Bá tánh thành Dương Châu đều ca tụng Lục gia.
Lúc này, toàn bộ bà mai thành Dương Châu đều tập trung lại Lục phủ, những thiên kim khuê tú phàm là người có uy tín danh dự đều bảo bà mai đến cửa, mong ngóng được kết thân với Lục gia.
Mấy năm trước cũng có không ít bà mai đến cửa, nhưng Lục lão phu nhân đều lấy lý do tôn nhi đặt công danh lên hàng đầu để thoái thác, nay bảng vàng đã đề tên, các bà mai ùn ùn kéo đến.
Lục lão phu nhân muốn chọn một cháu dâu khoan dung độ lượng, dịu dàng hoà thuận, diện mạo phải thật xinh đẹp, quả thật không dễ. Bà đã xem rất nhiều chân dung nhưng vẫn không chọn ra được ai, ngay lúc này bà lại nhận được một bức thư từ đại nhi tử của mình. Trong thư nói, hắn đã chọn cho tôn nhi một mối hôn sự cực kì tốt, là tiểu muội của tân khoa Trạng Nguyên.
Tin tức này đến đột ngột khiến cho lão phu nhân trở tay không kịp, bà xem tin xong liền đập mạnh thư lên bàn: “Sao lại vội vàng đính hôn như vậy, gia thế nhà gái như thế nào, nhân phẩm ra làm sao, dáng vẻ phẩm hạnh như thế nào, không nói không rằng, thật sự loạn quá đi mất!”
“Cha của Cảnh Nhi hiện giờ cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi vậy mà còn làm việc lỗ mãng như vậy, muốn gì là làm nấy. Năm đó nó nhất quyết muốn cưới nữ nhi của Đường gia, cưới xong thì thế nào? Kết quả cưới lầm nữ nhân, lần này nó làm chủ cho hôn sự của Cảnh Nhi thì có thể chọn ra được người nào xứng?”
Vương ma ma thấy Lục phu nhân tức giận, sắc mặt đỏ bừng, vội bưng trà Lục An đến, khuyên giải: “Lão phu nhân bớt giận, mấy năm nay lão gia làm việc cẩn thận ổn thoả, lại làm quan nhiều năm, chuyện trên quan trường ngài ấy rõ hơn ai hết. Nếu gia thế không tốt thì ngài ấy nhất định sẽ không đến cửa cầu thân, huống hồ người kia là muội muội của Trạng Nguyên, chắc không chọn lầm đâu.
“Thôi bỏ đi!” Lục lão phu nhân thở hắt ra: “Ta sắp xuống mồ rồi, mặc kệ bọn nó đi!”
Trên tin nói hắn muốn thành hôn ở kinh thành, Lục phủ bao một con thuyền lớn, cả nhà xuôi về phương bắc vào kinh.
Ngày 16 tháng 6 là ngày đại cát, thích hợp cưới gả.
Trời chưa sáng, khắp nơi trong phủ đều treo lồng đèn đỏ thẫm sáng trưng, bao trùm không khí vui mừng náo nhiệt. Không biết từ đâu bay đến một con Hỉ Thước đậu trên cây Quế Hoa, hót líu lo, giống như đang ăn mừng ngày đại hỉ.
Thời Hoạ mặc áo sam long phượng đỏ thẫm, váy mã diện cùng màu, áo khoác mỏng ngắn tay, khăn quàng vai, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, chờ phụ nhân chúc phúc đến se mặt.
Lúc sau, phụ nhân chúc phúc cười bước vào, Hỉ Vũ đưa túi tiền mừng cho bà: “Làm phiền phu nhân!”
Phụ nhân cười tươi nhận, sau đó đi đến trước bàn trang điểm bắt đầu se mặt cho nàng. Động tác bà nhanh lẹ, vài ba đường là đã làm xong, tuy làm nhanh là chuẩn nhưng Thời Hoạ vẫn cảm thấy đau ứa nước mắt. Gương mặt nàng trắng nõn ửng hồng, thoa một ít bột phấn rồi bắt đầu trang điểm.
Sau khi điểm xong môi và chân mày, Thời Hoạ mở mắt nhìn mình trong gương, lối trang điểm tân nương này thật không đẹp chút nào. Mặt nàng trong gương trắng giống như tờ giấy, hai má đỏ rực, son trên môi giống như vừa mới hộc máu ra. Trong lòng nàng thầm nghĩ nếu để hắn thấy được, hắn không nhảy dựng lên mới là lạ đấy!
Sau khi búi tóc xong, Thời Hoạ gắn mũ phượng lên đầu rồi bước đến giường ngồi đợi. Liễu Hàm Yên đút nàng ăn một ít bánh hỉ, sau đó, có rất nhiều phụ nhân tiến vào phòng, đại khái là nói vài lời chúc mừng, may mắn, Thời Hoạ xấu hổ cúi đầu im lặng nghe.
Bên ngoài truyền đến từng đợt tiến pháo xen lẫn tiếng kèn trống, đội ngũ đón dây đã đến.
Vì hai phủ cách nhau quá gần, đội đón dâu không đi được nên vây quanh di chuyển thành vòng tròn diễn tấu kèn trống vô cùng náo nhiệt. Lục Thời An mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm, hiên ngang cưỡi ngựa đi trước, người dân dọc con phố đứng xem náo nhiệt đều tấm tắc khen: “Lang quân này tư thế oai hùng, tuấn tú bất phàm!”
Từ lúc ra cửa, nụ cười trên môi hắn vẫn chưa ngừng, đề danh trên kim bảng cũng không bằng động phòng hoa chúc cùng nàng, cưới được nàng là chuyện vui nhất trong suốt hai mươi năm qua của hắn. Không ngờ hắn vào cửa rất thuận lợi, Hứa Mục Thanh không gây khó dễ với hắn. Lục Thời An vào chính đường dâng trà cho Liễu Hàm Yên: “Nhạc mẫu đại nhân, mời dùng trà!”
