“Đừng tưởng nàng mài mực là ta tha cho nàng!” Lục Thời An đi vào, đánh quạt trong lên mông nàng.
Nàng hất gương mặt nhỏ nhìn hắn, ánh ngạo nghễ nói: “Nhị thiếu gia, ngài phải chăm chỉ đọc sách vào, sang năm thi xuân rồi, nhất định phải đậu đấy!”
Lục Thời An khom lưng áp lại gần, nàng buộc ngửa ra sau, cho đến khi eo nàng chạm vào án thư, không thể lui được nữa. Khuôn mặt tuấn tú gần sát, đôi môi đỏ bị chiếm đoạt, hai tay Thời Hoạ chống trên bàn, vai cổ thành một đường thẳng tắp, áo ngoài mỏng manh treo ở khuỷu tay. Bàn tay ấm áp của nam nhân vuốt ve bờ vai ngọc, đôi môi mềm mại lướt xuống cổ, tay hắn khum lại xoa bóp nhũ th/ịt đầy đặn qua lớp vải, cố tình không chạm vào hạt đậu ở giữa đang nhô lên.
Hắn cắn dây áo yếm, cọ tới cọ lui trên cổ nàng, giọng nói nhẹ như gió, hơi thở ấm áp phả lên da thịt: “Hoạ Hoạ… những điều nàng vừa mới khuyên ta, ta thấy rất có lý, nếu nàng có thể ở bên cạnh ta sớm hơn một chút không chừng hiện tại ta đã đậu tiến sĩ rồi, ầy da… biết trước như vậy, mấy năm trước ta đã theo cữu cữu về Đức Châu dạo chơi, vậy là có thể quen được nàng sớm hơn rồi…”
Thời Hoạ cắn môi kìm nén, thân thể ngọc ngà biến thành hồng phấn.
Nút thắt bị tháo ta, Thời Hoạ không có cách nào ngăn lại, nếu nàng đưa tay lên, cả người sẽ đổ xuống bàn, phía sau nàng là nghiên mực….
Trái tim nàng rối loạn, nhịp thở gấp gáp: “Nhị thiếu gia… ưm…”
Tiếng gọi bị tiếng rên rỉ thay thế, tay hắn đã len lỏi vào trong tiết khố của nàng, vết chai trên ngón tay chạm vào khe mềm, tay còn lại đỡ sau gáy nàng, phong ấn chiếc miệng đang cầu xin tha của nàng.
Hàm răng cắn lưỡi nàng kéo vào khoang miệng hắn, thoả thích liếm mút, trao đổi nước bọt. Hai chân khép chặt của nàng bị hông của hắn tách ra, khe hẹp hơi mở, hoa đế thiếu nghị lực đã sưng to run rẩy mong chờ người đến âu yếm. Cửa h/uyệt ướt đẫm mật dịch, đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua đã có thể đi vào được một đốt. Thời Hoạ mềm nhũn muốn ngã ra sau, hắn kịp thời đỡ nàng dựa vào vai mình.
Không nhiều không ít, như có như không, hắn chỉ đi vào hai đốt tay, nhẹ nhàng ra vào, khuấy động dòng suối, chẳng mấy chốc bàn tay hắn đã ướt dầm dề.
Thịt mềm mút chặt ngón tay, muốn nuốt hắn vào sâu hơn nữa. Sóng mắt mơ hồ, hai má ửng hồng, hơi thở đứt quãng: “Aaaaa…”
Cơn lửa dưới đáy lòng bốc lên càng dữ dội, từ xương cốt đến da thịt của Thời Hoạ đều rất khó chịu. Hắn cố tình không cho nàng, muốn tra tấn cho nàng phát điên, để nàng phải nức nở, rên rỉ cầu xin: “Nhị thiếu gia…ta sai rồi…”
Lục Thời An không nghe, vẫn tuỳ ý chọc ghẹo nàng, hắn rút ngón tay dài ra, chà xát lên khe hẹp, yết hầu hắn chuyển động cố gắng kiềm chế bản thân, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chăm chăm vào gương mặt đỏ ửng và đôi mắt mơ màng: “Nàng gọi không đúng… phải gọi là gì?”
“Cảnh Dực… ca ca…”
“Ừm…” Hắn hài lòng, mổ lên môi như khen ngợi: “Ngoan!”
Hắn rút bàn tay dính đầy mật ra, sau đó lấy khăn cẩn thận lau dịch nhầy dính trên đó, hắn cất khăn, đoan chính nhìn nàng: “Ta muốn đọc sách!”
Lục Thời An kéo ghế ra ngồi, cầm sách lên nghiêm túc lật ra đọc.
