• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Hoạ như bị ai đó bóp nghẹn, miệng không thể nói, tay run run làm đổ nước trà ra bàn, bàn tay trắng nõn bị bỏng đỏ bừng lên.

Lục Thời An thấy nàng cúi đầu đứng một bên thì nhăn mày, nhẹ trách: “Sao bất cẩn như vậy? Còn không mau lui ra.”

Sau đó, hắn thấy quần áo của Hứa Mục Thanh bị ướt, vội nói: “Mục Thanh huynh, thật thất lễ, nha đầu này tay chân vụng về, huynh theo đệ về phòng đổi bộ xiêm y khác!”

Hứa Mục Thanh dùng tay phủi vệt nước trên ống tay áo, nhẹ nhàng nói: “Không sao, Cảnh Dực đừng trách nàng, nàng không cố ý!”

Khi hắn ngước mắt, nàng đã đi ra ngoài cửa chỉ thấy được bóng dáng. Hắn nhìn bóng lưng kia thấy nó vô cùng quen thuộc, hắn rất muốn đứng lên đuổi theo để xem rốt cuộc có phải nàng hay không. Nhưng đã hơn một năm trôi qua, hắn đã có quá nhiều thất vọng, hắn không có dũng khí lặp lại.

Cho đến khi làn váy của nàng biến mất ở cửa, mành trúc ngăn cản tầm mắt, hắn mới bị giọng của Lục Thời An lôi về thực tại.

Hai người nói chuyện một hồi, sau đó Hứa Mục Thanh cáo từ, Lục Thời An tiễn hắn ra cửa.

Lục Thời An cầm một lọ thuốc trị bỏng quay về thư phòng, đi đến phòng ngủ, đã thấy nàng nằm nghiêng trên sạp.

“Ngủ rồi sao?”

Thời Hoạ không dám trả lời, vội lén lau nước mắt, rồi nhắm chặt hai mắt, chôn mặt vào gối.

“Ta đã nói không cho ngươi ra rồi, sao lại không nghe lời?” Lục Thời An biết nàng chưa ngủ, bả vai nhỏ bé khẽ run rẩy: “Đừng giả ngủ nữa!”

Hắn giữ vai nàng bẻ người ra, nhìn thấy hàng mi ươn ướt, chiếc mũi hồng hồng liền biết nàng đã khóc.

Hắn thầm than, nha đâu ngốc, tay bị bỏng mà cứ khóc thì sẽ hết sao?

Lục Thời An vặn bình sứ ra, quét một ít, bôi lên tay nàng, động tác vô cùng dịu dàng, nhưng miệng lại cứng nhắc: “Có việc bưng trà rót nước cũng làm không xong thì làm được việc gì? Sau này chỉ có thể làm ấm giường thôi!”

Nghe những lời này, Thời Hoạ mở to đôi mắt đẫm lệ, rưng rưng tràn đầy bi thương và khổ sở.

“Đừng khóc…” hắn thật sự không muốn thấy nàng như vậy.

Thời khắc hắn muốn hôn xuống, Thời Hoạ nghiêng mặt, xoay người tránh đi, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói lại nặng nề: “Nhị thiếu gia, hiện tại nô tỳ không thể hầu hạ ngài được…”

Cánh cửa đóng sầm lại, Lục Thời An phất tay áo rời đi, vẻ mặt lạnh lùng. Đến sân, hắn mắng chửi tiểu nha hoàn có chút tiểu xảo, sau đó quay về thư phòng, trải giấy Tuyên Thành ra để viết chữ.

Tâm không tịnh sao có thể luyện chữ được. Giấy bỏ vứt đầy sọt, hắn ném bút trong tay, dựa vào ghế, ngón tay thon dài vỗ lên trán, trong đầu đều là lời nói của nàng.

Nàng xem hắn là gì?

Mặt trời ngả dần về hướng tây, ánh sáng dần tối, trời trong xanh từ từ chuyển thành màu đen, trong phòng không thể nhìn rõ được vật gì.

Hắn ngửa chiếc cổ thon dài, bên trong căn phòng đen nhánh, đôi mắt u tối mở ra, dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông…

Rõ ràng đêm qua còn rất tốt…

“Nhị thiếu gia, cơm chiều ăn trong viện ạ?” Lục Châu thắp đèn ở chính đường, nàng đứng trước cửa thư phòng dò hỏi.

“Không cần!”

Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, hắn không đến thẳng viện của người mà đi tìm Đào Chi, hắn chỉ bảo nàng ta đi thăm Thời Hoạ một chút, ngoài ra không nói thêm gì.

Đào Chi còn tưởng rằng Thời Hoạ đã xảy ra chuyện gì, lòng như lửa đốt chạy đi, khi đến nơi, nàng thấy Thời Hoạ ngồi trong bếp ăn cháo.