Liễu Hàm Yên vui vẻ tiếp nhận, Lục Thời An hành lễ xong, tân nương đội khăn voan đỏ thẫm được dìu ra chính đường. Hai người cùng nhau bái biệt, vành mắt Liễu Hàm Yên ngấn lệ, ngữ khí nghẹn ngào: “Mong các con về sau luôn yêu thương, tôn trọng nhau, cả đời bình an hạnh phúc!”
Khoé mắt Thời Hoạ cay cay, nàng cúi đầu được dắt ra ngoài cửa.
Liễu Hàm Yên đứng lên được Quý Xa dìu đi, nhìn thấy bóng dáng nữ nhi ở phía xa, trong lòng vừa hạnh phúc vừa đau lòng, không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, bà có thể quang minh chính đại nhìn Hoạ Hoạ lên kiệu hoa.
Khi đến cổng lớn, là Hứa Mục Thanh cõng nàng lên kiệu hoa, theo quy củ của Đức Châu, huynh trưởng sẽ cõng trên lưng. Y vén mành lên, lúc này dù có muôn vàn lời nói cũng đều bị nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ gọi: “Hoạ Hoạ…”
Mành kiệu chầm chậm buông xuống, kiệu gỗ được nâng lên, đội ngũ đón dâu dần đi ra. Nước mắt Thời Hoạ lã chã rơi, nàng lấy khăn tay cẩn thận lau đi, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, được người thân chúc phúc gả cho người mình yêu là mơ ước của biết bao thiếu nữ.
Kiệu tám người khiêng chầm chậm đặt xuống, hỉ nương đi lên vén mành, Hỉ Vũ đỡ cánh tay Thời Hoạ rồi nhét vào tay nàng dải lụa đỏ. Sau khi nắm lấy nàng được kéo bước vào cửa lớn, khăn trùm đầu che đậy kín mít, Thời Hoạ chỉ có thể cúi đầu nhìn thảm đỏ dưới chân. Nàng chỉ lo nhìn dưới đất không biết được chuyện gì ở phía trước, đột nhiên tiếng pháo vang lên khiến nàng giật mình.
Tiếng pháo đinh tai nhức óc xen với tiếng khách khứa chúc mừng, Thời Hoạ siết chặt dải lụa trong tay, bước chậm rãi vào hỉ đường.
Lạy thiên địa xong, đưa vào động phòng.
Thời Hoạ được sắp xếp ngồi lên chiếc giường rải đầy long nhãn, táo đỏ, đậu phộng. Lục Thời An nhận cây gậy quấn lụa đỏ, nhấc khăn trùm lên, mũ phượng trên đầu Thời Hoạ vang lên tiếng leng keng. Không còn gì che đậy, nàng vừa nâng mắt lên đã thấy ánh mắt thâm tình và tràn ngập ý cười của hắn, môi mỏng khẽ mở: “Trang điểm đẹp lắm!”
Tuy giọng hắn hơn nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được.
Đẹp cái gì! Hoá trang như quỷ thế này, chắc là hắn chỉ đang ghẹo nàng!
Nữ quyến đến xem náo nhiệt đều nhìn thấy Tân nương, bọn họ khích lệ nàng: “Tân lang thật may mắn! Cưới được một nương tử xinh đẹp như vậy!”
Thời Hoạ đỏ mặt vội cúi đầu, Lục Thời An ngồi xuống cạnh nàng, hai người nhận rượu hợp cẩn của hỉ nương, uống giao bôi xong hai người ăn sủi cảo, còn phải ngồi làm lễ cầu phúc. Sau khi hoàn thành một vài lễ nghi kia, hắn lại ra đằng trước tiếp khách.
Tất cả nữ quyến trong phòng đều ra ngoài, cánh cửa khép lại.
Đợi một hồi lâu, Thời Hoạ mới hoàn toàn thả lòng, xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, Hỉ Vũ vội lên trước hỏi: “Nhị phu nhân đói bụng hả?”
Từ sáng đến giờ nàng chỉ mới ăn một miếng bánh, hiện giờ đói không chịu được, nhưng trước mắt nàng muốn gỡ đồ trên đầu, bôi lớp trang điểm đi: “Hỉ Vũ, nhanh giúp ta bôi đi!”
Nàng tẩy lớp trang điểm đi, thay bộ trung y đỏ thẫm, sau đó búi lại mái tóc đơn giản, lúc này mới cảm thấy dễ chịu nằm xuống giường.
Bên này Thời Hoạ vừa mới nằm xuống, thì có một tiểu nha hoàn đứng trước cửa nói: “Nhị phu nhân!”
Nàng lăn người ngồi dậy, điều chỉnh dáng ngồi, sau đó hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhị gia sai nô tì đến đưa đồ ăn cho Nhị phu nhân!” Nha hoàn đáp.
Thời Hoạ đưa mắt nhìn Hỉ Vũ, Hỉ Vũ ra mở cửa nhận khay gỗ trong tay nha hoàn, đặt đồ ăn lên bàn: “Nhị gia thật biết nghĩ chu toàn cho phu nhân!”
“Ba hoa quá!” Thời Hoạ nhận đũa: “Cả ngày rồi, ngươi cũng ăn một chút đi!”
Hỉ Vũ không dám vượt quy củ, chỉ nói không đói bụng, Thời Hoạ mặc kệ, nàng bảo Hỉ Vũ cùng ăn, cuối cùng Hỉ Vũ đành ngồi ở bậc thềm, hai chủ tớ cùng ăn.