Trán Lục La chạm xuống nền đất, đầu gối quỳ đến mức tê rần, một lúc lâu sau vẫn không nghe Chu thị nói gì cả. Chính vào lúc nàng ta cảm thấy không ổn, thì lại nghe Chu thị nói: "Ngẩng đầu lên đi, để ta xem thử."
Lục La đáp lời, vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt Chu thị lạnh lùng, ánh mắt như con dao nhỏ lướt trên mặt nàng ta. Đột nhiên, Chu thị giơ tay lên, bàn tay mang theo lực gió, Lục La thấy mình sắp ăn một bạt tai, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc đến gần mặt, Chu thị lại chỉ chạm nhẹ lên mặt nàng ta, chớp mắt nét mặt trở nên dịu dàng: "Thảo nào đại thiếu gia lại yêu ngươi, bộ dạng xinh đẹp thế này đến ta nhìn cũng thấy thích nữa là." Nói xong, nàng kéo Lục La đứng lên, thân thiết vỗ tay nàng ta, nói: "Ngày mai ta sẽ đến chỗ lão phu nhân, sau này muội muội và ta cùng hầu hạ Đại thiếu gia."
Lúc thì ở dưới đất, lúc thì ở trên mây, trái tim Lục La như nhảy ra khỏi lòng ngực, nàng phải cố gắng nuốt nước bọt xuống để trấn áp. Sau khi nghe Chu thị nói nửa câu sau, trái tim nàng ta mới bình tĩnh lại.
Chu thị làm việc nhanh lẹ dứt khoát, sáng sớm hôm sau, sau khi thỉnh an lão phu nhân, Chu thị liền nhắc đến việc này. Không riêng gì Lục lão phu nhân mà ngay cả Tôn thị cũng không biết được trong hồ lô của cháu đằng ngoại kiêm con dâu này đang chứa cái gì. Mọi người chỉ nghĩ đơn giản có lẽ nàng trở thành mẫu thân rồi cho nên tính cách đã thay đổi, đua nhau khen ngợi nàng hiền huệ rộng lượng.
Thời Họa ở trong phòng đang thêu khăn, Đào Chi thở hổn hển chạy vào, vừa vào đến nhà đã bưng chén trà lạnh trên bàn uống cạn sạch. Qua một lúc vẫn không thấy Thời Họa nói gì, nàng mới nói: "Muội sắp bị làm cho tức chết rồi, sao tỷ không hỏi xem muội có chuyện gì?"
"Ta không hỏi muội cũng sẽ nói mà." Thời Họa không ngẩng đầu lên, sau khi thêu xong mũi kim cuối cùng, nàng thắt nút kết, rồi lật khăn lại, cẩn thận cắt chỉ thừa.
Đào Chi thấy nàng bận rộn, tự mình đi đến giường ngồi xuống, bĩu môi, khoanh tay trước ngực không nói gì.
"Sao vậy?"
Hồi lâu vân không nghe thấy Đào Chi trả lời, Thời Họa quay đầu lại nhìn nàng.
"Tức!"
Thời Họa cầm khăn đã thêu xong nhét vào tay Đào Chi, mím môi, chớp đôi mắt long lanh to tròn, vẻ mặt như lấy lòng: "Cái này, ta tạ tội với muội!" Nàng vừa nói vừa kéo tay Đào Chi: "Muội muội tốt của ta! Đừng giận nữa!"
Đào Chi mở ra nhìn, trên chiếc khăn trắng tinh có thêu mấy đóa hoa đào xinh đẹp, đường may tinh tế, tỉ mỉ rất sống động, nàng lập tức vui mừng: "Tỷ tỷ tốt của muội! Tay nghề của tỷ thật siêu! Không thua gì tú nương bên ngoài cả."
"Không giận nữa à?" Thời Họa trêu ghẹo.
"Muội không giận tỷ!"
Thì ra, hôm nay Lục La đã thu dọn đồ đạc đi đến viện của Đại thiếu phu nhân, nàng ta đắc ý mỉa mai Đào Chi vài câu nên mới khiến Đào Chi không vui..
"Hừ, muội không quen nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lục La kia!"