Thời Hoạ ổn định lại hơi thở, nheo mắt u oán liếc hắn. Nàng mặc xiêm y lại chỉnh tề, xoa xoa chiếc mặt nóng ran, giữa hai chân đang dấp dính, phải đi rửa mới được…
Vừa mới đi một bước đã bị hắn kéo cổ tay lại: “Nàng đi đâu?”
“Nhị thiếu gia chuyên tâm đọc sách, ta không quấy rầy!”
“Nàng ở đây với ta!”
“Ta không…”
Không đợi nàng bước đi, tay hắn chuyển qua hông nàng, kéo nàng vào lòng ngực. Thời Hoạ đẩy hắn: “Buông ta ra, không phải ngài muốn đọc sách sao?”
“Hồng tụ thêm hương… hơn nữa ngón tay ta khô quá, không lật sách được…”
Lục Thời An đã khống chế được cánh tay lộn xộn của nàng, hắn đưa tay vào trong váy, ám chỉ: “Phải dính chút gì đó… mới được!”
“Ngài…” Thời Hoạ xấu hổ đến cùng cực, nàng khép chặt hai chân không để hắn làm bậy, nàng nghiến răng trừng mắt: “Lục Thời An, ngài đừng có quá đáng!”
Nàng vặn vẹo eo muốn thoát khỏi hắn, nào ngờ mộng lại cọ đến vật cứng trên người hắn, cách mấy lớp vải dệt, nó nằm ở kẽ mông lại còn sưng to hơn. Hắn kêu lên, liếm vành tai nàng: “Nàng gọi ta là gì?”
Thời Hoạ hối hận mình lỡ lời, vội mím chặt môi, không dám nói nữa. Lục Thời An cởi khuy ngọc trên cổ áo, bào sam mở rộng, bàn tay dịch chuyển lên trên vuốt ve chiếc cổ mềm mịn tinh tế của nàng, sao đó kéo nút thắt sau cổ.
“Nhị thiếu gia…” Áo yếm bị hắn kéo xuống, Thời Họa vòng hai tay ôm lấy cảnh xuân trước ngực, thẹn thùng gọi hắn.
“Vừa rồi nàng không gọi ta như vậy,” Hắn hôn từ sau lưng nàng, rồi từ từ lướt lên trên, gặm cắn sau cổ, hay bàn tay bắt đầu cởi váy nàng.
Thời Họa vừa mới ổn định lại hơi thở giờ đây lại hỗn loạn, cổ là tử h/uyệt của nàng, cộng thêm thân thể bị trêu đùa khiến người nàng mềm nhũn ra, váy và tiết khố bị cởi ra hết, toàn thân mất lực ngã vào ngực hắn. Cánh tay hắn đưa sang bên cạnh đỡ nàng, rồi tách hai đùi ngọc ra, nâng một chân lên đặt lên tay vịn ghế.
Hoa h/uyệt lập tức lộ ra ngoài, hồng hồng dính đầy dịch ái, Lục Thời An nắm tay nàng vuốt ve dọc bên dưới, giọng khàn đặc: “Nàng sờ xem…”
“Ta không muốn!” Thời Họa cự tuyệt muốn rút tay về,
Môi lưỡi lại ở cổ nàng, thổi bùng ngọn lửa trên vành tai, Lục Thời An nắm chặt tay nàng, hướng dẫn nàng đưa một ngón tay vào trong cơ thể, dù xấu hổ nhưng lại rất thỏa mãn, kích thích nơi mẫn cảm của nàng: “Aaaaa….”
Hình ảnh trước mắt khiến cổ họng Lục Thời An khô khốc, hai mắt càng đỏ lên, lửa cháy lan ra khắp cánh đồng, thân dưới dựng thẳng đứng chống lên tiết khố, cọ sát có chút khó chịu, hắn bóp eo nàng, để nàng ngồi lên đùi đối mặt với mình.
Hắn giải phóng d/ương v/ật to lớn của mình ra, cọ q/uy đ/ầu lên khe hẹp lây dính rất nhiều t/inh d/ịch. Cọ sát thật dễ chịu, q/uy đ/ầu liên tục chọc lên âm đế, hoa tâm ngứa ngáy khó chịu rỉ nước không ngừng. Thời Họa chôn mặt trong ngực hắn thở dốc.
Hành trụ đi xuống, tách mở cái miệng nhỏ chui vào, đến khi chuẩn bị đâm hết gốc rễ vào, đột nhiên hắn dừng lại, nâng mông nàng rút nghiệt căn ra, đặt nàng lên án thư.
Hắn đến kệ sách, sờ soạng đằng sau mấy quyển sách tìm một cái bình sứ nhỏ.
Thời Họa thấy hắn mở nắp, đổ ra mấy viên thuốc rồi uống, nàng hỏi: “Ngài uống gì vậy?”
“Không có gì!” Lục Thời An đi tới, kéo tay nàng đặt lên đai ngọc bên hông mình, nói: “Cởi đồ cho ta…”