Hắn vuốt ve từ cổ đến đùi, cuối cùng dừng lại trên núi tuyết, nhũ th/ịt thay đổi hình dạng trong lòng bàn tay hắn, chỉ mới hơi dùng sức xoa bóp một chút trên đó đã hiện lên vệt đỏ nhợt nhạt vô cùng hút mắt, khe rãnh giữa hai ngực nàng mềm như vậy, nếu có thể giúp hắn…
Yết hầu hắn lăn lộn, vật dưới thân nóng như lửa gấp gáp rỉ chất nhờn. Hắn đưa tay xuống sờ soạng giữa hai chân nàng, thịt mềm đã dính một ít mật dịch, nhưng vẫn không đủ.
Đêm rất ngắn, hắn lén trốn Hứa Mục Thanh đến trộm hương, phải nhanh mới được…
Hành thân theo kẽ chân chen vào, q/uy đ/ầu nằm dưới hoa đế mềm mại, hắn khẽ cọ nhẹ nhàng. Hắn cúi đầu tìm v/únàng, bàn tay xoa nắn, đầu v/úhồng hơn hoa anh đào không biết từ khi nào đã thẳng đứng, run rẩy như mời gọi.
Môi hắn sấn tới, ngậm vào miệng mút, có lẽ vì lực mút quá lớn nên Thời Họ rên rỉ một tiếng, dường như muốn tỉnh dậy. Hắn càng ra sức mút, eo chuyển động, hoa đế bị cọ xát liền sưng lên, môi lưỡi lân la lên đến cổ, rồi qua tai, thẳng đến cánh môi nàng. Hắn ngậm cắn, chọc cho nàng tỉnh dậy.
Thời Hoạ vừa mới mơ một giấc mơ xấu hổ, nàng không muốn tỉnh dậy chứng kiến một hiện thực càng đáng xấu hổ hơn.
“Ưm..” môi lưỡi cắn chặt cũng khó có thể ngăn tiếng rên rỉ thoát ra. Q/uy đ/ầu đẩy vào cửa h/uyệt đang đóng chặt, lãnh địa lâu rồi không bị xâm nhập vô cùng chật hẹp, cho dù có dịch nhầy bôi trơn cũng rất khó để tiến vào. Hắn bị siết đến độ da đầu tê dại, trán rịn đầy mồ hôi, hắn khàn giọng gọi nàng: “Chặt quá…Hoạ Hoạ… thả lỏng đi, để cho ta vào…”
“Ưm… ngài nhẹ một chút…a… khó chịu quá…” hắn giữ eo nàng, thẳng lưng dùng chút lực, gậy th/ịt cứng chen lấn từng tấc một, cho đến khi vào hết toàn bộ, lấp đầy khoái cảm khiến hắn và nàng cùng thở dốc.
Lục Thời An xoa nắn bầu ngực nàng, hai ngón tay vân vê đầu v*, môi lưỡi gặm nhấm chiếc cổ nàng nhưng vẫn có thể vừa rên rỉ lại vừa nói mấy lời thô tục được: “Ai bảo nàng siết chặt như vậy làm gì… chắc là ít hợp hoan quá… cần phải chơi nhiều hơn… như vậy sẽ không cắn ta dữ dội như thế này…”
“Đừng nói nữa!” Thời Hoạ ngượng ngùng, đưa tay che miệng hắn lại, nào ngờ hắn ngậm ngón tay nàng, đầu lưỡi lướt qua ngón tay khiến da đầu nàng tê dại.
Hắn mang niềm vui sướng đến cho nàng, khiến nàng nhịn không được rên lên: “Ưm…Nhị thiếu gia…nhẹ một chút…a…”
Thân thể lâu ngày chưa ân ái vô cùng mẫn cảm, hắn chỉ mới mơn trớn nhẹ, mười ngón tay nàng đã bấu vào da thịt hắn, thân thể căng cứng, quấn mút hắn thật chặt.
Hắn cắn răng, dùng sức di chuyển, kích thích khoái cảm của nàng, nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hoa tâm giật giật, hai chân khép lại chà xác, bụng dưới co rút chảy mật dịch, móng tay đâm sâu vào da thịt, hơi thở đứt quãng: “A…ư…dừng lại…”
Lục Thời An lấp kín đôi môi mềm mại đang rên rỉ của nàng, bế nàng lên để nàng ngồi khoá trên người hắn, tứ chi mềm nhũn, cả người mất hết sức lực ngã vào ngực hắn. Hắn vuốt ve tấm lưng ướt đẫm, hai tay giữ chặt eo, hông thúc lên: “Hoạ Hoạ…nàng rên nhỏ thôi, cữu cữu ở vách bên cạnh, nếu hắn mà biết…hắn đánh chết ta mất!”