"Bây giờ nàng ta có mặt mũi, đương nhiên kiêu ngạo rồi!" Thời Họa khuyên nhủ: "Sau này nàng ta ở trong viện của Đại thiếu phu nhân, thỉnh thoảng chúng ta mới gặp mặt, đừng để trong lòng nữa."
Bên ngoài vang lên tiếng khuân đồ, chuyển rương, tiếng kêu gọi ý ới, còn có mấy nha hoàn vây quanh Lục La nói chuyện. Một người trong số đó nói: "Lục La tỷ có chuyện vui! Sau này đừng quên bọn muội nhé!"
Một người khác nịnh nọt theo: "Còn gọi là tỷ tỷ cái gì, phải gọi là di nương!"
"Muội khinh, cái đồ không biết xấu hổ! Cái gì mà di nương chứ, chủ tử phong cho nàng ta à? Cùng lắm chỉ là một nha hoàn bò lên giường chủ tử thôi!" Đào Chi nghe vậy lập tức muốn đứng lên đi ra ngoài dạy dỗ đám nha hoàn nịnh nọt kia.
Thời Họa vội kéo lại: "Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, bọn họ cũng chỉ vì tương lai của mình thôi."
"Làm thϊếp cho người ta tốt như vậy à?" Đào Chi bĩu môi khinh thường, khẽ nói: "Đại thiếu phu nhân không phải là người dễ đối phó, e là sau này nàng ta phải chịu khổ rồi."
Đây chính là câu “đứng trước lợi ích, có người tỉnh táo, có người lại hồ đồ”
"Vậy... Nếu Đại thiếu phu nhân là người dễ đối phó, Đào Chi, muội cảm thấy làm thϊếp cho người ta có tốt không?"
Đào Chi trợn mắt nhìn Thời Họa: "Câu hỏi thật vô nghĩa! Thà làm thê của người nghèo còn hơn làm thϊếp của kẻ giàu! Sau này muội thành thân nhất định phải quang minh chính đại bước vào từ cửa chính làm nương tử chính thất!"
Thời Họa không nhịn được cười,khi xưa nàng xem thường tiểu nha đầu này rồi. Tuy còn trẻ nhưng kiến thức không ít, thông suốt lại phóng khoáng!
"Tỷ cười cái gì! Chẳng lẽ muội nói không đúng à?"
"Ta cười muội có biết xấu hổ không vậy! Đại cô nương suốt ngày cứ nhắc đến chuyện gả đi!” Thời Họa che miệng cười lớn: "Có phải muội cũng muốn thành thân rồi không?"
"Tỷ hay lắm! Còn cười muội!" Đào Chi đưa tay dí vào trán Thời Họa, rồi chọc lét nàng. Thời Họa không cam lòng yếu thế bèn chọc lét lại, hai cô nương hi hi ha ha ngã xuống giường, cười đến chảy cả nước mắt.
Ầm ĩ một hồi, hai người đối mặt nằm trên giường. Đào Chi mỉm cười nhìn sườn mặt Thời Họa, hai má ửng đỏ như vừa bôi phấn, đôi mắt vừa đen vừa sáng, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền như hai hạt đậu đỏ.
Bỗng nhiên, Đào Chi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Tỷ lớn hơn muội hai tuổi, dáng vẻ lại xinh đẹp, tỷ sẽ không có ý nghĩ như Lục La chứ!"
"Muội đang nghĩ cái gì vậy!" Thời Họa cũng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này có thể nhìn thấy được cây liễu tươi tốt ở viện phía Tây Nam. Nàng khẽ nói: "Mẫu thân của ta làm thϊếp cho người ta, kết quả... chẳng có gì tốt..."
Đào Chi có biết chút ít về thân thế của Thời Họa, thấy nàng nhớ tới chuyện đau lòng, liền ôm nàng vào lòng: "Được rồi, được rồi, là muội sai, gợi cho tỷ nhớ đến những chuyện trước kia..."
Nàng vỗ vai Thời Họa khuyên nhủ: "Bây giờ mặc dù chúng ta chỉ là nô tỳ, ai biết được sau này sẽ thế nào. Chúng ta phải thẳng lưng làm người, sớm ngày cởi bỏ nô tịch!"
"Đào Chi, có muội thật tốt!"
Lời này nàng nói thật lòng, từ khi nàng bị bán đi đến nay, Đào Chi là người đầu tiên mang đến cho nàng cảm giác ấm áp.