Thời Họa ngạc nhiên hỏi: “Nhị thiếu gia, muốn ra ngoài sao?”
“Đúng,” Hắn nhìn trang phục của nàng thấy không thích hợp lắm: “Chúng ta cùng ra ngoài, phải ngồi thuyền, xiêm y nàng mỏng quá, mặc thêm đi!”
Nàng nhíu mày khó hiểu, còn chưa kịp hỏi lại đã bị hắn dắt vào trong phòng. Hắn lấy áo choàng thêu hoa điểu thượng hạng mặc vào cho nàng: “Được rồi, đi thôi!”
“Đi mấy ngày?” Trước đó chưa từng nghe hắn nhắc đến, lần này Thời Họa trở tay không kịp, vội nói: “Để nô tì thu dọn quần áo mang đi!”
Lục Thời An nói không cần, hắn không cho nàng thu dọn, vội vàng kéo nàng ra cửa: “Bây giờ đi mua vẫn còn kịp, nàng mệt mỏi như vậy thu dọn làm gì?”
Xe ngựa đi đến bến tàu rồi dừng lại, lúc này chỉ có chuyến thuyền đi về phương bắc.
Trước mặt Thời Họa xuất hiện bàn tay thon dài, lòng bàn tay mang theo nhiều vết sẹo xấu xí, nhất thời lòng nàng cảm thấy chua xót, hốc mắt cay xè. Cơn gió thổi qua, đôi mắt càng đỏ hơn, nàng hơi gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, chầm chậm lên thuyền.
Đến khi vào tới khoang thuyền, nước mắt ngấp nghé bên hốc mắt cũng rơi ra, nàng nhảy vào lòng ngực hắn, ôm chặt eo: “Nhị thiếu gia… cảm ơn ngài…”
“Được rồi, ngoan… đừng khóc…” Hắn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành, qua một lúc lâu nàng mới ngừng khóc.
Hắn muốn đưa nàng đi Đức Châu, bởi vì mùng 4 tháng 8 là ngày giỗ của Tô Chiêm.
Thời Họa chưa từng nói gì với hắn, mà hắn đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Lục Thời An nhẩm tính thời gian rất chính xác, hôm đến Đức Châu vừa hay là ngày 3 tháng 8. Lúc rời thuyền, hắn hỏi nàng: “Có muốn về nhà không?”
Thời Họa nghe xong liền dừng bước, gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Tô gia ngày đó đối với nàng là cơn ác mộng cả đời, nàng lắc đầu, kiên quyết nói: “Cả đời này ta sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, ta không muốn gặp lại đại phu nhân, không có cha và mẹ… nơi đó không phải là nhà!”
Lục Thời An nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo rộng, hắn chỉ nói một chữ “được”, tựa như cho nàng vô vàn dũng khí.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thời Họa còn đang say giấc, Lục Thời An đã lặng lẽ thức dậy, rửa mặt xong vội vàng ra ngoài khách điếm.
Lần này đến Đức Châu hắn không báo cho Hứa Mục Thanh, nếu Thời Hoạ không muốn nhìn thấy người Tô gia nữa vậy thì hắn sẽ đi mua hai bộ quần áo trắng và một ít vật dụng bái tế.
Bọn họ đến mộ trước khi người của Tô gia đến.
Từ khi lên xe ngựa nước mắt Thời Hoạ đã tuôn rơi, đến trước mộ nàng càng khóc dữ hơn. Nàng quỳ xuống dập đầu ba lạy, nghẹn ngào nức nở: “Nữ nhi bất hiếu, đến tận hôm nay mới đến thăm cha…”
“Cha trên trời có linh thiêng, phù hộ cho mẹ được bình an, để con sớm ngày tìm được mẹ…”
Lục Thời An vén áo bào quỳ xuống, dập đầu theo: “Nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hoạ Hoạ!”
Nghe được những lời này, nàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, trong lòng chất chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Hắn đỡ nàng lên, lấy khăn lau gương mặt nhỏ của nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, chúng ta về thôi!”
Xe ngựa đi chầm chậm, Thời Hoạ vén mành lên nhìn lại phía sau, cho đến khi không còn nhìn thấy phần mộ nữa mới thu hồi ánh mắt, cả người rút lại được Lục Thời An ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Người đời đều nói đất vàng xương trắng, thê lương cô tịch, nhưng hôm nay có không ít người đến bái tế Tô lão gia, không chỉ có một mình Thời Hoạ khóc trước mộ ông.
Một canh giờ sau khi xe ngựa rời đi, một chiếc xe ngựa xa hoa khác lại đến. Màn xe nhấc lên, một nam nhân cường tráng mặc cẩm y, độ khoảng 40 tuổi, diện mạo bình thường.
