽ có tướng mạo như vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng, ánh mắt thích thú, giọng nói dịu dàng: “Nàng đi đâu đấy?”
Trái tim nàng rung lên, bàn tay bên người khẽ siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, nàng phải tỉnh táo lại, đây là kẻ xấu đội lốt người, nàng không được chìm đắm.
“Hửm?” Lục Thời An hỏi: “Sao lại không trả lời?”
“Lão phu nhân gọi nô tỳ đến hỏi chuyện!” Thời Hoạ nhấc váy đi lên bậc thang, lướt ngang qua hắn, vén rèm đi vào phòng.
Lục Thời An nhận sự lạnh nhạt của nàng, trong lòng nhói lên, hắn lập tức vén mành vào theo, nhưng ngoài miệng lại không tha cho nàng: “Bây giờ nàng lớn mật nhỉ, sao lại nói chuyện với ta kiểu đó?”
Thời Hoạ vào phòng lục tìm sợi tơ: “Nhị thiếu gia, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ tuân theo ý chỉ của lão phu nhân thôi!”
“Tổ mẫu?” Lục Thời An vừa vào đã thấy Thời Hoạ cong eo tìm kiếm gì đó trong chiếc rương nhỏ trên sạp, dáng người mềm mại uốn thành một đường cong tuyệt hảo, đột nhiên váy áo trên người nàng…ừm có hơi chướng mắt
Thời Hoạ tìm thấy mấy sợi tơ nhưng nó lại không có màu đỏ, nàng cảm thấy ảo não, vừa ngước mắt liền phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt hắn nóng rực như muốn thiêu nàng thành tro, nàng nghiêng mặt đi, nhớ đến lời dặn của Lục lão phu nhân, nàng nói: “Đúng vậy, lão phu nhân nói nhị thiếu gia cần phải bảo trọng thân thể, nên để dành sức lực cho việc đọc sách!”
Giọng nàng nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ “bảo trọng thân thể”.
Lục Thời An tiến về phía trước, áp sát vào nàng, hàng mày kiếm nhướng lên, nhìn nàng. Hắn khom lưng vén tóc mai của nàng qua một bên, lộ ra đôi tai đỏ hồng, hai tay đè bả vai nàng, dán sát mặt hôn lên vành tai, nhẹ giọng nói: “Không sai, nên bảo trọng thân thể!”
Không đợi cho Thời Hoạ phản ứng lại, hắn đã bế ngang người nàng, nàng hô lên: “A…ngài..ngài buông ta xuống..” Nàng vặn vẹo hông để hắn thả nàng ra.
“Đừng lộn xộn…” Lục Thời An đánh vào mông nàng, cảnh cáo: “Nàng mà lộn xộn ta quăng nàng xuống, đến lúc đó đau đừng có mà khóc!”
“Ngài…” Thời Hoạ vừa thẹn vừa giận, cắn môi không mở miệng.
Lục Thời An đặt nàng lên giường rồi đưa tay tháo móc màn. Thời Hoạ hoảng hốt, mở to mắt: “Lão phi nhân nói…ta phải khuyên nhủ nhị thiếu gia, ngài không thể ban ngày ban mặt mà…”
Lời kế tiếp, thật sự nàng không biết phải nói ra thế nào.
“Mà gì?” Lục Thời An vừa cởi đồ vừa hỏi nàng.
Thời Hoạ thấy hắn cởi xong áo trong và áo ngoài, chân nhấc lên chuẩn bị cởi quần, nàng sợ đến mức bò đến mép giường, nghiến răng: “Hạ lưu! Vô sỉ!”
“Quay lại đây!” Hắn khống chế nàng trong vòng tay, nàng không cựa quậy được: “Dạo này nàng to gan lắm, không ngoan chút nào, ta phải dạy dỗ nàng một chút thì nàng mới có thể hối cải được!”
Nàng không biết bản thân mình phải sửa đổi gì, nhưng hiện tại nàng cần nhượng bộ và nhận sai: “Nô tì sẽ sửa đổi! Nhị thiếu gia…ta sai rồi…”
“Không được…”
Cái này không được, cái kia không được, ngày nào hắn cũng chỉ biết ức hiếp nàng!
Thời Hoạ giãy giụa, tay vung lên cào lên cổ hắn, trên cổ lập tức hiện lên vệt đỏ.
“Nàng giỏi lắm, đồ vô lương tâm, dám cào ta!”
Thời Hoạ không cam lòng yếu thế, cau mày cãi lại hắn: “Lương tâm bị ngài ăn hết rồi!”
Lục Thời An nhìn cuộn tơ vừa rồi nàng cầm giờ này đang ở trên giường, hắn cầm lấy cột hai tay nàng lại, hạ thấp giọng, cố ý đe doạ: “Đừng lộn xộn, nếu ta làm nàng đau thì không được khóc, cũng không được làm loạn, bằng không ta sẽ tức giận, nàng biết rồi đấy…ta giận lên rất đáng sợ…”
Thời Hoạ bị doạ sợ, quả nhiên không dám động đậy, hốc mắt ngập tràn ánh bước, hàng mi dài vừa chớp nước mắt lập tức rơi ra, lăn theo gò má rơi xuống ngón tay dài. Lục Thời An dừng động tác, thật ra hắn chỉ muốn doạ nàng, vậy mà doạ đến mức khóc luôn…
“Ta đã nói không được không, sao không nghe lời?” Lục Thời An nâng cằm nàng lên. Thời Hoạ biết mình không đánh lại hắn, chỉ biết thút tha thút thít để ngăn nước mắt lại, biện minh: “Nô tì…không có khóc..”