Cảm giác này giống như yêu đương vụng trộm càng khiến hắn kích thích không thôi. Thời Hoạ vừa nghe những lời này vừa giận vừa xấu hổ, cả người căng cứng, mở mắt hạnh ướt át nhìn hắn, hờn dỗi: “Hừ… đánh chết cái đồ d/ê x/ồm nhà ngài… ngài là người xấu…”
Giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ, ánh mắt nửa oán nửa giận làm xương cốt hắn tê dại, dục vọng dâng lên mãnh liệt, d/ương v/ật đang vùi mình trong cơ thể nàng sưng to hơn nữa, thiêu đốt cơ thể hắn. Yết hầu lăn lộn không ngừng, hắn nắm gương mặt nàng, nhìn thẳng vào con ngươi nàng: “Nàng sẽ phải hối hận khi nhìn ta như vậy…”
Chiếc giường của khách điếm có tiếng vang rất lớn, hơi động một chút nó đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Lục Thời An ôm nàng xuống giường, Thời Hoạ sợ hãi bám chặt cổ hắn: “Ngài…ngài làm gì vậy…”
“Nóng quá… ta mang nàng đến cửa sổ, mở cửa để hít gió trời…”
“Ta không cần! Bị người khác nhìn thấy thì sao… aaaaa… Nhị thiếu gia, ta không muốn…” Thời Hoạ căng thẳng, hoa h/uyệt lập tức co rút, xoắn chặt đến mức hắn suýt bán ra. Lục Thời An thở hổn hển, đưa tay véo mông nàng: “Nàng còn siết ta chặt như vậy nữa ta sẽ đi mở cửa sổ đấy…”
Lục Thời An đi đến chiếc ghế dài trước cửa sổ, để Thời Hoạdựa vào ghế, tách hai đùi ngọc ra, toàn bộ hoa h/uyệt phơi bày trước mắt hắn. Thịt mềm giống như cánh hoa vừa mới được tưới nước, d/âmthuỷ dầm dề, cửa h/uyệt bên dưới bị căng thành cái lỗ nhỏ liên tục phun mật dịch, cực kỳ d/âmđãng. Hắn đưa ngón tay xoa xoa âm đế, nàng lập tức run lên, hai tay nắm chặt tay vịn, thở dốc không ngừng.
Hắn giữ vai nàng, cúi xuống hôn, cuốn chiếc lưỡi mềm mại và nước bọt ngọt ngào của nàng. Bên dưới, nghiệt căn nhắm ngay cửa h/uyệt đang mở, hắn không tốn chút sức lực nào đã cắm vào trong. Hông eo gấp gáp đưa đẩy kịch liệt, động tác mạnh mẽ vang lên tiếng nước chỗ giao h/ợp. Mỗi một lần cắm đều đâm thẳng đến hoa tâm, nàng cắn môi dưới, thân thể co rút, chất lỏng bên trong khe hẹp tràn ra.
Sau một hồi căng cứng, Thời Hoạ không còn chút sức lực nào nữa, cả người nàng mềm nhũn. Lục Thời An ôm nàng về giường nghỉ ngơi một lát.
Lục Thời An nắm lấy tay nàng sờ đến dương vậy cứng như sắt của hắn, nàng kinh ngạc: “A…sao lại…”
“Ừm, nàng ăn no rồi, còn ta thì rất đói… trời sắp sáng rồi, kẻ d/ê x/ồm này phải đi… nàng giúp ta ra đi… Hoạ Hoạ!”
Hắn vuốt mái tóc bên trán nàng, rồi xoa xoa gương mặt ửng hồng, sau đó lướt xuống, ngón tay đặt vào giữa hai ngực nàng, thương lượng: “Dùng nơi này… được không?”
Tránh tử dược hắn không mang theo, cho nên không thể bắn trong người nàng.
Mặt Thời Hoạ càng đỏ hơn, nàng cắn môi dưới, ánh mắt lướt nhanh qua mặt hắn, sợ hãi nói: “Ta… không biết…”
“Ta dạy cho nàng!” Lục Thời An xuống giường, để Thời Hoạ quỳ bên mép giường, trên người phủ kín đầy dấu hôn, hiện rõ trên cơ thể trắng ngần. Miệng hắn khô khốc, liên tục nuốt nước bọt: “Thật…đẹp…”
Dưới ánh nhìn nóng rực của hắn, Thời Hoạ không biết trốn đi đâu, chỉ biết nhắm chặt hai mắt, mặc cho tay hắn di chuyển từ cổ đi xuống bao phủ núi tuyết. Năm ngón tay chụm lại, từ từ xoa nắn, sau đó, vân vê đầu v/únàng.
Thời Hoạ nhíu mày, thoải mái rên rỉ: “A…”
Hắn cúi người hôn lên môi rồi xuống nhũ th/ịt, sau đó chậm rãi hôn lên đầu v*, đầu lưỡi hắn linh hoạt liếm vài cái rồi mút mạnh, phát ra âm thanh, giống như một đứa trẻ đang bú sữa mẹ.
Nhục dục lao đến, thân thể nàng run rẩy, nàng vòng tay ôm cổ hắn muốn hắn ăn nhiều hơn… thật kỳ lạ… phía dưới chảy rất nhiều dịch, vừa tê vừa ngứa, vừa sướng vừa khó chịu. Lục Thời An hiểu ý, bàn tay lần mò xuống dưới, nàng lập tức mềm nhũn dựa vào hắn, thở dốc: “A…aaa…”
Lục Thời An hôn vành tai nàng, đầu lưỡi chui vào tai, giọng khàn đặc truyền đến, lấy đi quả tim của nàng: “Tách chân ra, ta sẽ cho nàng!”
“Ưm… căng quá…. A… ta không thể… ư…ư…” Hắn cắm hai ngón tay vào, Thời Hoạ gục đầu xuống, bấu chặt cánh tay hắn.
Động tác tay của hắn nhanh hơn, làm nước văng khắp nơi, hắn cố ý kích thích nàng: “Ngoan… rên nhỏ thôi… trời sắp sáng rồi… đoán chừng cữu cữu sắp tỉnh rồi…”
“Ư… hư..”
Trăng sao nhường chỗ cho mặt trời, ngoài cửa sổ nổi lên ánh sáng, Lục Thời An ôm thân thể mềm nhũn của Thời Hoạ ra sau bình phong, rửa sạch cho nàng, hắn tiếc nuối xoa bóp bầu ngực: “Lần này ta tha cho nàng, lần sau ta nhất định phải chơi nó…”