Nam nhân nhấc màn xe lên, nói vào trong: “Liễu nương, xuống xe thôi!”
Sau đó, một phụ nhân mặc bộ quần áo đơn sắc, dáng người thướt tha, dung nhan kiều mị bước xuống, nàng dịu dàng nói: “Lão gia, ngài lên xe chờ ta đi!”
“Không sao, tới thì cũng tới rồi…” Nam nhân cười cười, rồi đỡ nàng đến trước mộ.
Nam nhân đưa mồi lửa cho nữ nhân để đốt tiền giấy, tiếng khóc giống như ngọn lửa, từ từ lớn dần, từ bi thương đến oán than: “Ông mất sớm, làm khổ mẹ con ta… chẳng phải ngày đó ông đã nói nhất định sẽ bảo vệ cho chúng ta cả đời sao?”
Liễu Hàm Yên khóc, mắng một hồi, bà vừa tức vừa đau: “Ông có biết, sau khi ông đi chưa được một tháng, nữ nhân lòng dạ hiểm độc kia đã bán hai mẹ con ta đi không!”
“Hoạ Nhi đáng thương của ta không biết giờ đang nơi đâu… nếu ông có linh thiên thì phù hộ cho nó bình an… sớm ngày đoàn tụ với ta…”
“Ngày đó gặp nhau ở bến tàu, nào có nghĩ đến kết quả sẽ thành ra thế này, tình cảm mười bảy năm hôm nay xem như chấm hết…”
Nàng nhận khăn của nam nhân kia đưa, lau nước mắt, nghẹn ngào nhìn mộ phần lần cuối rồi vịn vào cánh tay nam nhân lên xe.
- ------------------------------------
Từ khi từ Đức Châu về, công việc của Lục Thời An trở nên bận rộn, ban ngày hắn dường như không có ở nhà, hắn đi khắp nơi tìm sư kết bạn tất cả đều vì kỳ thi xuân năm sau.
Thời Hoạ ở nhà cũng nhàn, chỉ may vá thêu thùa đơn giản, đôi lúc đi tìm Đào Chi tán gẫu, thời gian còn lại nàng nhìn cây Quế Hoa trong viện phát ngốc.
Ngoài việc quan tâm đến mẹ ở bên ngoài, nàng còn có một chuyện phiền não khác, đó là nguyệt tín…
Đã hơn nửa tháng rồi nguyệt tín vẫn chưa có, từ lâu nàng đã không còn uống thuốc tránh nữa, đêm nào cũng ân ái như cá nước gặp nhau…
Thời Hoạ đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ, khẽ thở dài: “Không phải là có thai rồi chứ!”
Trời lặn trăng lên, khi màn đêm buông xuống Lục Thời An mới về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy nàng ngồi ngây ngốc bên hành lang. Hắn nhẹ đến gần, nhỏ giọng gọi: “Hoạ Hoạ, trời lạnh, nàng đừng ngồi bên ngoài nữa dễ cảm lạnh lắm đấy!”
“Nhị thiếu gia.. ngài về rồi!” Nàng kéo tâm trí về, ánh mắt mang theo ý cười: “Ăn cơm chưa?”
Lục Thời An nói ăn rồi, sau đó kéo nàng đứng dậy: “Đêm xuống sương lạnh, mau về phòng thôi!”
Vào phòng, Thời Hoạ rót cho hắn một ly trà, hắn uống xong liền ngăn nàng rời đi, môi mỏng dán bên tai, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay nàng ở nhà làm cái gì? Có nhớ ta không?”
“Thêu hoa, rồi nghĩ vẩn vơ…” Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, lỗ tai mẫn cảm dễ dàng đỏ lên.
“Không nhớ ta sao?” Hắn chơi xấu, đưa đầu lưỡi ra liếm lên vành tai nàng.
Lỗ tai nóng lên càng đỏ dữ dội, cảm giác ướt át tê dại khiến toàn thân Thời Hoạ run lên. Nàng nghiêng đầu né tránh, trái tim run lên, mặt đỏ ửng: “Nhớ…”
Hắn bật cười, đã lâu như vậy rồi nàng vẫn không chịu được trêu chọc, vừa trêu chọc một cái mặt nàng đã đỏ lên, vô cùng đáng yêu: “hửm? Nhớ thế nào?”
Không đợi nàng đáp lời, đôi môi đã bị chặn lại, cho đến khi tứ chi mềm nhũn, ánh mắt mơ hồ, hơi thở hổn hển hắn mới buông ra.