“Đào Chi, sao muội lại tới đây!” Thời Hoạ vừa mừng vừa lo.

Đào Chi thở hổn hển, vỗ ngực nhuận khí, tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Nhị thiếu gia để cho muội đến thăm tỷ, doạ chết người ta, muội còn tưởng là tỷ đã xảy ra chuyện gì!”

“Đang yên đang lành sao đôi mắt lại sưng húp lên?” Nàng ngồi gần mới thấy hai mắt Thời Hoạ sưng đỏ cả lên: “Chẳng lẽ…Nhị thiếu gia ức hiếp tỷ?”

Hắn có ức hiếp nàng, nhưng người ngoài nhìn vào thì đây chẳng phải chuyện kinh thiên động địa gì. Chẳng phải việc của thông phòng là làm ấm giường sao?

Thời Hoạ rủ mắt, che đi nỗi cô đơn bên trong, khoé môi giật giật lộ ra nụ cười cứng đờ: “Không liên quan đến ngài ấy, tỷ chỉ đang nhớ mẹ thôi…”

Đào Chi là hạt dẻ mang lại tiếng cười cho người khác, ở bên cạnh nàng, trên mặt Thời Hoạ lúc nào cũng tươi cười, chuyện kinh thiên động địa ở trước mặt nàng đều biến thành chuyện nhỏ.

Nàng ấy nói: “Có chuyện gì to tát chứ? Trời còn chưa sập xuống thì nghĩ nhiều làm gì! Khó khăn lắm mới được sống trên đời, đừng mãi u sầu, cứ sống thoải mái vui vẻ, đừng tự tìm phiền phức cho chính mình nữa!”

Chưa qua một khắc, tâm tình Thời Hoạ đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả cơm chiều cũng ăn nhiều hơn chút.

Lúc Thời Hoạ tiễn Đào Chi ra cửa, đúng lúc Lục Thời An trở về, nàng hành lễ: “Nhị thiếu gia!”

Gương mặt tuấn tú kia của hắn giống như chôn trong hố băng, lạnh lùng khó gần, sóng mắt đảo qua người nàng, xem nàng như người vô hình, sau đó đi lướt qua người nàng tự mình cầm quần áo đi đến phòng tắm gội.

Lại giận…

Là vì nàng không làm theo ý hắn sao?

Tâm tình Thời Hoạ vừa mới tốt lên, lập tức chùng xuống.

Nàng rửa mặt xong, lúc nàng thổi tắt đèn ở thư phòng quay lại phòng ngủ thì Lục Thời An đã ngủ rồi. Nàng thả màn giường xuống, thổi ngọn nến trên giá, rồi mò mẫm đến sạp của mình.

Nàng không biết vì sao Lục Thời An quen biết với Mục Thanh ca ca, càng không hiểu được vì sao lâu như vậy rồi…huynh ấy vẫn không đi tìm nàng…

Nếu…Mục Thanh ca ca có thể tìm đến sớm hơn…có thể…mối quan hệ của nàng và Lục Thời An sẽ không bại hoại đến mức này

Nàng oán, nàng hận, nàng cũng đau khổ, vì sao nàng phải trải qua những chuyện này…

Lục Thời An lắng nghe không có tiếng động xoay người, nghĩ là nàng đã ngủ rồi. Hắn xuống giường, đến ngồi bên mép sạp nhỏ, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan nàng đang ngủ.

Ngoài cửa sổ, trăng lên cao, ánh sáng chiếu vào cửa sổ, chiếu rọi gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ tươi cực kỳ rõ ràng.

Hắn khẽ vuốt ve gò má mịn màn, cuối cùng dừng lại trên môi, hắn nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ: “Rốt cuộc…ta phải làm sao…nàng có thể nói cho ta biết được không?”

Đột nhiên nàng nâng mí mắt, nhìn thẳng vào hắn. Lục Thời An giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, vô cùng căng thẳng, tâm trí hoảng loạn, cả người cứng đờ không dám động đậy. Cũng may, nàng nhanh chóng khép đôi mắt lại, hình như còn đang trong giấc mộng.

Hắn đứng dậy quay người về giường, thì nghe người kia nói mớ: “Mục Thanh ca ca…”

Giọng nàng không lớn nhưng hắn nghe rất rõ, nàng gọi Mục Thanh ca ca.

Hắn dừng bước, đầu óc chấn động, bên tai vang lên tiếng sấm, thông tin liên tục chuyển động trong đầu, tuổi vừa 16, quê ở Sơn Đông, họ Tô, tên Thời Hoạ…

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Hắn không tin, vội đến bên sạp hỏi nàng: “Ai là Mục Thanh ca ca?”

Hình như nàng ngủ rất sâu, bị vây hãm trong mộng cảnh không thể tỉnh dậy được: “Mục Thanh ca ca…huynh đến đón muội phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK